Dư Ôn đang chơi Thần Miếu Đào Vong thì giáo viên thình lình xuất hiện đằng sau, ngón trỏ chọc vào khuỷu tay khiến cô trượt tay một cái.
Game over!
Dư Ôn cất di động, quay đầu nở nụ cười xinh đẹp.
Phùng ma đầu không hổ danh là giáo viên mỗi ngày đều đến thời kỳ mãn kinh, khuôn mặt đeo kính kia nửa độ ấm cũng không có, lạnh lẽo đến mức Dư Ôn cũng không kiên trì tươi cười nổi.
“Sáng ngày mai cô muốn thấy tác phẩm đã hoàn thành xong của em.” Phùng Xuân Lệ nói xong, ánh mắt nheo lại xuyên qua thấu kính quét tới bài vẽ trước mặt Dư Ôn, âm thanh như từ mũi hừ một tiếng, “Bức tranh này của em thật là quá chói mắt không nhìn nổi.”
Tuy lời nói này không mang tính công kích gì quá lớn nhưng lại có cảm giác bị sỉ nhục cực kỳ.
Dư Ôn cười nhạt, chờ Phùng ma đầu đi xa rồi mới bẹp miệng xem thường một cái.
Bạn tốt ngồi bên cạnh là Khổng Tiện Nghi thò đầu qua nhìn bức tranh trước mặt Dư Ôn, cũng không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Tiểu Dư, người ta là rõ là một đại soái ca, sao cậu lại vẽ thành như vậy?”
Đường cong cánh tay và vai lưng đều không nhìn ra hình dáng, cái đầu thì vẽ như quả trứng gà, cả khuôn mặt cũng không có.
Dư Ôn dùng răng cắn đầu bút, chân gác lên thành ghế dựa, ánh mắt xuyên qua giá vẽ của bạn học phía trước, dừng ở giữa phòng vẽ tranh.
Chỗ đó có một cái ghế gỗ màu đỏ, ngồi bên trên là người mẫu khỏa thân.
Một nam sinh.
Ở trong học viện mỹ thuật thường thấy nhất chính là người mẫu khỏa thân.
Người già, người trẻ, trung niên, phụ nữ,… còn có nữ sinh trẻ tuổi.
Đương nhiên là cũng có nam sinh nhưng rất hiếm thấy. Nghe nói không ít nam sinh thiếu tiền tiêu sẽ nhận công việc này, dù sao thì cũng không làm gì khó khăn, chỉ cần ngồi lên ghế, một buổi trưa có thể kiếm được hai trăm tám.
Chẳng qua điều kiện trước khi ngồi ở đó là:
Cởi sạch.
Nam sinh trước mắt đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, đôi chân dài che kín nơi rậm rạp lông tơ, làn da màu mật, vai rộng eo hẹp, hai cánh tay khoanh trước ngực, ánh mắt rủ xuống nhìn sang một bên, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.
Đường cong nửa bên sườn mặt đó thật sự rất đẹp, do cách một khoảng nên Dư Ôn không thể thấy cặp mắt kia, chỉ mơ hồ nhìn được sống mũi cao cùng bờ môi mỏng khẽ nhấp lên của đối phương.
Mức độ đáng tin trong lời nói của Khổng Tiện Nghi là 50%.
Đối phương xác thật lớn lên không tồi.
Nhưng dù lớn lên có giống nam thần Kim Thành Vũ thì cô cũng không có nửa điểm hứng thú.
Dư Ôn không thích vẽ người mà cô cũng chẳng thích mỹ thuật. Mẹ cô vì muốn bồi dưỡng cô thành họa sĩ nổi tiếng mà từ nhỏ đã đưa cô đến các học viện mỹ thuật để học tập.
Rốt cuộc thì sau mười lăm năm sau, trình độ của Dư Ôn vẫn luôn ở mức gà mờ.
Cô đã từng cố gắng để trở thành họa sĩ nhưng cuối cùng vẽ chẳng có cái nào đẹp hết.
Mẹ cô cũng đã hết hy vọng, chỉ chờ Dư Ôn tốt nghiệp rồi nghĩ biện pháp khác, xem có cái nào tốt hơn hay không.
Vì thế, Dư Ôn mỗi ngày vẫn phải tới học viện mỹ thuật.
Đáng tiếc, không biết xui xẻo làm sao mà toàn học viện biết bao nhiêu là giáo viên nhưng người nghiêm khắc nhất, nổi danh là lúc nào cũng đến thời kỳ mãn kinh – Phùng Xuân Lệ lại trở thành giáo viên của cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai phải nộp tác phẩm, Dư Ôn liền điên cả đầu.
Kỳ thật cô cũng có thể không nộp, tốt xấu gì cũng đã lớn rồi, nhưng chuyện gì cũng nói cho ba mẹ thì có vẻ hơi mất mặt, nên cô đành căng da đầu gỡ tờ giấy trên giá vẽ xuống vo lại vứt vào thùng rác rồi để tờ giấy mới lên.
Đúng lúc đó thì Phùng Xuân Lệ đi đến giữa phòng vẽ vỗ vỗ tay, “Đến giờ tan học.”
Dư Ôn ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn
Nam sinh trên ghế đã đứng lên, thoải mái hào phóng mà trần trụi.
Khổng Tiện Nghi ngượng ngùng dùng tay che mắt, xuyên qua khe hở giữa ngón tay lẳng lặng nhìn chằm chằm đồ vật giữa hai chân đối phương.
Ánh mắt Dư Ôn quét xuống, đối phương đang xoay người nhặt quần áo trên mặt đất.
Ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên thấu qua khe hở cánh tay nam sinh chiếu thẳng vào trong mắt Dư Ôn.
Cô hơi nheo mắt lại
Chỉ nhìn đến vật rủ xuống trong không khí kia.
Nặng trĩu.
Rất có phân lượng.