Lại thêm một tia chớp vang vọng xé ngang bầu trời đêm.
Lục Phán Phán giật mình một cái, càng ôm chặt hơn cánh tay Cố Kỳ.
"Cậu, cậu nói cái gì?"
Cố Kỳ mân mê bờ môi, không nói gì.
Cô cũng không chú ý đến việc Cố Kỳ không đẩy mình ra, mà tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Vừa đến đầu ngõ, đèn đường tiểu khu đã chiếu tới, tuy rằng không phải quá sáng sủa, nhưng ít ra cũng thấy rõ đường.
Lục Phán Phán buông lỏng tay Cố Kỳ ra, nhưng vẫn còn thần hồn chưa ổn định.
Cô bước nhanh về phía trước, Cố Kỳ không thể không đuổi theo.
Tới tận lúc bước vào đại sảnh tầng một, Lục Phán Phán mới dừng lại, ổn định lại hô hấp.
Cũng tới tận lúc này, cô mới ý thức được vừa rồi mình làm cái gì.
"Xin lỗi cậu." Lục Phán Phán chỉ cảm thấy mình ở trước mặt sinh viên không còn mặt mũi, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn cậu, "Tôi thật sự rất sợ tối."
Cố Kỳ cười lạnh không nói gì.
Sợ tối? Lúc cô ở quán bar đen như mực một chút cũng có sợ đâu.
Hay cho một kịch bản mới.
"Tôi lên trước nhé?" Lục Phán Phán đang muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn lại, quả nhiên,vai phải của Cố Kỳ đã ướt đẫm, tóc cũng bị mưa làm ướt phân nửa.
"Tóc cậu ướt hết rồi." Lục Phán Phán nói, "Cậu có muốn lên nhà tôi sấy qua tóc với quần áo không, tôi sợ cậu cứ như vậy trở về sẽ bị cảm."
Cố Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Phán Phán.
Cô giơ tay chỉnh lại tóc mái, không biết từ khi nào, móng tay đã được cô sơn lên một lớp sơn đỏ.
Mộng tưởng chiến thắng hiện thực.
Phi, không đúng.
Cô rốt cuộc không kìm được bắt đầu bước cuối cùng của kịch bản rồi.
Cố Kỳ lui một bước, kéo dãn khoảng cách của mình và Lục Phán Phán.
"Không được đâu chị, như vậy không thích hợp."
Nói xong, cậu xoay người đi vào trong mưa.
Lục Phán Phán ở phía sau nhìn thoáng qua, la lớn: "Này! Này! Cố Kỳ!"
Cậu còn chưa mở hết ô ra mà?
Cố Kỳ không quay đầu lại, càng đi càng nhanh.
Trở lại ký túc xá đã 10 rưỡi.
Cậu dùng khăn lông lau tóc, sau đó liếc Hoắc Tu Viễn đang xem sách một cái.
Không thể không nói, con người đều là dựa vào hai phía, chính mình tự chủ thật là quá khó.
Đây là cái gì tự chủ thần tiên gì hả?
*
Ngày hôm sau, Lục Phán Phán vừa đến câu lạc bộ, đã nghe được bên trong có tiếng động.
Cô đẩy cửa ra, sớm vậy mà La Duy đã đây luyện chuyền bóng.
Lục Phán Phán cúi đầu nhìn đồng hồ, không sai, bây giờ còn chưa đến 7 giờ đâu.
Nhưng trên cổ La Duy đã đổ một tầng mồ hôi, xem chừng đã luyện tập một lúc lâu rồi.
Cô đi vào, lúc lướt qua La Duy nói một câu "Sớm vậy?".
La Duy dừng động tác, bóng lăn qua một bên, anh không chạy qua nhặt, mà nhìn theo bóng dáng Lục Phán Phán, vài lần muốn mở miệng lại thôi.
Lục Phán Phán lên tầng, đem sandwich còn chưa kịp ăn ra.
