Người Là Sao Sáng Giữa Nhân Gian

Chương 5

Editor: Nhã  | Beta: Mian

Nhìn cô trợn tròn mắt không tin, Ninh Tinh Hà thấy cô như vậy cũng không đành lòng đả kích cô, nhưng đó là sự thật, nên cậu cũng chỉ có thể gật đầu.

“Trời!”

Giờ phút này An Nghi thật muốn ngửa mặt lên trời hét lớn.

Sao cô luôn phạm phải những sai lầm như này chứ?? Lần nào làm bài cô cũng chỉ nhìn lướt qua đáp án chính xác, hoặc không thì trực tiếp bỏ qua đáp án đúng luôn!

Hai người đứng cạnh so đáp án với nhau, sát bên còn có hai nữ sinh yên lặng đi qua, một trong số đó còn quay ra liếc mắt nhìn An Nghi.

“Cậu ấy không phải là An Nghi của lớp năm sao? Tại sao cậu ấy lại quen Ninh Tinh Hà nhỉ?”

Người đang nói chuyện là bạn cùng lớp của Ninh Tinh Hà, tên là Hoàng Ngọc Vi, còn người đứng bên cạnh cô ấy là Hàn Thi Lâm – người được nhiều nam sinh lớp 11 phong làm ‘nữ thần’, dáng người cao gầy, diện mạo quyến rũ, phong cách của cô nàng chính là kiểu võng hổng[1] đang thịnh hành hiện nay, thoáng liết mắt nhìn qua sẽ khiến người khác kinh diễm.

[1] 红范: Võng hổng -> ý chỉ những người nổi tiếng trên mạng, có một cách khác gọi là sao Internet.

Một số nữ sinh trong lớp tỏ vẻ không phục với cô ấy, họ cho rằng cô đã phẫu thuật thẩm mỹ, bởi vì bạn thời cấp 2 của Hàn Thi Lâm nói ngoại hình bây giờ của cô khác hẳn so với trước kia, nhưng Hàn Thi lâm lại khăng khăng bảo chính là do ngũ quan của mình nảy nở, đám nữ sinh kia cố tình bêu xấu cô vì ghen tị.

Lời đồn đại đúng hay sai thì không biết, cũng không ai đứng ra chứng minh được, tóm lại địa vị của Hàn Thi Lâm trong mắt nhóm nam sinh cực kỳ kiên cố và vững chắc.

Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn An Nghi, sau khi đi xa một đoạn, Hàn Thi Lâm mới mở miệng khinh thường nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến tớ?”

An Nghi là bạn học cấp hai cùng lớp của cô, khi đó, An Nghi nổi tiếng hơn cô rất nhiều, thậm chí có một số nam sinh trong lớp viết thư tình gửi cho An Nghi, họ còn tặng cả quà, cho nên Hàn Thi Lâm nhìn An Nghi thế nào cũng không vừa mắt.

Hoàng Ngọc Vi thấy Hàn Thi Lâm nói thế, nhỏ giọng nói thầm: “Tớ chỉ hơi hiếu kì thôi! Ninh Tinh Hà mới chuyển trường được mấy ngày, cậu ta cũng không thèm để ý đến mấy bạn học nữ, thế mà giờ lại đứng nói chuyện với An Nghi. Liệu giữa hai người bọn họ có quan hệ gì không nhì?”

Hàn Thi Lâm nghe vậy, bước chân dừng lại.

“Ừ cậu nói mới để ý.” Đôi mắt cô sáng lên, hỏi lại Hoàng Ngọc Vi: “Hay là hai người bọn họ đang yêu nhau?”

“Tớ…Tớ nào biết!” Hoàng Ngọc Vi vội vàng xua tay, vừa rồi chỉ thuận miệng nói thôi.

Hàn Thi Lâm tiếp tục đi về phía trước, Hoàng Ngọc Vi cũng không nói thêm gì nữa, chẳng biết trong lòng lại có chủ ý gì.



Hai ngày thi giữa kỳ đã kết thúc, An Nghi cảm thấy bản thân mình đã rơi vào tình trạng kiệt sức, cô đã gục ngã.

