Người Mau Tỉnh Lại Đi!

Chương 4

Lục Phán Phán xem sách vở, phát hiện muốn một lần nữa nắm được chuyên ngành đã bỏ mấy năm nay thật sự có chút quá sức, vừa vặn có một lớp học bổ túc thi lên thạc sĩ thuê phòng học trong trường đại học, Lục Phán Phán cắn răng, đem mấy vạn tích cóp ra báo danh chương trình mấy môn, mỗi cuối tuần liền đi học.

Vừa học xong buổi đầu tiên, Lục Phán Phán đang trên đường đi bộ về nhà, Hứa Mạn Nghiên đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Tớ vừa gọi cho ba mẹ, ý tứ của họ dường như không định buông tha cho tớ, tớ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không về được.”

“Vậy cậu tạm thời đừng về vội.” Thời tiết oi bức, Lục Phán Phán lau mồ hôi, đứng ở ven đường chờ xe, “Phòng của cậu tớ chiếm luôn.”

“Đừng như vậy, giữ nhà thật tốt cho tớ, tớ sẽ gửi thật nhiều đặc sản về, được không?”

“Đặc sản gì? Hoa hồng sao? Tối hôm qua tớ vừa nhận được một bó, nên cậu không phải ngàn dặm xa xôi gửi về đâu.”

Hứa Mạn Nghiên dừng một chút, nói: “Cái đó có thể là hoa tặng tớ đấy.”

Lục Phán Phán: “Vậy tại sao lại viết tên của tớ?”

“Ách......” Giọng Hứa Mạn Nghiên càng ngày càng nhỏ, “Người hành tẩu trong giang hồ, sao có thể lưu lại tên thật chứ? A tớ có tí việc, đi đây!”

Hứa Mạn Nghiên vội vàng tắt điện thoại, để lại Lục Phán Phán mê man.

Thật là muốn đánh chết nàng ta mà? Lý do quỷ gì vậy.

Xe buýt chậm rãi dừng lại, Lục Phán Phán lên xe.

Cùng lên xe cùng lúc với Lục Phán Phán còn có một một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to.

Lục Phán Phán nghĩ người ta cũng không già lắm, liền ngồi xuống ghế trống duy nhất.

Người đàn ông trung niên kia liền đứng ở bên cạnh Lục Phán Phán, duỗi tay nắm tay cầm, cúi đầu xem di động.

Người đàn ông vóc dáng tuy cao, nhưng bụng lại như cái trống, hai chân thật ra không thô lắm, nhưng đứng trước Lục Phán Phán như một quả địa cầu.

Lúc này, tài xế phanh gấp, Lục Phán Phán chúi về phía trước một cái, may mắn kịp thời chống lên lưng ghế phía trước mới không đụng phải.

Mà mô hình địa cầu bên cạnh cô, nhìn vậy nhưng thật ra khá linh hoạt, phong thái vững vàng mà nắm lấy tay cầm đứng vững, chỉ có sợi tóc hơi loạn.

Lục Phán Phán nhìn một cái, vị đại thúc này còn mạnh mẽ lắm.

Tiếng oán thán trên xe nhanh chóng chìm xuống, xe buýt lại chạy như thường.

Đến trạm nghỉ tiếp, mô hình địa cầu bên cạnh Lục Phán Phán nhận điện thoại.

“Quản lý đội bóng trường Khánh Dương từ chức? Thật hay giả?”

“Không được không được, chắn chắn không ít người muốn cướp muốn lấy cô ấy đâu, đội bóng của chúng ta đang trên bờ giải tán, người ta khẳng định cũng không vừa mắt.”

“Không phải tôi tự ti, mà là lòng tôi hiểu rõ, người ta cớ gì phải tới đội bóng chúng ta, sư huynh, tôi nói thật với anh, Phòng thể dục đã hoàn toàn đem đội bóng chuyền chúng ta cho vào lãnh cung rồi, kinh phí cũng vẫn luôn không tăng, vị quản lý trước chính là bị khuất nợ tiền thưởng mấy tháng không phát mới chạy lấy người, hiện tại một đám đội viên tốt nghiệp xong thì cũng hoàn toàn đứt đoạn, chắc cũng chỉ có vài người có thể sử dụng.”

“Sư huynh à, đạo lý tôi đều hiểu, nhưng mà anh cũng biết, huấn luyện viên trường Khánh Dương cùng với tôi là đồng môn sư huynh đệ, tôi hiện tại đi nhặt lại người của người ta cũng không tốt lắm đâu.”

Lục Phán Phán bị nhắc tới cùng lúc với người mình ghét, liền không khỏi nghiêng người liếc người đàn ông kia một cái.