Mới vừa cắn một miếng, tiếng đập cửa đã vang lên.
Sớm thế này còn có thể là ai chứ.
Lục Phán Phán bỏ sandwich xuống, dùng khăn giấy lau miệng, nói: "Vào đi."
La Duy đẩy cửa đi vào.
"Chuyện gì vậy?" Lục Phán Phán chỉ vào một chiếc ghế dựa, "Ngồi đi."
La Duy ngồi xuống, hai chân tùy tiện tách ra ngồi xuống, đôi tay lại không an phận mà đặt ở đầu gối.
Anh há miệng thở dốc, lại phát hiện chính mình không biết nên xưng hô như thế nào với Lục Phán Phán.
Suy nghĩ nửa ngày, thở ra một cái "Quản lý Lục".
Lục Phán Phán nhìn thoáng qua sandwich bên cạnh, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
La Duy: "Cũng không có việc gì, chính là......"
Anh nói còn chưa dứt lời, đã nghe được dưới tầng một trận ầm ĩ.
Đội bóng tới.
La Duy lập tức đứng lên: "Tập luyện sắp bắt đầu rồi, tôi, tôi đi xuống điểm danh trước đã."
"Ừm." Lục Phán Phán nói, "Một lát nữa tôi xuống sau."
Lục Phán Phán ba miếng đem sandwich ăn hết, đơn giản súc miệng qua, sau đó đi xuống chấm công.
Buổi sáng toàn đội đến đông đủ, Lục Phán Phán điểm danh xong, đem danh sách đưa cho Ngô Lộc ký tên sau đó lại lên tầng.
Cô vừa lúc đó, chú ý tới đội bóng quần áo đều không thống nhất, hỏi Thi Hữu Linh mới biết được, trước đó đã có đồng phục, nhưng các đội viên đều ghét bỏ chê chất lượng không tốt, cho nên không mặc.
Sau đó bởi vì thành tích không tốt, phòng Thể dục của trường cũng không quan tâm đến đội bóng chuyền nam, hai năm liền không làm đồng phục mới.
Vì thế, Lục Phán Phán liên hệ với trợ lý của Kim Hâm, đối phương tỏ vẻ tài trợ đồng phục chính là chút lòng thành, bảo cô đưa số liệu, bọn họ lập tức đi đặt làm.
Buổi sáng, Thi Hữu Linh lấy kích cỡ của cả đội đưa cho Lục Phán Phán, học kỳ này, cơ bản mọi người vẫn thể, chỉ thêm mỗi Cố Kỳ.
Sau khi huấn luyện kết thúc, một số người đi học. Lục Phán Phán mới chỉ nói thêm vài câu với Ngô Lộc, Cố Kỳ đã đi rồi.
Cô vội vàng đuổi theo, nhưng Cố Kỳ chân dài, cô chạy chậm một đoạn mới đuổi kịp.
"Cố Kỳ! Cố Kỳ! Chờ một chút!"
Cố Kỳ dừng lại, quay đầu lại nhìn cô.
"Sao thế?"
Lục Phán Phán vội vã đuổi tới, cũng đã quên mang theo giấy bút hoặc di động.
"Nói kích cỡ cậu cho tôi."
Cố Kỳ: "???"
Cố Kỳ: "!!!"
Có ai ngày thường không có việc gì muốn kích cỡ thứ đồ kia không cơ chứ?
Không phải, không đúng, kích cỡ cũng không thể nói cho chị ấy được!
Cái này không được đâu chị ơi!
"Làm sao vậy?" Lúc này mặt trời đã xuất hiện, Lục Phán Phán bị phơi đến khó chịu, duỗi tay che trán, tự nhiên cũng không ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình của Cố Kỳ, "Cậu không biết rõ lắm à? Bình thường cậu mua quần áo đánh bóng là cỡ XL hay XXL?"
Cố Kỳ: "........................"