Cô vô cùng không hài lòng với kỳ thi lần này, mắc lỗi trong môn toán, đã thế còn làm mất những hai ba mươi điểm; phần nghe tiếng Anh cũng có vài chỗ không nghe được, nên cô chọn đã chọn bừa đáp án.

Vừa về đến nhà, nữ sĩ Hạ Vân Thất đã liên tục truy vấn bên tai cô “Thi thế nào rồi”, “Có câu nào không làm được không”, điều này khiến cho tâm trạng An Nghi càng thêm khó chịu.

“Mẹ, chẳng lẽ ngoài học hành ra, mẹ không quan tâm đến mấy chuyện khác của con sao?”

Người ngã trên ghế sô pha, An Nghi không khống chế được âm lượng, có chút lớn tiếng hỏi lại.

Vẻ mặt Hạ Vân Thất sững lại, mất một lúc sau bà mới chậm rãi mở miệng: “Mẹ quan tâm đến việc học của con là sai sao?”

“Đúng vậy, chỉ là con thấy mệt thôi, mẹ có thể đừng hỏi nữa được không?”

An Nghi nói xong, lấy gối che mặt.

Hạ Vân Thất thấy cô như vậy, bà không tiện nói thêm, bà thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng bếp.

An Nghi yên lặng nằm trên ghế sô pha một lúc lâu, sau khi bĩnh tĩnh lại mới ngồi dậy, gãi gãi tóc, chuẩn bị chủ động đi tìm mẹ nói chuyện.

Vừa rồi cô thật sự quá kích động, mẹ cô là người có trái tim thuỷ tinh dễ vỡ, chắc bây giờ bà ấy cũng đang rất khó chịu.

Ngay lúc An Nghi định bụng ra mở cửa, thì không ngờ có tiễng gõ cửa, cô vội vàng chạy tới mở cửa.

Người đứng ở bên ngoài khiến cho An Nghi lắp bắp kinh ngạc, thế mà lại là…Ninh Tinh Hà?

“Cậu…” An Nghi thất thố nhìn chằm chằm cậu, nhất thời tay chân có chút luống cuống.

“Đây là thứ mà phu nhân đã nhờ bố tôi đi lấy, phiền cậu giao nó lại cho bà ấy.”

Ninh Tinh Hà đưa cho cô một chiếc túi to.

An Nghi tiếp nhận, tự hỏi bản thân mình: “Đây là cái gì vậy?”

“Tôi cũng không biết.”

Ninh Tinh Hà trả lời liền xoay người rời đi.

An Nghi theo bản năng gọi cậu quay lại, thấy cậu dừng chân, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tớ có vài câu toán không làm được, tý nữa dùng cơm xong có thể đến tìm cậu hỏi bài không?”

“Tôi còn phải làm bài tập.”

“…” Đây chính là từ chối trá hình sao?

An Nghi có chút chết trong tim, nhấp môi nói: “Thế…đành thôi vậy.”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của Hạ Vân Thất đã vang lên từ phía sau: “Là Tinh Hà sao? Cháu không vào ngồi chơi hả?”

Tính tình Hạ Vân Thất rất hoà nhã, mặc dù bà xuất thân từ một gia đình thượng lưu, nhưng bà chưa bao giờ thể hiện nhiều ra bên ngoài.

Ninh Tinh Hà xoay người, lễ phép nói lời cảm ơn, rồi sau đó mới giải thích: “Cháu tới đây để mang thứ mà bác đã nhờ bố cháu đi lấy hộ ạ.”

“Ồ.” Hạ Vân Thất hiểu rõ gật đầu: “Làm phiền cháu rồi.”

“Không sao ạ.” Ninh Tinh Hà gật đầu nhẹ nói: “Cháu về trước đây ạ.”

An Nghi nhìn thấy Ninh Tinh Hà rời đi, trong lòng có chút khó chịu, Hạ Vân Thất quét mắt nhìn cô một cái: “Còn chưa chịu vào nhà à?”

Chống lại ánh mắt của mẹ, lòng An Nghi ‘lốp bốp’ vài tiếng, bỗng cô có một loại dự cảm chẳng lành.

“Mẹ mua cái gì vậy?”

An Nghi phản ứng rất nhanh, mau chóng rẽ sang một đề tài khác, phòng trừ mẹ cô lại nghĩ nhiều.

“Không phải mẹ mua, là đồ dì Diệp của con tặng.”