Nghe nội dung nói chuyện của anh ta, có lẽ là cùng huấn luyện viên hay chủ nhiệm đội bóng đi.

Có điều anh ta nói cũng đúng, kể cả Lục Phán Phán có tiếp tục làm quản lý đội bóng, cũng sẽ không đến làm ở đội bóng xuống dốc này, huống chi anh ta còn là anh em với tên háo sắc bên Khánh Dương kia.

Trường đại học này tuy rằng chuyên môn là kinh tế tài chính nhưng thực lực thể dục thể thao cũng không thể coi thường. Vận động viên trong trường cũng từng đạt nhiều giải quán quân, đội tuyển bóng rổ năm nay cũng giành giải quán quân khối sinh viên toàn quốc, còn không ít người vào đội tuyển chuyên nghiệp.

Đội bóng chuyền nam của họ cũng từng là một đội mạnh, nhưng từ bảy năm trước, quản lý đoàn đội thay máu, thành tích đội bóng liền xuống dốc không phanh, cảnh ngộ so với tình cảnh trước đây của đội bóng của trường Khánh Dương không khác biệt lắm, tiến thoái lưỡng nan.

Xe buýt dừng ở ven đường, Lục Phán Phán xuống xe trước, người đàn ông kia liền đi ngay sau cô.

Lục Phán Phán đi nhanh đến cửa tiểu khu, duỗi tay sờ một cái, không tìm được chìa khóa cổng, vì thế cô đành dừng lại tìm.

Đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi to: “Này! Này! Cô gì ơi!”

Trực giác Lục Phán Phán mách bảo là gọi mình, vừa ngẩng đầu, liền thấy mô hình địa cầu trên xe buýt kia hướng phía cô chạy tới, không nói hai lời, dùng sức đem tay cô túm lấy.

Lục Phán Phán lảo đảo một chút, đỡ lấy cánh tay giúp người kia đứng vững, đồng thời cảm giác được bên người có một luồng nhiệt lướt qua.

Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện chính mình vừa mới bị một chiếc xe tải lớn lướt qua bên cạnh.

“Cô đứng ở vị trí này khuất tầm nhìn của tài xế.” Người đàn ông buông tay cô ra nói, “Về sau cẩn thận một chút.”

Lục Phán Phán cũng hơi sợ, gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ mà.”

Người đàn ông nói một câu, hướng vỉa hè bên cạnh bước nhanh đến, giống như một con quay di động.

Lục Phán Phán về đến nhà, mở hộp cơm ra nhìn vài phút, không có gì muốn ăn, lại vào phòng bếp đi quanh một vòng, phát hiện chẳng có gì, vì thế đành gọi điện rủ bạn ra ngoài ăn cơm.

Lúc này đã 7 giờ rồi, mọi người nếu không phải đã ăn rồi thì cũng có kế hoạch khác, Lục Phán Phán cuối cùng cũng không rủ được ai, đành tự ra đường tìm đồ ăn.

Bên cạnh tiểu khu chính là một phố đi bộ, nhà hàng nhiều không kể hết. Lục Phán Phán trực tiếp đi vào một nhà hàng, người phục vụ nhiệt tình mà dẫn cô tìm chỗ ngồi, chỉ bàn bốn người ở phía xa cho cô: “Chị ngồi ở vị trí kia có được không ạ?”

Lục Phán Phán gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Lục Phán Phán đi theo người phục vụ qua đó, tìm được chỗ ngồi xuống, cúi đầu xem thực đơn trên iPad.

Cô chỉ đơn giản vài món, qua vài phút, lại cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình. Ngẩng đầu hướng bên cạnh thoáng nhìn, liếc mắt một cái, nháy mắt liền không còn khẩu vị.

Tên huấn luyện viên ở Khánh Dương quấy rối cô - Phùng Tín Hoài đang ngồi ở cách cô mấy bàn, thấy Lục Phán Phán nhìn qua, lập tức quay mặt đi, trong mắt mang theo tia hoảng hốt vì bị người ta phát hiện nhìn lén, nhưng rất nhanh lại biến thành khinh thường.

Lục Phán Phán lười cho hắn hơn một ánh mắt, đem iPad đang cầm đưa người phục vụ, nói: “Tạm thời thế thôi.”

Người phục vụ cầm thực đơn đi rồi, Lục Phán Phán uống một ngụm nước, lấy ra di động xem vòng bạn bè, bên tai lại truyền đến âm thanh ở bàn cách vách.

“Hôm nay tôi nghe nói quản lý đội bóng chỗ các cậu từ chức?”

