Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 24

Bài hát mà An Nghi đang hát đã từng được Ninh Tinh Hà hát qua, cậu rất thích ca từ trong đó.

Hôm nay đến đây là vì Lục Lâm rủ cậu cùng đi thử giọng, không ngờ lại gặp An Nghi ở đây.

Từ tiếng hát của cô, cậu nghe thấy sự ngây thơ của một thiếu nữ, rõ ràng đây là một bản tình ca đượm buồn, nhưng khi nó được cất lên từ miệng cô, cứ như nó chứa đầy sự mong đợi cho tình yêu, như thể tràn đầy hy vọng.

Ninh Tinh Hà đứng ở nơi đó, yên lặng nghe An Nghi hát, nghe xong còn có cảm giác là vẫn nghe chưa đủ.

Cô gái nhỏ này rõ ràng hát rất hay, nhưng nếu nói gì về giọng điệu của cô ấy, cô ấy thật sự sẽ lừa được người ta.

An Nghi hát xong cũng không nói gì, ngượng ngùng lè lưỡi, liếc mắt ra ngoài xem phản ứng của mọi người nhưng lại nhìn thấy Ninh Tinh Hà.

Khoảnh khắc đó, An Nghi thực sự cảm thấy mình như gặp ma, cô chớp mắt cố xác nhận xem có thật là Ninh Tinh Hà đang đứng đó hay không.

Làm thế nào mà cậu ấy đến đây, tuyệt đối không thể gặp cậu ấy ở nơi này được.

Rõ ràng hôm qua cô hỏi cậu mấy ngày nay có bận việc gì không, cậu bảo với cô ở nhà đọc sách, học bài mà lại đến đây, đúng thật là dối trá.

An Nghi có chút tức giận, cô cảm thấy cậu giấu cô rất nhiều chuyện, nhưng sau đó nghĩ lại, bọn họ cũng không phải người yêu, người ta không cần cái gì cũng nói cho cô biết.

Chà, nghĩ về nó như vậy khiến cô càng khó chịu hơn.

Trợ lý của Lục Lâm cũng đi tới, nói với Lục Lâm: “Giám đốc Lục, Ninh Tinh Hà đến rồi.”

Nghe vậy có mấy người bao gồm Lục Lâm quay đầu lại, vẻ mặt Chu Nhạc San sững lại ngay khi nhìn thấy Ninh Tinh Hà.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là – đẹp trai quá!

Sau khi chờ đợi phản ứng thứ hai, cô ta cảm thấy cậu rất quen thuộc, như thể đã nhìn thấy cậu ở đâu đó.

Không phải là một minh tinh à?

Chu Nhạc San thật sự có trí nhớ không tốt, sau này lâu như vậy, cô ta đã quên mất việc gặp cậu ở nhà An Nghi.

“Khải Nhiên, đây là Ninh Tinh Hà mà anh đã nói với em.”

Sau khi giới thiệu về Chu Khải Nhiên, Lục Lâm nói với Ninh Tinh Hà: “Cậu ấy là bạn tốt của tôi và là cựu sinh viên của trường, anh ấy tên là Chu Khải Nhiên, bên cạnh là em gái của cậu ta.”

“Xin chào.”

Cả hai lễ phép gật đầu chào.

Vừa lúc An Nghi ra khỏi trường quay, Lục Lâm liền giới thiệu với Ninh Tinh Hà: “Cô ấy cũng là em gái của Chu Khải Nhiên, gọi là An Nghi.”

Chu Nhạc San rất để ý, khi Lục Lâm giới thiệu An Nghi, anh ấy đã nói tên cô, nhưng khi giới thiệu cô ta lại không nói ra.

An Nghi lúc này hoàn toàn sững sờ, không biết nên đối mặt với Ninh Tinh Hà như thế nào, có nên giả vờ không quen biết cậu hay không?

Hai người nhìn nhau, An Nghi vừa hồi hộp vừa xấu hổ.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cả Lục Lâm và Chu Khải Nhiên đều cảm thấy rất lạ.

Chu Khải Nhiên không khỏi hỏi: “Cái gì? Hai người quen nhau sao?”

Ninh Tinh Hà ‘ừm’ một tiếng hào phóng thừa nhận.

“Bố tôi làm việc tại nhà cô ấy và là tài xế của họ.”

Chu Nhạc San sau khi nghe xong chợt nhận ra, chẳng trách cô còn thấy anh chàng đẹp trai này quen quen, hóa ra anh chàng đẹp trai đánh đàn lần đó ở nhà An Nghi chính là cậu ta!!

