Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 65



Trang Xung cười cười: “Như vậy cũng tốt. Có anh ấy ở đây, chắc cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi đi đây!”.



Sau khi Trang Xung rời đi, Cẩn Tri ngồi xuống giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Ứng Hàn Thời ôm cô ngồi trên bậc thang trước cổng chùa. Thì ra, anh ở một nơi không xa bảo vệ cô.



Cẩn Tri đứng dậy, đi đến bên bức tường, từ từ ngồi xuống. Hôm nay, cô không theo mọi người ra ngoài là muốn tĩnh tâm để sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Cẩn Tri hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ. Chi tiết đầu tiên cô nhớ tới là áo sơ mi trắng và chiếc váy dài màu xanh nhạt. Sáng nay, cô đã thay bộ đồ này ra, bỏ ở đầu giường. Cẩn Tri liền đứng lên, ném chúng vào thùng rác rồi lại ngồi nghĩ tiếp.



Cô không thấy rõ nơi đó, chỉ nhớ xung quanh mênh mông, trống trải và tối đen, chẳng có bất cứ tiếng động nào, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt nhất. Không hiểu nơi nào mới hoàn toàn tĩnh lặng đến thế?



Cẩn Tri cố gắng hồi tưởng thêm những chi tiết khác nữa và dáng vẻ của người đàn ông trong mơ. Tuy nhiên cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của anh.



Buổi trưa, Ứng Hàn Thời đến gõ cửa phòng Cẩn Tri. Anh nói: “Chúng ta đi ăn cơm thôi!”.



“Vâng!” Cẩn Tri đáp lời rồi theo anh xuống dưới.



Hai người lặng lẽ đi bộ trên hè phố. Tới một quán ăn, Ứng Hàn Thời dừng bước: “Nhân viên phòng nghỉ nói quán sủi cảo này khá ngon. Mấy hôm nay, em ăn rất ít, chúng ta nếm thử đi!”.



Quán tương đối đông người, ồn ào và náo nhiệt. Ứng Hàn Thời chọn vị trí bên cửa sổ rồi bảo nhân viên phục vụ đi lấy một bình nước nóng tráng một lượt bát đũa cho hai người. Cẩn Tri yên lặng theo dõi động tác của anh, bỗng dưng có cảm giác anh đúng là một người đàn ông Trái đất bình thường chứ không phải người ngoài hành tinh tài giỏi nữa.



Gọi món xong, hai người yên lặng chờ đợi. Cẩn Tri không thích bầu không khí gượng gạo này nên tìm đề tài để nói chuyện: “Lần đầu tiên em gặp anh ở chùa Bảo An, anh nói đang nghiên cứu diện mạo của Phật tổ xem có gì khác biệt. Câu này có nghĩa là gì thế?”.



Ứng hàn Thời mỉm cười: “Anh từng đọc một số sách của người Trái đất, đưa ra nghi vấn “Thần” và “Phật” thật ra là người ngoài hành tinh đến Trái đất từ thời xa xưa. Chính họ đã tạo ra nền văn mình ban đầu của Trái đất. Các bức bích học và truyền thuyết Ai Cập cũng nhắc tới câu: Thần đã hứa sẽ trở về từ các vì sao”.



Cẩn Tri cảm thấy rất mới mẻ: “Vì vậy anh tập trung quan sát, mục đích xem có phải là đồng loại của mình? Anh có phát hiện ra điều gì không?”.




Ứng Hàn Thời hơi ngượng ngùng: “Anh chẳng tìm thấy manh mối gì cả”.



Cẩn Tri nhoẻn miệng cười. Nhớ tới nhiệm vụ lần này, cô lại hỏi: “Hôm qua anh nói, bức xạ năng lượng quét không ra dấu vết người ngoài hành tinh, nhiều khả năng bởi vì đối phương có sức chiến đấu mạnh. Theo anh, họ là giống loài nào?” Sở dĩ cô hỏi câu hỏi này là vì hồi ở núi Y Lam, Tiêu Khung Diễn cho biết, một ngọn cây hay con cá cũng có thể là người ngoài hành tinh.



Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa: “ Cẩn Tri, đừng dùng từ “giống loài” để nói về bọn anh. Vũ trụ bao la rộng lớn nên thế nào cũng tồn tại nền văn minh cao hơn Diệu Nhật. Một thầy giáo ở trường quân sự kể từng gặp chủng tộc thoắt ẩn thoắt hiện như cái bóng. Chủng tộc đó đã tiến hóa đến mức có thể sinh tồn với trạng thái lượng tử. Cũng có người kể từng xuyên qua thời không, bất lão bất tử. Cũng có người kể, từng gặp người Silic, tức là toàn bộ cơ thể do silic tạo thành, trông rất giống tượng đá… Tóm lại, chúng ta không thể tùy tiện đưa ra suy đoán lần này sẽ gặp đối tượng thế nào?”.



Silic là tên một nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn nguyên tố có ký hiệu Si và nguyên tử khối bằng 14. Nó là nguyên tố phổ biến sau oxi trong vỏ Trái đất (25,7%), cứng, có màu xám sẫm – ánh xanh kim loại, là á kim có hóa trị +4.



Cẩn Tri giật mình: “Vậy anh hãy chú ý an toàn”.



“Ừ!” Ứng Hàn Thời nhìn chăm chú khiến cô mất tự nhiên, vô thức cúi đầu.



Nhân viên phục vụ bê hai bát sủi cảo bốc khói đi tới. Cô không để ý, cứ thế xúc một miếng đưa lên miệng. Kết quả, nước canh nóng khiến đầu lưỡi bị bỏng, cô liền há miếng sủi cảo xuống bát theo phản ứng, giơ tay ôm miệng.



Ứng Hàn Thời lập tức nắm cổ tay cô: “Em bị bỏng à?”.



Cẩn Tri gật đầu, cầm cốc nước nguội bên cạnh uống một ngụm, nhưng đầu lưỡi vẫn đau rát.



“Để anh xem nào!” Ứng Hàn Thời bóp tay cô. Cẩn Tri vô thức lè lưỡi cho anh xem.



Nhân viên phục vụ cười nói: “Chị ăn vội quá ấy mà. Nồi canh sôi sùng sục nên phải từ từ thôi. Để tôi đi rót cốc nước lạnh. Hay là chị bảo bạn trai thổi cho”.



Người nói vô tâm, người nghe lại hiểu theo nghĩa khác. Ý của anh chàng nhân viên là bảo Ứng Hàn Thời thổi bát sủi cảo cho cô. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời đỏ mặt tía tai, Cẩn Tri ngượng ngùng cúi đầu: “Không cần đâu”.



Vì lưỡi bị bỏng nên Cẩn Tri đổi sang món mì lạnh. Ăn xong, hai người lại đi bộ về nhà nghỉ. Trời nắng chói chang, đường phố vắng vẻ, hàng cây ven đường vang lên tiếng ve rả rích. Ứng Hàn Thời đi trước, Cẩn Tri lặng lẽ dõi theo anh. Cô chợt có cảm giác bóng lưng anh đặc biệt cô độc và trầm mặc.



Đang đi, Ứng Hàn Thời đột nhiên quay người, giơ tay nâng cằm cô. Cẩn Tri liền chạm phải đôi mắt ôn hòa nhưng cũng toát lên vẻ kiên định không dẽ từ chối. Giâu tiếp theo, anh bất ngờ cúi xuống hôn cô.Tuy chỉ là nụ hôn ngắn ngủi nhưng anh cũng kịp tách môi cô, đưa lưỡi vào bên trong. Cẩn Tri như bị sét đánh, tim đập liên hồi, toàn thân bất động. Ứng Hàn Thời nhanh chóng buông mặt cô, quay người tiếp tục đi về phía trước.



“Đi thôi” Anh nói.



Tầm chạng vạng, Trang Xung nhắn tin, tối nay có thể hành động. Thẩm Gia Minh có một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Bình thường, anh ta hay sống ở đó.