Hạ Vân Thất nói xong, bà liền hỏi lại An Nghi: “Vừa rồi con nói chuyện gì với thằng bé ở ngoài cửa thế?”

“Cũng không có gì để nói hết, chỉ là con có mấy câu toán không hiểu, muốn hỏi cậu ấy một chút thôi.”

“Không phải mẹ đã mời gia sư cho con sao? Vì sao không gọi điện hỏi cô ấy chứ?” Hạ Vân Thất khẽ cau mày, còn nói: “Nếu không phải vì lo con vất vả sau kỳ thi, thì hôm nay mẹ đã mời gia sư đến rồi, thật không ngờ con cũng có lúc chăm chỉ hiếu học như này.”

An Nghi nghe mấy lời này, không khỏi có chút chột dạ, cô cứ cảm thấy lời mẹ mình thực ra còn một ý nghĩ sâu xa khác, như thể đang ám chỉ đến điều gì đó.



Hai ngày sau, kết quả của kỳ thi giữa kỳ được công bố, mười cái tên đứng đầu khối được dán trực tiếp lên bảng vàng danh dự của trường, lúc An Nghi và Lạc Tiêu đi ngang qua, đã nhìn thấy tên của Ninh Tinh Hà đứng phía trên, rất tự nhiên xếp ngay đầu bảng, làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Không phải chứ?” Lạc Tiêu không tin dụi hai mắt mình, quay đầu hỏi An Nghi: “Cậu ấy đứng đầu khối thật?”

Ở sâu trong nội tâm An Nghi dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo, rõ ràng giữa Ninh Tinh Hà và cô không có quan hệ gì, nhưng cô lại thấy tự hào thay cho cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc trí của An Nghi, Lạc Tiêu làm bộ bĩu môi: “Ánh mắt cậu cũng không tồi nhỉ!”

“Đương nhiên.”

An Nghi nhẹ nhàng nhướn mày, nhỏ giọng nói với Lạc Tiêu: “Khi đó tớ cũng không biết cậu ấy ưu tú như vậy luôn đấy.”

Lúc mới gặp Ninh Tinh Hà, cô bị khí chất bên ngoài của cậu hấp dẫn, chờ sau khi tiếp xúc gần mới biết thì ra bên trong con người này càng toả sáng hơn.

Có lẽ là bởi vì mình thích người ta nên nhìn người ta thế nào cũng vừa mắt thuận ý, bây giờ An Nghi có cảm giác, người trên toàn bộ thế giới này đều thua xa Ninh Tinh Hà.

Trở lại phòng học, chuông báo vào lớp cũng vang lên, chủ nhiệm lớp bước vào phòng, vốn dĩ An Nghi đang phấn khởi vì Ninh Tinh Hà lấy được thành tích đầu bảng, nhưng tâm tình cô bỗng xuống dốc không phanh khi nghe thấy thành tích của mình.

Tổng điểm toán học là 150, cô chỉ thi được 97 điểm, ngữ văn của cô cũng như thế, lần này được 108 điểm, Tiếng anh trước giờ đều ổn định, mà giờ lại thấp trầm trọng, mỗi 119 điểm, An Nghi cảm thấy mình không còn mặt mũi để đi gặp phụ lão Giang Đông[2].

[2] Trích trong câu “Vô nhan kiến Giang Đông phụ lão” 无颜见江东父老.  Không có mặt mũi nào gặp các phụ lão ở Giang Đông 江东, dùng để ví với việc nhân vì xấu hổ hoặc vì thất bại mà không có mặt mũi nào gặp người khác.

Khi chủ nhiệm lớp đọc đến thành tích của An Nghi, sắc mặt cô ấy vẫn không được tốt, lúc cô giáo đọc xong điểm thi của tất cả bạn trong lớp, cô đã hung hăng đập giấy điểm lên bàn rồi nói: “Tôi sẽ nêu tên một vài bạn trong lớp, mấy bạn được tôi đọc tên, tan học theo tôi lên phòng làm việc, để tôi gọi cho phụ huynh các em, mời bọn họ đến đây tham gia cuộc họp sau giờ học.”

An Nghi vừa nghe xong mấy lời của chủ nhiệm lớp đã có cảm giác mình sắp xong đời, kiểu gì cũng có tên cô, quả nhiên, người thứ nhất chủ nhiệm lớp gọi là cô.

