Sau khi ký xong giấy chứng tử, Quý Nam Uyên đứng ở lối ra của bệnh viện hút điếu thuốc rồi chạy thật nhanh về phía học viện mỹ thuật.
Hiện tại anh rất muốn gặp Dư Ôn.
Lúc này Dư Ôn đang ở phòng vẽ tranh, vẽ bức cuối cùng trong tổng số 23 bức.
Bức tranh vẽ Quý Nam Uyên đứng ở hành lang dài của bệnh viện, đưa lưng về phía cô, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, bóng dáng vừa cô đơn vừa lạc lõng.
Thời điểm Dư Ôn vẽ nó cũng không nhịn được mà đau lòng, muốn lại lần nữa tiến lên ôm lấy anh.
Bỗng dưng cửa truyền đến động tĩnh, Dư Ôn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Khổng Khang Tuấn, hình như hắn ta đã uống say, mặt mày hơi đỏ, toàn thân đều là mùi rượu.
Hắn dựa vào cửa rồi hỏi Dư Ôn, “Em có chắc là muốn ở bên Quý Nam Uyên không?”
Dư Ôn không để ý tới hắn ta, cúi đầu hoàn thành bức tranh, sau đó thu dọn bút vẽ, chuẩn bị về ký túc xá.
“Dư Ôn.” Khổng Khang Tuấn đi tới, “Em không thể ở bên thằng đó được.”
“Khổng Khang Tuấn, chúng ta đã chia tay rồi, hiện tại anh nói lời này là có ý gì?” Dư Ôn ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí hùng hổ dọa người, “Tôi hy vọng về sau anh không cần đến tìm anh ấy gây phiền toái, làm những chuyện vô đạo đức như vậy nữa, tôi thật sự xấu hổ thay cho anh.”
Khổng Khang Tuấn bị nói đến thẹn quá hóa giận, “Làm chuyện vô đạo đức?! Đó là do hắn ta xứng đáng bị như vậy!”
Dư Ôn không muốn để ý tới, đi vòng qua hắn chuẩn bị ra ngoài thì lại bị Khổng Khang Tuấn dùng tay kéo lấy, sức lực của hắn rất lớn, trực tiếp đem người ấn vào trong lòng.
“Dư Ôn, em hãy tin anh, hắn ta không thích em đâu, hắn chỉ vì muốn trả thù anh mà thôi…”
Dư Ôn cười lạnh, “Khổng Khang Tuấn, anh đúng là hết thuốc chữa, Quý Nam Uyên biết anh là ai sao? Vì cái gì mà phải trả thù anh?”
“Lúc trước có quen biết nhau.” Khổng Khang Tuấn ôm chặt Dư Ôn không buông, “Lúc trước anh từng ngủ với cô gái mà Quý Nam Uyên thích, sau khi hắn ta biết được liền đến đánh cho anh một trận, hắn ta là đang cố ý trả thù anh, căn bản không hề thích em…”
Dư Ôn hoàn toàn sững sờ.
Quả thật là từ đầu đến đuôi Quý Nam Uyên đều chưa từng thổ lộ với cô.
Nhưng mà…
Nhưng mà điều này không thể chứng minh những gì Khổng Khang Tuấn nói là sự thật.
Cô muốn hỏi thẳng Quý Nam Uyên.
Khổng Khang Tuấn cúi đầu hôn lên môi Dư Ôn, “Anh vẫn còn thích em, chúng ta đừng chia tay có được không?”
Sau khi Khổng Khang Tuấn chia tay với Dư Ôn, hắn có quen bạn gái mới, nhưng cô ta hay làm ra vẻ kiêu căng, hơn nữa cả ngày đều đến trước mặt hắn oán giận các chị em chung trường, phàn nàn đủ mọi việc trên đời, không giống như Dư Ôn, luôn luôn vui vẻ và tích cực, mỗi lần hai người ở bên nhau, hắn luôn cảm thấy rất thư giãn.
Bây giờ hắn thật sự hối hận.
Dư Ôn giãy giụa đẩy Khổng Khang Tuấn ra, lại bị hắn ôm càng chặt, “Em không tin thì có thể gọi điện hỏi Quý Nam Uyên, anh thề, nếu anh nói dối một lời nào sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Không biết nước từ đâu rơi xuống mặt Dư Ôn, cô kinh ngạc trợn mắt, Khổng Khang Tuấn thật sự khóc!!!
“Anh vô cùng hối hận… Dư Ôn, anh thật sự rất thích em, anh rất nhớ em… Chúng ta quay lại bên nhau được không?”
Khi Quý Nam Uyên thở hồng hộc mà chạy đến cửa phòng vẽ tranh liền thấy Khổng Khang Tuấn cúi đầu hôn lên môi Dư Ôn.
Quý Nam Uyên tức giận bước vào, kéo Dư Ôn ra rồi xoay người lại đánh cho Khổng Khang Tuấn một quyền, Khổng Khang Tuấn lảo đảo ngã xuống làm đổ giá vẽ
Quý Nam Uyên tiến lên, ngồi trên người Khổng Khang Tuấn, đánh mười mấy cái vào mặt hắn.
Khổng Khang Tuấn say đến lợi hại, dù bị đánh rất đau cũng không hề có sức phản kháng.
Dư Ôn nhanh chóng giữ chặt cánh tay Quý Nam Uyên lại, “Quý Nam Uyên! Đừng đánh nữa!”
“Sao? Đau lòng hả?” Quý Nam Uyên quay đầu nhìn cô một cách chế giễu.
Lúc này biểu cảm trên mặt Dư Ôn rất xa lạ, cô nhìn Quý Nam Uyên rồi hỏi, “Lúc trước có phải anh và Khổng Khang Tuấn từng quen biết nhau? Có phải anh đã từng vì một cô gái mà đánh nhau với hắn?”
“Đúng vậy.” Quý Nam Uyên không phủ nhận.
Dư Ôn cứng đờ người, cánh môi mấp máy, “Vậy anh tiếp cận em, là… là vì … Trả thù Khổng Khang Tuấn?”