Lục Phán Phán lại một lần nghe tên mình bị đề cập, hơn nữa giọng nói còn có chút quen tai, cô nghiêng đầu nhìn, thấy người trước mặt Phùng Tín Hoài, đưa lưng về phía mình chính là mô hình địa cầu vừa mới gặp trên xe buýt.

Phùng Tín Hoài liếc Lục Phán Phán một cái, cười nhạo một tiếng, nói: “Đúng vậy, hiện tại người trẻ tuổi quá không an phận.”

Ngô Lộc nói: “Làm sao vậy? Tôi nghe nói cô ấy năng lực công tác khá tốt mà, mọi người đều nói cô gái này là một nhân tài.”

Phùng Tín Hoài uống một ngụm rượu, nói: “Cho nên tôi mới nói hiện tại người trẻ tuổi không an phận, cả ngày không làm gì chỉ biết thổi phồng thành tích. Cô ta ngày ấy học đại học liền ở đội bóng làm bừa, chúng tôi cũng nể mặt, cho cô ta một chức vụ sau khi tốt nghiệp. Một quản lý đội bóng be bé mà thôi, thật cho rằng thiếu mình không được? Nếu thực sự là một nhân tài, chủ nhiệm có thể đuổi cô ta đi sao?”

Phùng Tín Hoài nói xong lời này, cố ý khiêu khích mà liếc Lục Phán Phán thêm một cái.

Hắn nói lời này không phải cố ý hạ thấp Lục Phán Phán, mà là hắn thật sự cảm thấy như vậy. Từ năm trước huấn luyện viên cũ về hưu, hắn tiếp nhận đội bóng mũi nhọn chính của Khánh Dương, mang đội lần đầu tiên lọt vào top bốn cả nước, sau đó liền cảm thấy mình tài giỏi, cho rằng công lao của mình là lớn nhất, mà tất cả những thứ Lục Phán Phán làm, ở trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ là “làm bừa”.

Ngô Lộc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng đúng.”

Lục Phán Phán nghe xong, khẽ cười một tiếng, coi như chính mình là kẻ điếc.

Sau thời gian một bữa cơm, Lục Phán Phán từ câu chuyện của hai người biết được, Ngô Lộc cùng Phùng Tín Hoài năm đó ở trong cùng đội bóng, khi đó Ngô Lộc là trợ lý kiêm đội trưởng, làm người chỉ huy đội ngũ, không chỉ được huấn luyện viên yêu thích, mà còn được đồng đội sùng bái.

Phùng Tín Hoài khi đó là người tự do, không thể công kích không thể đạt được, liền cảm thấy chính mình là như bị khóa nanh buộc vuốt, thường xuyên đỏ mắt ghen tỵ với Ngô Lộc.

Không nghĩ tới nhiều năm sau, rốt cuộc thời thế đổi thay.

Chàng trai thất bại năm xưa nay đã trung niên, rốt cuộc cũng có thể trở thành tầng lớp tư bản, đối diện với người mình từng đỏ mắt ghen tỵ, đề tài này liền nói không chán, vẫn luôn mồm khoe đội bóng mình lợi hại thế nào, lại không ngừng hạ thấp đội bóng khác.

Khiến cho Lục Phán Phán bên cạnh nghe cũng phát phiền, cũng không biết người đối diện hắn là Ngô Lộc làm thế nào mà nhịn xuống được.

Cơm no rượu say, Phùng Tín Hoài thoả mãn đi hút điếu thuốc, mới vừa hút một hơi đã bị người phục vụ đến ngăn cản.

Hắn tắt thuốc, lại nói: “Sư huynh, tôi nghĩ anh cũng đừng ở đội bóng lãng phí thời gian, không bằng tới Khánh Dương làm trợ lý, tốt xấu còn có thể thêm một chút kiến thức về quy mô trận chung kết cả nước.”

Lục Phán Phán nhịn không được ngẩng đầu nhìn Phùng Tín Hoài.

Lời này cũng quá sỉ nhục người khác rồi, kể cả thành tích đội bóng bây giờ kém, huấn luyện viên chính người ta cũng không đến mức lưu lạc thành trợ lý cho người khác, huống chi người này vẫn từng là đội trưởng của hắn.

Nhưng Phùng Tín Hoài người này vốn mặt dày vô sỉ như vậy, Lục Phán Phán cũng không kinh ngạc hắn có thể nói ra những lời đó.

Trong lòng có tâm sự, Ngô Lộc không đáp, chỉ là cười mỉm uống rượu.

Phùng Tín Hoài cùng Ngô Lộc ăn xong trước, cũng trước tính tiền rời đi.