“Bạn học An Nghi, lần trước xếp thứ 59 của lớp, lần này đã hạ xuống 126, tốt hơn hết bây giờ em nên ngẫm lại cho tôi, điều gì đã khiến em lại rớt hạng trầm trọng như vầy.”

Nghe khẩu khí nghiêm túc của chủ nhiệm lớp, An Nghi yếu ớt cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt cô, sợ trong chốc nữa sẽ bắt gặp ánh mắt của cô giáo.

Mẹ cô vì sự nghiệp học hành của cô mà dốc hết lòng, vì cô mời gia sư chuyên môn tốt nhất đến dạy, nếu như để bà ấy biết điểm của cô lại tụt xuống, không biết bà ấy sẽ đau lòng thế nào.

Sau khi tan học, An Nghi đi đến văn phòng cùng với một vài bạn học khác, đầu tiên chủ nhiệm lớp đưa điện thoại cho An Nghi, để cô gọi điện cho ba mẹ mình.

An Nghi do dự nửa ngày, mang theo tâm trạng thấy chết không sờn bấm gọi số điện thoại của mẹ.

Trong quá trình chờ đợi mỗi âm thanh “Tút” như đang dày vò cô vậy.

Cuối cùng, điện thoại kết nói, giọng nói Hạ Vân Thất truyền đến: “Chào cô Lý.”

“Mẹ, là con…” An Nghi cắn môi dưới, run lập cập lên tiếng: “Cái kia, cô để con gọi cho mẹ lên văn phòng sau giờ học.”

“Làm sao vậy? Có phải con mắc lỗi gì rồi đúng không?”

Hạ Vân Thất vừa nghe đã biết đây không phải chuyện gì tốt, bởi vì chủ nhiệm lớp sẽ không tự tiện gọi phụ huynh học sinh đến khi không có lý do.

“Không có chuyện gì hết, chỉ là thành tích con rớt hạng thôi.” An Nghi quyết định tiêm cho bà một mũi phòng trước để bà kịp chuẩn bị tâm lý, sau đó không đợi bà mở miệng, liền nhanh chóng nói: “Cái kia, còn mấy bạn học đang chờ con, nên con cúp máy trước nhé.”

An Nghi gần như nói hết một hơi, nói xong cô trả điện thoại lại cho giáo viên.

Chủ nhiệm lớp liếc nhìn cô, rồi bảo cô đi về trước. 

An Nghi bước từng bước nặng nề về lớp học, lặng lẽ chờ đợi phiên tòa xét xử án tử sau giờ học.



Buổi chiều tan học, An Nghi lại đến văn phòng của chủ nhiệm lớp, không nghĩ tới mẹ cô đã đến, còn đang nói chuyện phiếm với chủ nhiệm lớp của cô.

“Cô ơi, em đến rồi.”

Hít sâu một hơi, An Nghi đi qua.

Hạ Vân Thất ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt có chút phiếm hồng, An Nghi thấy vậy tim bỗng nhảy dựng lên.

“Tôi đã nói với chị những điều cần nói rồi, bây giờ lớp 11, không chỉ các bạn học sinh, mà phụ huynh cũng nên chú ý đến, ngàn vạn lần không được để con cái lơ là việc học.”

“Tôi hiểu rồi.” Hạ Vân Thất nghe chủ nhiệm lớp nói xong, vội vàng gật đầu.

Rất nhanh An Nghi bị bà đưa đi, suốt dọc đường, Hạ Vân Thất đều trầm mặc, nhưng An Nghi rất rõ, đây nhất định là sự bình tĩnh trước cơn bão táp.

Hạ Vân Thất tự lái xe đến, trên đường về nhà, bà cũng không mở miệng nói chuyện.

Về đến nhà, An Nghi tự giác đi vào phòng khách, chuẩn bị mở miệng nhận sai trước.

“Mẹ, con biết lần này là do con thi không tốt, con cam đoan với mẹ, lần sau con nhất định sẽ cố gắng thi thật tốt, phấn đầu để tiến bộ.”

Hạ Vân Thất khoanh tay trước ngực, ngồi trên sô pha,  bình tĩnh nhìn cô.

