Thời điểm Quý Nam Uyên rửa bút vẽ, Dư Ôn đã khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên.
Anh bày dụng cụ ra giữa phòng khách rồi bảo cô cởi quần áo.
Dư Ôn thở mạnh một hơi, ngón tay run run cởi từng cái từng cái một.
Cô trần truồng nằm trên sô pha, đặt tay ngay ngắn trên bụng rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Quý Nam Uyên tới gần điều chỉnh tư thế cho Dư Ôn, đem hai chân cô bắt chéo lại, đầu xoay sang một bên.
“Quý Nam Uyên, anh không được phép đưa cho người khác xem đâu đó…” Dư Ôn xấu hổ cực kỳ, hai bên tai đỏ ửng.
“Em nói xem?” Quý Nam Uyên để cô gối đầu lên cánh tay, rồi lùi lại mấy bước nhìn tổng thể, cảm thấy không quá ưng ý lại nói, “Em đã xem qua phim The Titanic chưa? Làm theo tư thế của Rose cho anh xem.”
Dư Ôn nghĩ nghĩ rồi nghiêng nghiêng người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh, bắt tay đặt ở đỉnh đầu, chân không đổi.
Quý Nam Uyên đứng tại chỗ nhìn cô từ đầu đến chân.
Dư Ôn bị ánh mắt anh quét qua, cả cơ thể liền nóng lên, “Vậy được chưa?”
“Được rồi” Quý Nam Uyên ngồi xuống trước giá vẽ, bắt đầu động bút.
Cảm giác thẹn thùng dần dần tiêu tan, Dư Ôn không thể nào rời mắt khỏi Quý Nam Uyên, anh vẽ tranh cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt đen nhánh trầm tĩnh, liên tục điều sắc, tô màu, rửa bút, đổi bút.
“Quý Nam Uyên.” Cô nhịn không được mà mở miệng, “Anh thiếu tiền sao? Tôi có thể cho anh.”
Quý Nam Uyên ngẩng đầu, hơi mỉm cười, “Không cần.”
Dư Ôn cũng không nói nữa.
Một lát sau Quý Nam Uyên lại không vẽ tranh nữa mà chỉ an tĩnh nhìn chằm chằm vào Dư Ôn.
Nửa giờ sau, anh mới đem bút vẽ ném vào thùng nước.
Dư Ôn hỏi, “Vẽ xong rồi?”
Quý Nam Uyên “Ừ” một tiếng, “Đến nhìn thử?”
Dư Ôn có chút ngượng ngùng, đứng lên đi chân trần qua.
Trong bức tranh là một thiếu nữ nằm nghiêng trên sô pha, da thịt trắng nõn đến chói mắt, cánh tay hơi nâng lên, đầu ngón tay chạm vào mái tóc dài đen nhánh xả hỗn độn trên sô pha, có vài sợi rũ xuống, làm nổi bật lỗ tai hơi ửng hồng.
Ngực nhũ no đủ phấn nộn, ở giữa là đầu v* hồng nhạt run run.
Hai cái đùi vừa thon vừa trắng kẹp chặt lại, ngón chân nhỏ xinh, ngay cả móng tay cũng được vẽ rất sinh động chân thật.
Dư Ôn cắn môi, cô cảm thấy Quý Nam Uyên vẽ rất đẹp, nhưng lại không muốn khen anh, bởi vì đây là bức tranh vẽ cô… khỏa thân.
Cũng là lần đầu tiên Dư Ôn xuất hiện trên trang giấy dưới hình thức này.
Ít nhiều vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng và bất an.
Quý Nam Uyên vào toilet rửa sạch tay.
“Bức tranh này của anh…” Dư Ôn còn chưa dứt lời đã thấy Quý Nam Uyên cởi quần áo xuống, dương v*t hùng dũng dữ tợn hướng về phía cô.
“Đến lượt em vẽ.” Anh cầm một cây bút chì nhét vào tay cô.
“Vẽ cái gì?” Dư Ôn ngây ngốc tại chỗ
Quý Nam Uyên từ phía sau ôm lấy Dư Ôn, dương v*t cọ xát vào eo, sau đó anh liền kéo cô đến trước giá vẽ ở ban công, cúi đầu hôn lên bả vai, hàm răng nhẹ cắn một cái, “Vẽ bộ dáng em bị anh thao.”
“Không cần…” Dư Ôn hoảng hốt.
“Anh vẽ em, em vẽ anh.” Một tay Quý Nam Uyên bắt lấy nhũ thịt phấn nộn mà xoa nắn, một tay khác cầm lấy cây cọ mới, chấm chút nước rồi quét lên đầu v* cô.
Cả người Dư Ôn run lên, “Quý Nam Uyên…”
Quý Nam Uyên cúi người ngậm lấy đấu vú đứng thẳng, nhẹ nhàng mút cắn, cây cọ kia lại di chuyển dần dần xuống miệng huyệt khiến hai chân Dư Ôn bắt đầu mễm nhũn, anh hướng nó vào trong, quét ra một mảnh d*m thủy.
Sau đó Quý Nam Uyên lại dùng ngón tay tách hai bên môi âm hộ hồng phấn ra, đưa cọ vẽ vào quét mạnh qua âm đế nhỏ xinh.
“A…” Dư Ôn thở hổn hển, “Quý Nam Uyên… Ô ô ô… Thật ngứa…”
“Vẽ hay không vẽ?” Anh ném cọ sang một bên, cúi người ngậm lấy dâm huyệt đang chảy nước liên tục, mạnh mẽ mút cắn.
Bụng nhỏ Dư Ôn run rẩy, d*m thủy phun ra, hô hấp dồn dập, âm thanh mang theo tiếng nức nở, “Vẽ… Tôi vẽ… A…”