"XXL"
Phun ra kích cỡ xong, Cố Kỳ xoay người chạy trốn so với đánh bóng còn nhanh hơn.
Lục Phán Phán nhìn bóng dáng cậu thở dài.
Người này nhìn thế nào cũng thấy đầu óc không nhanh bằng hoạt động? Người thi đại học được sáu trăm điểm không nên giống thế này nha.
Trở lại câu lạc bộ, Ngô Lộc đang chỉ huy nhóm còn lại, chuẩn bị luyện nhảy cao đón bóng.
Lục Phán Phán gọi ông vào một góc, nói: "Huấn luyện viên, bên Kim Lập Phương sẽ đặt may đồng phục cho chúng ta, ông có yêu cầu gì không?"
Ngô Lộc vừa nghe đến kim chủ, à, không phải, Kim Lập Phương đặt may đồng phục cho, mừng rỡ còn không hết, nào có thêm yêu cầu gì.
"Không không không, đám tiểu tử thúi không biết quý trọng đồ vật, cô làm cho bọn họ cái gì chất lượng một tốt, vận động tốt là được."
Xem đi, thật đúng là đơn giản thô bạo.
Lục Phán Phán ghi nhớ, lại hỏi: "Vậy ông có yêu cầu gì về hình thức không?"
Nói đến hình thức, Ngô Lộc quả nhiên có ý tưởng.
Trước kia đồng phục của đội do trường học phát là cùng hình thức với đồng phục của đội bóng rổ, tảng lớn màu xanh lục, trung gian dùng màu trắng in huy hiệu của trường.
Ngô Lộc không thích cách phối màu kia, cảm thấy vừa không may mắn lại không khí thế.
Ông nghĩ nghĩ, đồng phục đọi bóng muốn sạch sẽ ngắn gọn, nhưng lại cần phải có khí thế.
Vì thế ông nói: "Chúng ta làm đồng phục màu trắng đỏ đi!"
Lục Phán Phán: "Tốt, không hỏi...... Từ từ? Ông lặp lại lần nữa?"
*
Mãi đến giữa trưa khi huấn luyện kết thúc, La Duy mới tìm được thời gian có thể nói chuyện với Lục Phán Phán.
Chỉ là vừa ngẩng đầu đã thấy 12 giờ, để tối nay đi, nếu không món mặn ở nhà ăn nhất định bị đoạt mất.
Nói chuyện so với ăn cơm, La Duy lựa chọn no cái bụng trước đã.
Lần kế tiếp La Duy nhìn thấy Lục Phán Phán chính là huấn luyện buổi tối.
Cả đội đến đông đủ, Ngô Lộc khua chiêng gõ mõ mà bắt đầu huấn luyện, mãi cho đến khi huấn luyện kết thúc, La Duy mới lại lần nữa tìm được Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán sớm phát hiện hôm nay La Duy quái lạ, dường như vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với mình.
Vì thế lúc cả đội giải tán uống nước, Lục Phán Phán gọi La Duy vào trong một góc.
"Hôm nay cậu có chuyện muốn nói với tôi?"
Đầu kia sân vận động, Tiếu Trạch Khải kéo bả vai Đan Húc Dương, nhìn Lục Phán Phán với La Duy.
"Hai người bọn họ nói cái gì mà bí mật thế?"
Đan Húc Dương uống nước, híp mắt, "Hắc, đội trưởng mấy ngày hôm trước còn nói không thích quản lý mới, hôm nay đã ở đằng kia đỏ mặt cùng người ta thì thầm rồi."
Tiếu Trạch Khải cười đánh Đan Húc Dương: "Đừng nói bậy, đội trưởng của chúng ta có bạn gái rồi."
Đan Húc Dương cũng cười không nói chuyện, quay đầu lại gọi Cố Kỳ: "Đi ăn khuya không?"
Cố Kỳ xách theo một chai nước khoáng, liếc góc kia một cái.