Khi gặp lại, Chu Nhạc San cảm thấy anh đẹp trai hơn lần trước, rất nhiều sao nam trong làng giải trí đều không thể so sánh được.

“Ồ, không hổ là…” Chu Khải Nhiên an tâm, sau đó thở dài, “Thật đúng là có duyên phận!”

Thấy dù sao bọn họ cũng đã biết chuyện, An Nghi thẳng thừng hỏi: “Ninh Tinh Hà, sao cậu lại ở đây?”

“Thử giọng.”

Ninh Tinh Hà chỉ nói ngắn gọn hai chữ này, nhưng Chu Khải Nhiên đã tiếp thu, giải thích cặn kẽ: “Lục Lâm nghĩ rằng cậu ấy mọi mặt đều tốt, còn định mời làm nghệ sĩ của công ty, hôm nay đưa cậu ấy đến đây tôi chỉ muốn cậu ấy thử giọng và chuẩn bị phát hành một vài đĩa đơn cho cậu ấy trước. “

An Nghi nghe xong vô cùng sửng sốt.

Thì ra công ty mà Ninh Tinh Hà sắp ký hợp đồng là của gia đình Lục Lâm!

Không hiểu sao lúc này lòng cô bỗng có chút phức tạp.

“Được rồi, chuyện gì thì có thể nói sau, chúng ta đi thử giọng trước.”

Nói xong, Lục Lâm hướng mắt nhìn Ninh Tinh Hà cùng nhau đi vào bên trong phòng thu.

Ninh Tinh Hà gật đầu sải bước đi vào.

Chu Nhạc San nhìn bộ dáng của cậu, tưởng tượng giọng nói trầm thấp từ tính của cậu, trong mắt lộ ra trái tim màu hồng bay phấp phới.

An Nghi nhìn ra vẻ mặt người con gái kia, không nhịn được đưa tay gõ nhẹ lên trán.

“Em năm nay mới mười lăm tuổi, đang nghĩ gì vậy?”

“Mười lăm tuổi thì có sao? Chỉ nhỏ hơn anh ấy vài tuổi.”

Chu Nhạc San bĩu môi tiếp tục nhìn theo Ninh Tinh Hà.

Sau khi vào phòng thu, Ninh Tinh Hà đeo tai nghe.

Bài hát sẽ hát hôm nay, Lục Lâm đã gửi cho cậu ấy rồi nên cậu ấy đã học trước.

Tiếng dạo đầu vang lên trong tai nghe, Ninh Tinh Hà đếm nhịp đập trong lòng, chậm rãi mở miệng.

Phải nói vừa rồi An Nghi hát rất hay, nhưng vừa phát ra âm thanh thì mọi người đã hiểu kinh ngạc là có ý gì.

Có một cảm giác trẻ trung không thể giải thích được trong giọng hát của câu, như thể cậu ấy sinh ra cùng với cảm xúc, và hát một bài hát buồn sẽ ngay lập tức đưa mọi người vào hoàn cảnh đó.

Nhìn cậu đứng đó hát, An Nghi cảm thấy cả người như bừng sáng.

Người đàn ông trước mặt cô dường như trùng lặp với hình bóng mà cô đã từng nhìn thấy khi lần đầu tiên gặp cậu, trái tim tươi mới của cô vẫn đập dữ dội như vậy.

Lúc này, An Nghi không khỏi nghĩ nếu cậu ra mắt, nhất định sẽ nhanh chóng nổi tiếng, sẽ có nhiều fan, sẽ trở thành tâm điểm chú ý và đứng ở vị trí trung tâm của sân khấu lớn, nhưng cô lại bắt đầu có một chút ích kỷ, nhưng thực sự dù cô có muốn cậu ấy như thế nào thì cũng không thể, vì đó không phải là của riêng cô.

Ngay cả bây giờ, cậu ấy cũng không thuộc về cô…

An Nghi bị cuốn hút đến mức mắt đỏ hoe vì mấy câu cuối cùng.

Cảm giác này thật không thể diễn tả được, bởi vì thích Ninh Tinh Hà, nên nghe cậu hát một bài hát buồn bã và tuyệt vọng như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy cậu rất đáng thương, không khỏi cảm thấy có lỗi với cậu, thậm chí còn có ý muốn ôm lấy cậu để an ủi.

Trước đây An Nghi cũng đã nghe rất nhiều bản tình ca buồn, nhưng chưa bao giờ phản ứng dữ dội như vậy.

