Dư Ôn ở bên ngoài thuê phòng, không về ký túc xá, nửa đêm lại gọi Khổng Tiện Nghi đến.
Khổng Tiện Nghi to giọng báo cho Dư Ôn biết ở trường có người gọi cảnh sát nói trong phòng vẽ tranh có người chết.
Dư Ôn không phản ứng.
Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng hỏi đã phát sinh chuyện gì.
Dư Ôn nhẹ nhàng nói, “Quý Nam Uyên lừa tớ.”
“Lừa cậu cái gì?” Khổng Tiện Nghi khiếp sợ hỏi, “Chẳng lẽ anh ta lừa tiền cậu?”
“Anh ta không có thích tớ, ở bên tớ chỉ vì muốn trả thù Khổng Khang Tuấn, do trước kia Khổng Khang Tuấn ngủ với người anh ta thích.” Dư Ôn nói vài câu ngắn ngủi với Khổng Tiện Nghi, “Xem phim đi, không cần an ủi tớ.”
Khổng Tiện Nghi hoàn toàn không có biện pháp an ủi Dư Ôn.
Hai người ở khách sạn xem phim đến gần sáng, lúc này Dư Ôn mới mệt mỏi mà đi tắm rồi lên giường ngủ.
Cô không biết bà nội Quý qua đời, càng không biết Quý Nam Uyên đã mang bà về quê.
Khi cô biết được thì cả toàn trường đều biết Quý Nam Uyên đi rồi.
Cô là người cuối cùng biết chuyện này.
Dư Ôn nhanh chóng chạy tới nơi Quý Nam Uyên ở, bên trong chỉ có người đang quét tước vệ sinh, cô vọt vào phòng ngủ, bức tranh trên tường đã không còn mà giá vẽ ở ban công cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn dư lại một ít nồi chèn là không mang đi.
Dư Ôn thất thần đứng trước sofa, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
“Khốn nạn…”
Cô lập tức nhắn tin kêu Khổng Tiện Nghi hỏi Phùng ma đầu địa chỉ quê quán của Quý Nam Uyên, sau đó mua vé máy bay đến đó.
Ít nhất… Cô cũng phải nói một câu tạm biết với bà nội Quý.
Ngồi trên máy bay rồi Dư Ôn mới phát hiện mình ăn mặc quá tùy tiện, sau khi tới nơi liền tìm một cửa hàng, nhanh chóng mua áo quần dài màu đen.
Mua thêm một bó hoa cúc trắng rồi đi theo địa chỉ, gọi xe đến đó. Cô phải hỏi đường thật nhiều người mới tìm được nhà của Quý Nam Uyên.
Nằm rất sâu trong hẻm nhỏ.
Căn nhà cũ nát mang đầy cảm giác của thập niên xưa.
Trước cửa có một cây liễu.
Dư Ôn cầm túi bước vào, trong ngõ nhỏ người đến người đi, có không ít người là tới chia buồn.
Lúc này Quý Nam Uyên đang quỳ gối trước linh đường, bên cạnh là một cô gái trạc tuổi anh
Dư Ôn bỏ túi xuống, cầm bó bạch cúc đi vào, cúi lạy bốn lần trước linh đường.
Bà nội, tạm biệt.
Quý Nam Uyên không nhìn thấy cô, trạng thái và tinh thần của anh lúc này rất xấu, sắc mặt tái nhợt, má trái sưng lên, năm ngón tay còn in trên mặt, nhắc nhở Dư Ôn chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Dường như anh đã rất lâu rồi không nghỉ ngơi, bàn tay buông thõng bên cạnh được quấn băng gạc, mặt trên là một mảng lớn máu khô.
Trước khi đi, Dư Ôn quay đầu lại nhìn anh một cái.
Cô gái quỳ bên cạnh Quý Nam Uyên ngẩng đầu nhìn qua, không biết vì sao cô ấy không gọi Quý Nam Uyên, mà duỗi tay nắm lấy tay anh.
Dư Ôn lấy từ trong túi ra một cọc tiền mặt dày cộm đặt trước mặt chú viết sổ tang.
Ông chú kia đã rất sốc khi thấy nhiều tiền như vậy, vội hỏi cô, “Cô tên gì?”
Dư Ôn nhớ tới lời của bà nội Quý, liếc nhìn về phía linh đường rồi nhỏ giọng nói, “Họa sĩ, tôi là họa sĩ.”
Nói xong cô cũng không quay đầu lại, liền rời đi.
Khoảnh khắc cô bước ra khỏi ngõ nhỏ, cây liễu trước cửa bị gió thổi lung lay, bầu trời không một gợn mây, ánh nắng chiếu vàng khắp nơi nhưng tâm trạng của cô lại vô cùng tồi tệ.
Sau khi trở về nhà, Dư Ôn bị bệnh nặng. Trước kia cô rất ghét uống thuốc, ghét đến bệnh viện nhưng hiện tại lại rất ngoan ngoãn đi bệnh viện chích thuốc.
Khổng Tiện Nghi thấy trên mặt Dư Ôn không một tia cảm xúc, đau lòng mà khóc lên.
“Tiểu Dư, nhìn cậu như vậy tớ buồn lắm, muốn khóc…”
Dư Ôn giật giật khóe môi, “Khóc cái gì.”
Nói xong cô liền nhớ tới Quý Nam Uyên cũng từng nói một câu như vậy với cô.
“Khóc cái gì.”
Âm thanh như phảng phất ở bên tai.
Dư Ôn nhắm mắt lại, “Qua rồi… tất cả đã qua rồi.”
Nước mắt rơi lã chã.
Trái tim cô đau đến thắt lại như sắp chết vào giây tiếp theo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~