“Anh, anh đi vào đây làm gì?” Dư Ôn có chút khẩn trương nên hơi lắp bắp, chỉ vào cửa nói, “Đi ra ngoài.”
“Không phải em muốn ăn mì gói sao?” Quý Nam Uyên nhướng mày, “Anh có.”
Dư Ôn cắn môi hừ lạnh một tiếng, “Ai muốn ăn đồ của anh chứ.”
“Thật sự không ăn?” Quý Nam Uyên dựa người vào cửa, khóe môi hơi nhếch lên.
Dư Ôn tức giận đứng lên, “Quý Nam Uyên! Anh!”
Cô trừng mắt chất vấn, “Vừa rồi anh mới gọi điện thoại với ai?!”
Rõ ràng là không muốn để ý.
Nhưng không hiểu sao mà cô lại cực kỳ để ý.
Thậm chí là ủy khuất đến muốn khóc.
Quý Nam Uyên cúi thấp lưng nhìn Dư Ôn, “Em không vui vì chuyện này sao?”
Anh cười nhẹ, lấy di động từ trong túi ra, ấn vào một dãy số, nói chuyện với người ở đầu dây bên kia vài câu rồi nhìn sang Dư Ôn, “Lâm tiểu thư, cháu dâu của bà muốn nói với bà mấy câu.”
Cháu dâu cái gì chứ?
Trong lúc Dư Ôn còn ngẩn ngơ thì di động đã kề ở bên tai.
Quý Nam Uyên nhẹ nhàng nhấp môi, “Gọi bà nội.”
Đầu Dư Ôn như muốn nổ tung, cô che di động lại, nhìn Quý Nam Uyên hỏi, “Bà nội của anh?! Tôi… Muốn tôi… Nói cái gì?”
Dư Ôn gấp đến mức không nói nên lời.
Còn Quý Nam Uyên chỉ nhìn cô cười cười.
Đột nhiên di động truyền đến giọng nói già nua, “Là Dư Ôn sao?”
Dư Ôn căng da đầu cầm lấy điện thoại, “…Dạ, cháu chào bà.”
Bà nội Quý vui vẻ nói, “Bà đã từng xem qua tranh cháu vẽ, thật sự quá đẹp, về sau cháu nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng…”
Dư Ôn đột nhiên được khen nên ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi đầu.
Bà của cô là một giáo viên, mặc dù đã lớn tuổi nhưng trên người vẫn tỏa ra loại khí chất nghiêm túc vốn có, từ nhỏ Dư Ôn đã rất sợ bà, trưởng thành rồi thì cũng chẳng có mấy khi gặp mặt.
Không nghĩ tới bà của Quý Nam Uyên lại dễ mến như vậy.
Hai người hàn huyên vài phút, sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt của Dư Ôn rạng rỡ hẳn lên.
“Tâm tình tốt rồi sao?” Quý Nam Uyên cất di động rồi thấp giọng hỏi.
Dư Ôn kiêu căng liếc anh một cái, “Tâm tình của tôi có lúc nào là không tốt?”
Quý Nam Uyên cười nhẹ, không có vạch trần cô, chỉ hỏi, “Còn muốn ăn mì gói không?”
“Không ăn.” Dư Ôn đẩy Quý Nam Uyên, “Đi ra ngoài, không được phép tùy tiện vào phòng của phụ nữ.”
Quý Nam Uyên nắm lấy cổ tay Dư Ôn, đem người đè ở trên tường, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, hơi dùng sức ngậm lấy cánh môi đỏ mọng rồi mút vào.
Dư Ôn kêu rên ra tiếng.
Quý Nam Uyên lùi người lại, ánh mắt u ám hơn vài phần, giọng nói cũng có chút nghẹn lại, “Còn muốn ăn mì gói không?”
Môi Dư Ôn bị hôn đến ướt dầm dề, hai mắt lấp lánh như chứa nước, trông rất động lòng người.
Ngực cô phập phồng lên xuống không ngừng, nhìn anh một lát rồi mới cắn môi, có chút thẹn thùng nói, “Ăn.”
Đây là lần đầu tiên Dư Ôn vào phòng của Quý Nam Uyên.
Anh cũng ở phòng hai người.
Nhưng Dư Ôn vừa đi vào liền biết đâu là giường anh ngủ.
Dựa vào việc trên mặt giường được thu dọn rất gọn gàng và sạch sẽ, quan trọng nhất chính là, gần giường có mấy tác phẩm đã hoàn thành.
Hẳn là hai ngày nay anh đã vẽ rất nhiều.
Có tranh vẽ cảnh mặt trời mọc, cảnh đàn chim bay lượn, ngôi trường trên núi, còn có cảnh đám trẻ con ở đó đang chơi đùa nữa.
Ngay sau đó, Dư Ôn liền nhìn thấy bức tranh vẽ thiếu nữ tóc vàng kia, tuy chỉ là bóng dáng, nhưng thân hình mảnh khảnh và từng cử chỉ đầy mị lực đã được vẽ rất sống động trên trang giấy.
“Anh cũng vẽ cô ấy sao?!” Dư Ôn giật mình tiến về phía trước.
Mẹ nó!
Quý Nam Uyên vẽ đẹp hơn cả cô.
“Ừ.” Quý Nam Uyên cầm mì gói, đổ nước sôi vào rồi quay đầu hỏi, “Em cũng vẽ hả?”
“Tôi bỏ rồi, bị dính nước.” Dư Ôn nhìn chằm chằm bức tranh kia, hoàn toàn không ngờ tới trên đời này có người chỉ vẽ một cái bóng dáng mà lại đẹp như vậy.
“Đẹp không?” Quý Nam Uyên cười nhẹ.
Dư Ôn nhịn không được mà phát ra một lời khen từ nội tâm, “Đẹp.”
“Cho em đó.” Quý Nam Uyên ôn nhu nhìn cô.
“Thật sao?” Dư Ôn vui sướng.
“Cởi hết đồ để anh vẽ một bức…” Anh nhìn chằm chằm cô rồi khẽ nhếch môi, “Thì bức tranh này chính là của em.”
Dư Ôn: “…”