Bị ca từ của Ninh Tinh Hà làm cho rung động, nước mắt cô ‘ứa ra’.

Chu Khải Nhiên liếc cô một cái, thấy cô sắp khóc, dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Lục Lâm.

“Anh xem chưa? Khán giả chính bây giờ là một cô bé lớn như An Nghi. Có thể hát khiến cho con bé rơi nước mắt chứng tỏ Ninh Tinh Hà này quả là thực lực.”

Lục Lâm không trả lời anh ta, nhìn sang An Nghi lại thấy cảnh cô rơi lệ nên rút khăn tay từ trong túi ra, đưa cho An Nghi.

An Nghi sửng sốt, nhìn chiếc khăn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt, nói “cảm ơn” rồi nhận lấy.

Trong phòng thu âm, Ninh Tinh Hà nhìn thấy cảnh tượng này qua một lớp thủy tinh, con ngươi đen kịt đột nhiên co rút lại, một tia địch ý (*) xẹt qua.

(*) Địch ý: thái độ thù địch, sự thù hằn.

Cậu đặt tai nghe xuống, đi ra khỏi phòng thu, Chu Khả Nhiên lập tức đi tới, vỗ vai cậu ngưỡng mộ.

“Tốt, rất tốt, đã làm cho em gái tôi khóc luôn rồi.”

Ninh Tịnh Hà giật giật khóe môi nhìn An Nghi.

Cô có đôi mắt đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ, yếu ớt, ngây thơ và vô cùng dễ thương.

“Uống một chút nước, nghỉ ngơi một lát đi.”

Lục Lâm nói xong liền lệnh cho trợ lý đi rót nước nóng cho Ninh Tinh Hà.

Trợ lý nhanh chóng rót một ly, đưa cho Ninh Tinh Hà.

Cậu nhận lấy nó và nói: “Cảm ơn”.

Lục Lâm nhìn thấy An Nghi vẫn còn đang nghẹn ngào đứng ở đó, liền hỏi, “Em nghe được cái gì? Sao lại buồn như vậy.”

“Em cái gì cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy đau lòng.”

Chu Khải Nhiên không nhịn được cười khi nghe cô dùng từ “đau lòng”.

“Em bao nhiêu tuổi? Đã từng yêu ai chưa? Có biết trái tim tan vỡ là như thế nào không?”

“…” An Nghi giật giật khóe miệng nói không nên lời, cảm thấy anh cô cũng có lúc thật phiền phức.

Đau lòng chẳng phải chỉ là nỗi buồn và nỗi buồn tột cùng sao? Phải ở trong một mối quan hệ tan vỡ mới hiểu được?

Lục Lâm không nhịn được cười khi nghe đoạn hội thoại giữa hai anh em.

“Đừng đánh giá thấp những đứa trẻ con bây giờ.”

“Em không còn là trẻ con nữa.” Nghe Lục Lâm nói vậy, An Nghiên lập tức phản bác.

Lục Lâm nhìn cô cười nói: “Em còn nhỏ hơn anh.”

Bắt gặp ánh mắt của anh, lông mày Ninh Tinh Hà vô thức nhíu chặt.

Theo trực giác của đàn ông, Lục Lâm này dường như không chỉ đơn thuần đối xử tốt với An Nghi như em gái.



Trong một buổi sáng, Ninh Tinh Hà đã thu tổng cộng ba bài hát, Lục Lâm rất hài lòng.

Sau khi kết thúc, Lục Lâm mời Ninh Tinh Hà đi ăn lẩu cùng bọn họ, trước khi Ninh Tinh Hà trả lời, Chu Nhạc San hứng thú nói: “Đi! Có nhiều người như vậy.”

Nhìn thấy thái độ tích cực của em gái, Chu Khải Nhiên đưa ra ánh mắt cảnh cáo.

Chu Nhạc San lè lưỡi, không dám nói nữa.

Nhưng An Nghi sau đó lại mở miệng nói: “Mọi người quen nhau, cùng nhau đi.”

Ninh Tinh Hà nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Với An Nghi, cậu thực sự không nỡ từ chối.

Ngay cả khi có thể ở bên cô một thời gian ngắn, cậu cũng sẽ sẵn lòng.

Lục Lâm đã đặt bàn từ trước, năm người đến nhà hàng lẩu chính thống ở thành phố Lệ này, đi tới căn phòng trên lầu hai.

Chu Khải Nhiên ngồi xuống trước, Lục Lâm ngồi bên cạnh, An Nghi nhìn Ninh Tinh Hà nói với cậu: “Cậu ngồi ở đây đi.”