"Không đi, còn bài tập chưa viết xong."
Đan Húc Dương cũng không ép, quay đầu hướng tới La Duy gọi: "Đội trưởng! Ăn bữa khuya không!"
La Duy và Lục Phán Phán đồng thời quay đầu lại, nhìn qua.
La Duy còn chưa nói gì, Lục Phán Phán đã đi ra cửa, La Duy cũng chạy nhanh đuổi theo.
Một đám người ở cửa tụ lại, bên ngoài mưa nhỏ.
Lục Phán Phán lấy ô ra, nói: "Buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu đi ăn gì đó trước đi."
La Duy trịnh trọng gật đầu, trên mặt còn một chút đỏ ửng.
"Vậy chị nhất định phải gọi điện thoại cho tôi."
"Biết rồi."
Lục Phán Phán căng ô ra, đi vào trong mưa.
"Sao lại thế này hả đội trưởng? Muốn cùng giám đốc nói chuyện đêm sao?" Tiếu Trạch Khải dùng cánh tay đẩy cậu ta một cái, "Cậu sao mà phải đỏ mặt thế?"
La Duy bất mãn mà đẩy cậu ta ra: "Đừng nói bậy, bọn tôi là bàn chính sự."
Vài người hi hi ha ha rời đi.
Cố Kỳ đứng ở cửa sửng sốt một chút, mới theo sau đi về ký túc xá.
*
Lục Phán Phán về nhà tắm rửa một cái, nằm lên giường, đoán chừng La Duy chắc đã ăn xong bữa ăn khuya, mới gọi điện thoại cho anh.
Hôm nay lúc La Duy tới tìm cô mới chỉ nói có mấy câu đã bị người khác cắt đứt, đại ý của anh ta chính là cảm thấy mọi người trong đội bóng không quá chăm chỉ, hơn nữa cũng không có ý chí chiến đấu.
Anh sắp xếp ngôn từ không tốt lắm, nhưng Lục Phán Phán đại khái đã biết ý tứ của anh ta.
Anh thân là đội trưởng, thay đổi trạng thái như vậy.
Ngụ ý chính là, anh đồng ý với những lời Lục Phán Phán nói hôm ấy, cùng muốn giành chức quán quân.
Chỉ là đừng nói trận chung kết cả nước, đến giải khu vực phía nam, đội bóng trường đại học bọn họ cũng đã đã nhiều năm không thể đánh vào top 10.
Cho nên hiện tại anh có ý tưởng này, tựa như một lớp đội sổ toàn khối muốn giành vị trí số một, nói ra có điểm xấu hổ, đến lớp trưởng còn chưa dám nắm chắc.
Hơn nữa trong ban thành tích vẫn luôn như vậy, ngày thường cũng lười nhác tập luyện, nếu lớp trưởng đột nhiên đưa ra ý kiến muốn toàn ban buổi sớm đến trước tự học, đến tiết tự học buổi tối không ầm ĩ, thì cũng khó tránh khỏi bị bạn học trong ban khinh thường ý nghĩ kỳ lạ.
Cho nên La Duy vẫn luôn không mở miệng được, cảm thấy thẹn thùng.
Ban đêm, lúc hai người gọi điện thoại, group WeChat của đội bóng cũng náo nhiệt.
Chính là một group không có Lục Phán Phán và Ngô Lộc.
[ Tiếu Trạch Khải ]: Có ai ra ngoài chơi đêm không? Đoàn xe còn thiếu một người.
[ Mạnh Trình ]: Mấy giờ rồi mà còn ra ngoài, không sợ sáng mai không dậy nổi sao?
[ Tiếu Trạch Khải ]: Một ngày có mỗi tí thời gian tự do, ngươi còn quản lão tử hả, có đi hay không?
[ Mạnh Trình ]: Không đi, tao muốn ngủ, không tinh lực tràn đầy được như mày.