“Thế nguyên nhân do đâu? Chả lẽ chính con cũng không biết sao?”

“Con…Nghỉ hè con chơi quá đà, cả ngày cầm điện thoại chơi game, xem chương trình phát sóng trực tiếp, nên quên mất việc học hành của mình.”

“Thế sao người khác lại không quên? Mẹ nghe chủ nhiệm lớp của con nói, học sinh trong lớp lần này đều tiến bộ chỉ có con là thụt lùi so với lớp.”

“Khụ…” An Nghi ho khan vài tiếng, con người đảo tròn: “Cho nên nói, vì sao con lại thụt lùi, còn không phải là do bọn họ tiến bộ quá nhanh đấy thôi!” 

“Con ——” Hạ Vân Thất bị thái độ của cô làm cho tức giận: “Thi đã thành như vậy mà con còn có mặt mũi để nói à! Về phòng ngẫm nghĩ lại ngay cho mẹ, tối nay không được ăn cơm.”

“Vâng.”

An Nghi ngoan ngoãn rời khỏi chiến trường không có mùi khói thuốc súng này.

Đêm nay, Hạ Vân Thất rất ngoan cố không thèm để ý An Nghi, mặc xác cô đói bụng, cũng không để người ta đưa cơm cho cô, mà An Nghi cũng không cảm đói, bởi vì trong phòng của cô còn có bánh mì và đồ ăn vặt, mấy thứ này hoàn toàn có thể lấp đầy bụng đói.

Đêm dần dần tối, An Nghi làm xong mấy bộ bài thi toán liền nằm xuống, cô nghĩ thầm ngày mai là thứ bảy, không cần đến trường, nên không cần đến trường, cuối cùng thì cô cũng có thể ngủ thêm một giấc rồi.

Nhưng mà, những mong đợi đẹp đẽ đã bị sự thật tàn khốc bẻ gãy, trước bảy giờ sáng ngày hôm sau, người hầu đã gọi cô dậy.

An Nghi xoa mắt, khó chịu rời giường, rửa mặt xong liền đi xuống lầu.

“Mới sáng sớm mà đã làm gì vậy? Sao nay phải dậy sớm thế?” Cô lầu bầu hỏi, mới vừa dậy nên giọng nói vẫn còn khàn khàn.

Hạ Vân Thất nghiêm mặt lạnh lùng đi tới: “Lát nữa gia sư của con sẽ đến nhà, nhanh ăn cơm cho mẹ, chuẩn bị chờ người ta đến dạy.”

“Ồ.”

An Nghi miễn cưỡng đáp lại, đi vào bếp.

Trong vòng mười phút, vị gia sư kia của cô đã đến, Hạ Vân Thất đi đến phòng ăn thông báo cho cô, bảo cô dừng ăn lại.

Đặt nĩa trong tay xuống, An Nghi đứng dậy đi ra ngoài.

Ừm, cô chính là một cỗ máy học tập không có cảm xúc. ( mỉm cười. JPG)

Buổi sáng học bổ túc, đến hơn 12 giờ trưa gia sư mới rời đi, An Nghi cứ tưởng bản thân mình cuối cùng cũng có thể hít thở không khí, thì Hạ Vân Thất lại đến thông báo với cô, nói chiều nay cô phải đi tập múa cổ điển.

An Nghi nghe vậy tưởng như sắp ngã quỵ xuống, cô nhịn không được mà mở miệng phản đối: “Con không thích khiêu vũ, có thể không tập không? Vì sao mẹ không thể tôn trọng con nhỉ, để cho con tự chọn thứ mình thích?”

“Thế lúc mẹ bảo con chăm chỉ học hành, sao con không tôn trọng mẹ đi?”

Thấy Hạ Vân Thất hỏi ngược lại cô, An Nghi trực tiếp không nói gì.

“Được, con đây đi học múa cổ điển, tốt nhất là có thể học ra nước ngoài luôn, đi biểu diễn khắp thế giới, như vậy mới làm mẹ hài lòng ý gì?”

Hạ Vân Thất khẽ khịt mũi: “Nếu chị mà được, thì tôi nằm mơ cũng sẽ cười nhé.”

Mẹ con hai người cãi nhau nửa ngày, cuối cùng lại nhìn nhau cười.

