Khi cao trào đến, hai tay Dư Ôn nắm lấy tóc Quý Nam Uyên, cổ ưỡn cao, đôi mắt thất thần nhìn trần nhà.
Quý Nam Uyên hôn lên cổ cô, còn Dư Ôn cúi người ôm đầu anh, chủ động hôn môi với anh, tiếng mút táp ái muội vang khắp phòng.
“Đến… bàn cơm.” Dư Ôn thở gấp nói.
Quý Nam Uyên bế cô lên, vừa đi vừa cắm.
Lúc này Dư Ôn chỉ biết ôm cổ anh rên rỉ thở dốc, cơ thể run bần bật, d*m thủy từ hoa huy*t chảy tí tách xuống sàn nhà.
Quý Nam Uyên đặt cô lên bàn cơm, bỏ tô mỳ gói lúc nãy vào bồn rửa chén, cự vật trong cơ thể vẫn thô to cứng rắn như cũ, trướng đến mức Dư Ôn cong người dậy, liên tục thở dồn dập.
Giây tiếp theo, Quý Nam Uyên bẻ hai chân cô ra, nhanh chóng thọc vào rút ra.
Khi còn ở Pháp, Dư Ôn đã mấy lần mơ thấy cảnh này, mà hiện tại nó lại đang diễn ra một cách chân thực nhất, da đầu của cô tê dại vì khoái cảm, bóp chặt lấy cánh tay anh, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Chậm một chút…” Cô mở miệng, giọng nói mang theo chút nức nở.
Quý Nam Uyên nghe xong nhưng tốc độ chẳng những không có chậm lại mà càng nhanh hơn vài phần, bàn ăn gần như sắp gãy đôi, Dư Ôn bị động tác mạnh bạo của anh đưa tới cao trào.
Ngón chân cô cuộn tròn lại, bụng nhỏ run rẩy, cả người ưỡn cao.
Quý Nam Uyên cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt no đủ, mở to miệng mút cắn một bên, một bên còn lại thì dùng tay mạnh mẽ xoa nắn.
Mỗi chỗ bị Quý Nam Uyên chạm tới đều tê dại như có dòng điện chạy qua khiến Dư Ôn càng ham muốn, cô chủ động đưa ngực đến sát bên môi anh, lại bị anh giữ eo hung hăng thúc mạnh một cái.
Khoái cảm truyền đi khắp người khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ ra tiếng.
Bụng nhỏ vừa sướng vừa trướng.
Có vài lần Dư Ôn muốn khóc ra tiếng nhưng đều cố nén lại, cô bóp cánh tay Quý Nam Uyên, kêu đứt quãng, “Đừng… Muốn tiểu…”
Quý Nam Uyên nghe vậy lại ấn bụng dưới của cô, mạnh mẽ đưa đẩy.
Dư Ôn bị cắm đến hét lên, miệng huyệt như mất khống chế mà phun ra một lượng lớn d*m thủy.
Quý Nam Uyên cúi người hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, khàn giọng hỏi, “Phương diện này rất kém sao?”
Hóa ra là lúc đó anh đã nghe thấy tất cả.
“Kém hơn… người… khác.” Dư Ôn thở phì phò, đôi mắt lại thất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh lần nữa, người đàn ông này thực sự rất tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, đường quai hàm sắc nét cùng hầu kết gợi cảm muốn mệnh.
“Kém hơn ai?” Anh không có vẻ gì là khó chịu với câu nói vừa rồi, dương v*t vẫn tiếp tục rong ruổi bên trong cơ thể cô.
Dư Ôn thở dốc, “Kém… hơn.. những người… mà… tôi… đã… từng… ngủ….”
Đáy mắt Quý Nam Uyên hiện lên ý cười nhợt nhạt, “Phải vậy không?”
Anh cắm nguyên cây vào trong cơ thể cô, bờ môi mỏng liếm hôn lên vành tai mẫn cảm, giọng nói trầm thấp mang đến cảm giác ngứa ngáy, run rẩy lạ thường.
“Vậy tại sao em còn tới tìm anh?”
Anh dễ dàng vạch trần cô.
Dư Ôn biết Quý Nam Uyên là cố ý dùng loại ánh mắt này câu dẫn cô ở tiệc rượu ban nãy.
Hai người giống như đang đánh cờ.
Ai cúi đầu trước người đó thua.
Cô nắm lấy sợi dây chuyền vàng có hình con cá trên cổ Quý Nam Uyên, thở hổn hển hỏi, “Vậy còn anh? Mang cái này làm cái gì?”
Quý Nam Uyên chăm chú nhìn Dư Ôn thật lâu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Giọng nói khàn khàn phát ra từ kẽ răng.
“Quá nhớ em.”
Trái tim Dư Ôn run lên, hốc mắt trở nên ướt át.
Cô cho rằng, cô sẽ hoàn toàn quên anh.
Cô cho rằng, cô sẽ không bao giờ để người đàn ông trước mặt này mê hoặc một lần nào nữa.
Nhưng vì cái gì mà bốn năm đã trôi qua.
Cô vẫn… rất thích anh.
Dư Ôn quay đầu, tùy tiện lau nước mắt trên mặt đi.
Quý Nam Uyên lại cúi người dùng đầu lưỡi liếm giọt nước mắt trên gương mặt cô rồi lại hôn lên mắt cô.
Giọng khàn khàn hỏi.
“Vậy em có nhớ anh không?”