Buổi tối, Thẩm Gia Minh lái xe về khu biệt thự, định lát nữa sẽ gọi cô người mẫu đến chơi. Chưa kịp vào nhà, anh ta nhìn thấy mấy người đang đứng ở con đường phía đối diện. Công tác an ninh ở khu vực này rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện vào trong. Thẩm Gia Minh chưa từng gặp bốn người này bao giờ. Nổi bật nhất là người đàn ông đứng đầu, có diện mạo tuấn tú, khí chất cao quý. Phía sau anh ta là hai người phụ nữ và một người đàn ông. Theo thói quen, anh ta lập tức chú ý đến cô gái xinh xắn nhất, toát ra “phong vị” đặc biệt.



Thẩm Gia Minh xuống xe, cất giọng lạnh nhạt: “Các vị là ai? Làm gì ở đây vậy?”.



Ứng Hàn Thời bình thản đáp: “Chào anh! Chúng tôi đến đây vì mục đích hòa bình”.



Nghe câu này, Thẩm Gia Minh hơi ngẩn người. Ứng Hàn Thời quay sang Lâm Tiệp: “Tôi và cô ấy đến từ tinh hệ Diệu Nhật, cách ba nghìn năm ánh sáng. Còn hai người kia là người Trái đất bình thường. Chúng tôi biết bố con anh đang giữ con chip năng lượng cao. Chúng tôi sẽ không đoạt thứ thuộc về anh. Nhưng hiện tại, đang có một thế lực khác đang nhăm nhe cướp con chip để phục vụ mưu đồ riêng. Nếu rơi vào tay chúng, chỉ e hậu quả khó lường. Vì vậy, chúng tôi mới tới đây để bảo vệ nó.”



Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, một lúc sau mới nhếch miệng: “Anh nói… các anh là người ngoài hành tinh à?”.



Ứng Hàn Thời gật đầu. Thẩm Gia Minh quan sát mọi người, sau đó châm một điếu thuốc: “Ai cũng biết Thẩm Gia Minh tôi thích sưu tầm những thứ kỳ dị. Hai năm qua, cũng phải có hơn hai mươi người đến chỗ tôi tự xưng là người ngoài hành tinh rồi. Tôi không biết con chip mà các anh nhắc tới là cái gì, nhưng anh lấy gì để chứng minh mình là người ngoài hành tinh?”.



Cẩn Tri bình thản lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Cô nghĩ bụng, vì câu chất vấn này, Thẩm Gia Minh chắc chắn sẽ lập tức sợ vãi linh hồn cho mà xem. Quả nhiên, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Nếu có gì mạo phạm, mong anh thứ lỗi”.




Thẩm Gia Minh còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã vụt đi như một tia chớp. Rõ ràng đang cách xa hơn chục mét, vậy mà đối phương di chuyển đến trước mặt anh ta trong giây lát. Thẩm Gia Minh kêu “a” một tiếng, người đã bị Ứng Hàn Thời nhấc lên. Sau đó, anh lướt một vòng quanh khu biệt thự rồi trả anh ta về chỗ cũ. Khi được Ứng Hàn Thời thả xuống, đôi chân Thẩm Gia Minh mềm nhũn, suýt không đứng vững.



Anh từ tốn mở miệng: “Bây giờ… anh đã tin mục đích của chúng tôi chưa?”.



Cẩn Tri, Trang Xung và Lâm Tiệp đều mỉm cười.



Thẩm Gia Mình tựa vào cửa xe, vài giây sau mới gật đầu: “Tôi tin rồi”. Anh ta nở nụ cười: “Tôi đợi bao lâu cuối cùng các anh cũng đến”.



Nghe câu này, Cẩn Tri bất giác quan sát vẻ mặt đối phương. Anh ta tỏ ra thoải mái và vui vẻ. Lẽ nào bố con anh ta cũng là người ngoài hành tinh?



“Tôi tên Thẩm Gia Minh.” Anh ta giơ tay về phía Ứng Hàn Thời.



“Ứng Hàn Thời.” Hai người bắt tay nhau. Ứng Hàn Thời lại giới thiệu tên ba người. Bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.