Cô đang ám chỉ chỗ ngồi bên cạnh Lục Lâm, Ninh Tinh Hà liền không chút do dự ngồi xuống, nhanh như vậy An Nghi có chút không phản ứng kịp.

Cô chớp mắt ngồi xuống bên cạnh Ninh Tinh Hà, Chu Nhạc San buồn bực, chỉ có thể kéo ghế bên cạnh An Nghi mà ngồi.

“Gọi những món mọi người thích là được rồi.”

Lục Lâm đưa thực đơn cho An Nghi, Ninh Tinh Hà và Chu Nhạc San.

Ninh Tinh Hà chậm rãi mở menu ra, nhìn thoáng qua giá một món đã gần 398 tệ, trong lòng dâng lên một chút phức tạp.

Lúc này, Chu Khải Nhiên cũng nói với Lục Lâm về chuyện của bọn họ.

Chu Khải Nhiên: “Bố cậu đối với cậu tốt như vậy, có thể đầu tư mấy trăm triệu. Có cảm giác ông muốn tạo điều kiện để cậu vui chơi.”

Lục Lâm: “Làm sao có thể đơn giản như vậy, ý của ông thật ra là để cho tôi kiếm ra tiền trong một hai năm.”

“Kiếm tiền không dễ sao? Đừng căng thẳng, trước sau gì cậu cũng hái ra tiền thôi.”

Vừa nói xong, Chu Khải Nhiên lại nhìn An Nghi, hỏi cô: “Ba mẹ em sắp xếp chuyện đi du học của em thế nào rồi?”

An Nghi nghe vậy vô thức đưa mắt nhìn sang Ninh Tịnh Hà, sợ rằng cậu sẽ hiểu lầm.

Đáng tiếc, cậu đang nhìn thực đơn một cách rất nghiêm túc, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì quá đặc biệt, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Chu Khải Nhiên.

An Nghi thoáng chút thất vọng, trả lời: “Em không muốn đi, vả lại họ không thể ép được em.”

Chu Khải Nhiên không nhịn được cười nhạo cô còn quá trẻ con, “Cánh tay vặn chẳng qua bắp đùi, em bây giờ vẫn còn nhỏ, còn phải dựa vào người nhà, huống hồ ra nước ngoài học có cái gì không tốt? Em xem một chút bên cạnh em có biết bao nhiêu người muốn đi nhưng lại không đủ điều kiện để đi?”

An Nghi không muốn thảo luận những vấn đề này trước mặt Ninh Tinh Hà nên kiên quyết nói: “Dù sao em cũng không muốn ra nước ngoài.”

“Được, được rồi, không đi thì không đi, sao lại tức giận?”

Chu Khải Nhiên không bàn luận vấn đề đó nữa, liền cùng Lục Lâm nói chuyện phiếm.

An Nghi tức giận chỉ muốn ăn một bữa thật thịnh soạn để trút bỏ nỗi niềm nên đã gọi rất nhiều món trong một lần.

Sau khi người phục vụ viết ra giấy, anh ta xoay người bước ra ngoài.

Chu Nhạc San nhìn Ninh Tinh Hà, mở điện thoại lên, tìm chức năng thêm bạn trong Wechat, sau đó lướt qua An Nghi, đưa điện thoại đến trước mặt cậu.

“Chúng ta thêm bạn bè nha, anh chuyển ID Wechat của mình qua cho em đi.”

An Nghi khóe miệng giật giật, cầm điện thoại lên, đưa lại cho cô ta.

“Hai người kém vài tuổi, có chuyện gì để nói với nhau sao?”

Chu Nhạc San trợn to hai mắt, tức giận nói: “Em không xin Wechat của chị, chị làm sao vậy?”

An Nghi nhún vai, không nói gì.

Ninh Tịnh Hà nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.

Cậu thực sự thích nhìn thấy cô như thế này.

Vẫn không chịu thua, Chu Nhạc San hỏi thẳng Ninh Tinh Hà, “Anh nói nick Wechat của anh, em sẽ tự thêm.”

Lần này An Nghi không nói lời nào, bởi vì cô biết Chu Khải Nhiên sẽ lo liệu, ngay giây tiếp theo, anh đã phát ra tiếng.

“Em chủ động thêm Wechat cậu ấy làm gì?”

Khi Chu Nhạc San bị anh trai hỏi điều này, cô ta cảm thấy chột dạ, yếu ớt giải thích, “Em chỉ muốn quen biết thêm vài người bạn thôi.”
Bình Luận (0)
Comment