[ Tiếu Trạch Khải ]: @ Đan Húc Dương @ Thẩm Chu Sơ Đi không?
[ Thẩm Chu Sơ ]: Tao không đi đâu, A Dương cũng đi ngủ rồi.
[ Tiếu Trạch Khải ]: Nhạt nhẽo.
Lúc này, người rất ít xuất hiện trong group - Cố Kỳ lại nhắn tới.
[ Cố Kỳ ]: Sao cậu không tìm đội trưởng?
[ Tiếu Trạch Khải ]: Cậu ta còn gọi điện thoại cho quản lý Lục ở ngoài ban công, cậu đi không?
[ Cố Kỳ ]: Không đi.
[ Tiếu Trạch Khải ]: Một đám này, không nể mặt gì cả.
*
Lục Phán Phán khẳng định đọi trưởng La Duy thực sự là người có ý thức trách nhiệm, cho nên lúc cùng anh gọi điện thoại, không nói đến chuyện quản lý đội bóng như thế nào, ngược lại chuyên chú thành lập lòng tự tin cá nhân cho anh.
Hai người nói một lần liền nói tới tận 11 rưỡi, cuối cùng lại nói đến vấn đề đội bóng.
Lục Phán Phán nói: "Chỉnh đốn tác phong đội bóng trước không cần vội, nghe xong chuyện cậu nói hôm nay nói, tôi cảm thấy tâm lý các đội viên đều cần điều chỉnh, kế tiếp tôi sẽ nói chuyện riêng với mỗi người một chút."
La Duy nói được.
"Vậy cậu cũng nghỉ sớm một chút đi, tôi cúp máy đây."
Lục Phán Phán cúp điện thoại, đứng đắn mà suy xét bắt đầu chuyện này.
Cô biết dã tâm của đám người trong đội bóng đã sớm bị bào mòn, việc này đối thi đấu thể thể thao quả thực chính là vấn đề trí mạng. Vì thế cô lập tức chạy đến xem lịch học của từng cầu thủ, sắp xếp thời gian nói chuyện phiếm.
Lục Phán Phán làm một bảng biểu đơn giản, nhìn một vòng từ trên xuống dưới, chỉ có Cố Kỳ, buổi sáng ngày mai không có tiết học.
Lục Phán Phán nghĩ chuyện này nên sớm giải quyết, vì thế liền nhắn cho cậu một tin.
[ Lục Phán Phán ]: Cậu ngủ rồi sao?
Hồi lâu, đối phương cũng không trả lời lại, đến tận lúc Lục Phán Phán chuẩn bị đi ngủ, cậu mới trả lời bằng một dấu chấm câu.
Tuy rằng là Lục Phán Phán mới là người tìm Cố Kỳ trước, nhưng thấy cậu 12 giờ rồi vẫn còn chưa ngủ, ngược lại cảm thấy kỳ quái.
[ Lục Phán Phán ]: Đã trễ thế này rồi còn chưa ngủ sao?
Cố Kỳ cười lạnh một tiếng.
Cùng người khác nói chuyện đêm xong, lại tới tìm cậu giăng lưới.
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Nghe được một câu hát động lòng người, không ngủ được.
Lục Phán Phán tò mò, câu hát gì có thể khiến một nam sinh chưa tới hai mươi tuổi nghe xong không ngủ được.
[ Lục Phán Phán ]: Câu gì thế?
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Võng dễ vân chia sẻ liên tiếp 《 Kẻ lừa đảo tình yêu, ta hỏi ngươi 》
Tác giả có lời muốn nói:
Loa lớn thông báo một chút ~ ngày mai nhập v truyện, có chương lớn, hy vọng đại gia đón đọc, lão ngày mai đăng năm chương cho đại gia phát bao lì xì nha.
Editor:
Đấy là tác giả thôi, còn tớ thì chậm lắm. Hẹn cuối tuần ra thêm một chương nha ~~~
Yêu mọi người