“Vừa rồi anh nói, có người cướp con chip đúng không?” Thẩm Gia Minh không che giấu sự thật con chip đang nằm trong tay bố con mình.



Ứng Hàn Thời gật đầu.



Thẩm Gia Minh đảo mắt xung quanh: “Mời các vị vào nhà, chúng ta sẽ thảo luận cụ thể”.



Từ việc bài trí trong ngôi biệt thự, có thể thấy Thẩm Gia Minh là người có niềm say mê đặc biệt với vũ trụ và các hiện tượng siêu nhiên. Trên bốn bức tường đều treo tranh bầu trời đêm, tinh tú xán lạn. Phòng khách bày nhiều mô hình phi thuyền và những khẩu súng y như thật.



Bốn người ngồi xuống sofa. Thẩm Gia Minh đích thân pha trà rồi ngồi xuống phía đối diện.



“Anh nói anh đến từ hành tinh cách đây ba nghìn năm ánh sáng ư?” Anh ta hỏi bằng một giọng hiếu kỳ.



“Là tinh hệ Diệu Nhật”.



Thẩm Gia Minh gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc: “Tôi và bố tôi đến từ hành tinh Ai Thổ, cách một vạn năm ánh sáng, cũng là hành tinh thứ hai trong tinh hệ Mạch Triết Luân mà người Trái đất tìm ra”.



Tuy đã sớm suy đoán nhưng khi anh ta tiết lộ thân phận, mọi người vẫn cảm thấy bất ngờ. Ứng Hàn Thời khẽ nhíu mày: “Tôi từng nghe nói hành tinh Ai Thổ tồn tại nền văn minh nhân loại nhưng vì ở quá xa lại ngăn cách bởi hố đen nên không thể đến đó được. Các anh xuống Trái đất bằng cách nào vậy?”.



Cẩn Tri hiểu ra vấn đề. Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng không biết nhiều về hành tinh Ai Thổ. Vì vậy, bức xạ năng lượng của người Diệu Nhật mới không thể quét ra tín hiệu về bố con họ Thẩm.



Thẩm Gia Minh nở nụ cười gượng gạo: “Thì chúng tôi cũng đáp phi thuyền xuống đây. Có điều, bố con tôi đều là dân bình thường, không có khả năng chiến đấu như anh”. Mắt anh ta sáng lên, lộ vẻ hứng thú: “Tôi luôn mong có cơ hội gặp được đồng loại lưu vong. Anh có bản lĩnh gì vậy?”.



Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Chỉ là tốc độ nhanh hơn người bình thường thôi, cũng chẳng phải là bản lĩnh gì ghê gớm”.



Anh tỏ ra khiêm tốn, Thẩm Gia Minh cũng không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang hỏi: “Vừa rồi anh nói có người muốn cướp con chip nên mọi người mới đến đây để bảo vệ. Anh tìm ra bố con tôi bằng cách nào vậy?”.



Ứng Hàn Thời kể khái quát tình hình, kể cả chuyện họ nhảy từ không gian song song sang bên này và vụ quân nổi loạn đã cướp được một con chip, chúng sẽ không dừng lại.



Thẩm Gia Minh tròn mắt lắng nghe, tay cẩm cốc trà mà quên cả uống. Cuối cùng anh ta trầm tư trong giây lát rồi mở miệng: “Các anh đã lợi dụng năng lượng của con chip, xâm nhập vào thành phố Giang của chúng tôi? Hiện tại, trong tay các anh có một con, quân nổi loạn giữ một con. Như vậy, con chip trong tay bố tôi sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm?”.



Ứng Hàn Thời gật đầu.



“Đây là sự việc nghiêm trọng, ngày mai, tôi sẽ xin ý kiến bố tôi về cách đối phó.” Anh ta cười: “Chắc chắn ông già sẽ rất hoan nghênh các vị. Mọi người cùng chung mục đích, mọi chuyện dễ thương lượng thôi”.




Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Cảm ơn anh! Chúng tôi không làm phiền nữa, ngày mai đợi tin của anh rồi chúng tôi sẽ đi thăm Chủ tịch”.