Tuy rằng mẹ cô có thế mạnh ở một khía cạnh nào đó, đôi lúc cũng không tôn trọng ý kiến và ước mơ của cô, nhưng An Nghi biết, mẹ cũng muốn tốt cho cô, bố mẹ chung quy sẽ không hại đến đứa con của mình, chẳng qua có đôi khi, bọn họ sẽ sắp đặt một con đường cho con mình, thứ mà họ cho là đúng nhưng trên thực tế nó lại sai lầm hết sức.

Xét cho cùng thì họ cũng mới học làm cha mẹ, nên có thể tha thứ được thì cứ tha thứ đi.



An Nghi học múa cổ điển cả buổi chiều, đến khi trời tối đen, thì Ninh Tư Hải mới đến rước cô về.

“Tiểu thư, bố cô vừa đi công tác từ nước ngoài về, phu nhân nói bà ấy đã đặt bàn để tiên sinh – đón gió tẩy trần -, bảo tôi đưa cô qua đó.”

An Nghi vừa lên xe đã nghe thấy Ninh Tư Hải nói, cô nhíu mày, cô biết thừa cái gọi là tiệc đón gió, đây chính là lúc mà một nhóm người lớn hoặc một nhóm bạn bè tụ tập lại với nhau, cô rất ngại mấy trường hợp như thế này.

Nếu không phải như vậy, mẹ cô khẳng định đã nói trước với cô vào buổi trưa.

“Chú Ninh, chú đưa cháu về trước đi, cháu sẽ gọi điện cho mẹ để không phải đi.”

An Nghi nói xong liền lôi điện thoại ra, cô nhấn số điện thoại của Hạ Vân Thất.

Tính tình cô kỳ thật rất bướng bỉnh, nên cô chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nhượng bộ người khác, không sợ Hạ Vân Thất kịch liệt bắt cô đi, cô cũng không nghe, nói xong ý định không muốn đi của mình liền trực tiếp cúp điện thoại.

Ninh Tư Hải thấy cô nói chuyện điện thoại xong, mới hỏi cô: “Tiểu thư, nếu cô không đi, thì cô ăn gì chứ? Buổi tối phu nhân không có ở nhà nên không có cơm, người hầu trong nhà đều đã về rồi.”

“Không sao hết, cháy tuỳ tiện ăn tô mì hay gì cũng được mà.”

“Những thứ đó không tốt cho sức khoẻ đâu, mỗi lần Ninh Tinh Hà ăn tôi toàn nói nó.” Ninh Tư Hải khởi động xe, ông trầm mặc mất một lúc, sau cùng cũng mở miệng: “Cái kia, tiểu thư, nếu cô không chê thì đến chỗ tôi ăn nhé? Tôi thường tự nấu rồi tự ăn với thằng con trai nhà.”

An Nghi nghe ông hỏi như vậy, kích động đồng ý ngay tại chỗ không cần suy nghĩ gì.

Đương nhiên là không có gì tốt hơn rồi!! Cô muốn tìm nơi Ninh Tinh Hà sống từ rất lâu rồi á!

Xuất phát từ rụt rè, An Nghi chỉ có thể mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh: “Cháu đương nhiên không chê rồi, chỉ sợ cha con chú thấy cháu phiền thôi.”

“Không phiền, không phiền, cha con hai người bọn tôi vừa lúc cũng chưa ăn cơm.”

“Vậy thì phải cảm ơn chú Ninh rồi!”

An Nghi sợ mình nói nhiều lời, sẽ làm Ninh Tư Hải cảm thấy cô không muốn, cho nên cô sảng khoái đồng ý.

Ninh Tư Hải thở phào nhẹ nhõm, ấn tượng của ông với An Nghi càng ngày càng tốt.

Được sinh ra trong một gia đình giàu sang, trên người không có chút nhu mì, cũng không ra vẻ khinh thường người khác, những người như này thật sự rất hiếm có.

Vừa rồi lúc ông hỏi cũng không nghĩ quá nhiều, lúc hỏi xong mới cảm thấy bản thân mình rất đường đột, sợ An Nghi ngại, nhưng thấy giọng điệu cô hoạt bát như vậy, chí ít cô gái nhỏ này không hề ghét bỏ ông.
Bình Luận (0)
Comment