Ba người đứng dậy, Thẩm Gia Minh liền giơ tay ngăn lại: “Các vị đừng khách sáo. Tuy chúng ta thuộc hành tinh khác nhau nhưng đều là dân lưu vong ở Trái đất. Các vị đến đây rồi thì hãy ở lại đi. Bằng không, bố tôi mà biết được sẽ trách tôi không chu đáo”.



Ứng Hàn Thời định từ chối, Thẩm Gia Minh đã tỏ thái độ kiên quyết: “Bây giờ đã muộn rồi. Nếu các vị quay về, chắc trời sáng mới tới nơi, ngày mai lại nhỡ việc gặp bố tôi. Hơn nữa, chỗ tôi an toàn hơn khách sạn, quân nổi loạn không thể mò ra. Cứ quyết định thế đi! Các vị nghỉ ở tầng hai. Trên đó được quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ, cũng có sẵn đồ dùng một lần”.



Trước sự nhiệt tình của đối phương, Ứng Hàn Thời đành gật đầu: “Vậy thì cung kính chi bằng tuân lệnh”.



Nửa đêm, Cẩn Tri nằm giường lạ, trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt. Sau khi nói chuyện với Thẩm Gia Minh, chuyến đi tìm con chip dường như trở nên vô cùng thuận lợi. Nhưng sự uy hiếp chí mạng vẫn đang ở đâu đó chờ cô. Cô có thể cảm nhận được tất cả đang tiến về một phương hướng không thể xoay chuyển. Người phụ nữ bị chết đó liệu có đúng là cô hay không?



Một lúc sau, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Cẩn Tri liền ra mở hé cửa. Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ phía cuối hành lang. Lâm Tiệp mở cửa phòng mình, đi đến bên anh. Trong lòng Cẩn Tri khó chịu nhưng cô đành nhẫn nhịn.



“Sao ngài vẫn chưa ngủ?” Lâm Tiệp hỏi.



Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía xa xa: “Tôi đang nghĩ tới một số vấn đề”.



Lâm Tiệp tựa người vào tường, nhìn anh chăm chú: “Hôm nay, chúng ta thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, thế là sắp tìm thấy con chip rồi”.



“Chờ xem tình hình thế nào đã!” Ứng Hàn Thời nói.



“Vâng”.



Anh quay sang cô ta, cất giọng ôn hòa: “Thượng tá Lâm nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn đứng đây thêm một lát nữa”.



“Ngài cũng nghỉ sớm đi nhé!” Lâm Tiệp nói rồi quay về phòng.



Hành lang trở lên yên tĩnh tron giây lát. Đang định đóng cửa, Cẩn Tri chợt nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Ứng Hàn Thời nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng cô. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Thì ra anh kêu Lâm Tiệp đi ngủ là để qua đây nói chuyện riêng với cô.



Anh mỉm cười: “Em ngủ sớm đi! Anh sẽ ở ngoài này”.



Trong lòng Cẩn Tri đau nhói. Dù có muôn vạn lời muốn nói nhưng cô chỉ gật đầu: “Vâng!”.



Cẩn Tri đóng cửa, quay về giường nằm. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của anh và nụ hôn ban trưa, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập tình cảm dịu dàng. Ý nghĩ cần phải điều tra rõ ràng về hình ảnh chết chóc đó, tuyệt đối không chấp nhận số phận càng mãnh liệt hơn lúc nào hết.



Ứng Hàn Thời đứng bên ngoài một lúc. Tâm trạng vui mừng chưa từng có, anh ngồi xuống trước cửa phòng Cẩn Tri, lặng lẽ tựa lưng vào cánh cửa. Lắng nghe tiếng thở đều đều của cô ở bên trong, anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.



Không biết bao lâu sau, Ứng Hàn Thời đột nhiên mở mắt, chăm chú lắng nghe. Ở một nơi nào đó trong tòa nhà vang lên thanh âm mừng rỡ và đè nén: “Bố, cuối cùng chúng ta cũng đợi được rồi”.


Bình Luận (0)
Comment