Trước khi đi, Phùng Tín Hoài còn quay đầu lại liếc Lục Phán Phán một cái, thấy Lục Phán Phán cúi đầu gắp thịt dê căn bản không nhìn hắn, lúc này mới hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Mười phút sau, Lục Phán Phán thanh toán, người phục vụ còn tặng một chai nước trái cây.

Mới ra khỏi thang máy, liền thấy Ngô Lộc đưa lưng về phía cửa lớn ngồi xổm trên bồn hoa ven đường hút thuốc, bên chân có không ít tàn thuốc.

Anh ta to béo, lại cao lớn, ngồi xổm xuống cũng giống như quái vật khổng lồ, nhưng dưới đèn neon chiếu xuống, bóng dáng lại có vẻ bất lực, tự trách.

Chàng trai năm ấy thất chí nay đã trung niên trong tay cầm thuốc lá và rượu đứng dưới ánh đèn ven đường, anh ta lảo đảo lắc lư mà đứng lên, có vẻ như chân đã tê rần, đứng dậy không vững liền suýt té ngã, Lục Phán Phán chạy nhanh đến đỡ cánh tay anh ta.

“Anh có khỏe không?”

Ngô Lộc đứng vững mới đột nhiên quay đầu lại, hốc mắt phiếm hồng còn chưa kịp lau đi, tóc thật ra đã bị vò đến rối tung.

“A, cảm ơn cô, tôi không sao, làm phiền rồi.”

Ngô Lộc bước nhanh rời đi.

Lục Phán Phán nhìn bóng dáng kia, chai nước trái cây trong tay cũng chưa kịp đưa ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Phán Phán vừa đến văn phòng liền nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Tưởng khách gọi tới, Lục Phán Phán hắng giọng, hết sức ôn nhu mà mở đầu: “Xin chào, đây là phòng khách VIP của câu lạc bộ bóng chuyền Kim Lập Phương, xin hỏi…… huấn luyện viên Ngô?”

Đối phương nói chuyện, Lục Phán Phán im lặng nghe.

Hai phút sau, ánh mắt cô dần dần phai nhạt nhìn xuống dưới: “Huấn luyện viên Ngô, khả năng tôi phải phụ ý tốt của ngài. Thực xin lỗi, tôi không có ý định tiếp tục nhậm chức quản lý đội bóng chuyền.”

Cúp điện thoại trong nháy mắt, Kim Hâm đẩy cửa phòng ra, cười nhìn cô: “Quyết đoán như vậy? Lúc trước khi cô còn học đại học, tôi khuyên cô đừng hao tổn tâm tư, người kiên quyết không nghe đâu rồi?”

Lục Phán Phán không để ý tới hắn, hỏi hắn có chuyện gì, hắn tùy tiện ngồi xuống sô pha, nói: “Người của Khánh Dương vừa tới tìm tôi.”

Lục Phán Phán ngước mắt nhìn hắn.

Kim Hâm cười: “Yên tâm, bị tôi bắt đi ra ngoài rồi.”

Lục Phán Phán nở nụ cười: “Bạn chí cốt.”

Cô một chút cũng không cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, dù sao lấy thành tích hiện tại của Khánh Dương, có rất nhiều người muốn tài trợ bọn họ, thế nhưng đại khái là bọn họ không thể tìm thấy ông chủ nào vừa giàu có lại vừa ra tay rộng rãi như Kim Hâm.

“Được rồi tôi không thèm nghe cô nói nữa.” Kim Hâm nhìn đồng hồ, “Tôi hẹn người chơi bóng, đi thay quần áo trước đây.”

Lục Phán Phán liếc nhìn hắn một cái, “Kỹ thuật đánh như anh mà cũng có người tình nguyện đánh cùng?”

“Hắc, cô đừng nói nữa.” Kim Hâm quay đầu lại diễu võ dương oai mà nhìn Lục Phán Phán, “Lần trước tôi nói với cô rồi đấy, câu lạc bộ chúng ta có một anh chàng, kỹ năng chơi tốt, người cũng tốt, chúng ta một đống người muốn cùng hắn chơi, hắn ta liền sảng khoái đáp ứng, một chút cũng không ghét bỏ.”

Lục Phán Phán nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng, “Anh mau đi đi.”

Chỉ lát sau, dưới lầu một sân bóng vang lên âm thanh..

Lục Phán Phán đi đến bên cửa sổ, cách một tầng pha lê, nghe trên sân bóng vang lên âm thanh chạy bộ bịch bịch cùng tiếng hô quát, một chút lại một chút, chí khí bừng bừng.

Cô thích nghe âm thanh này, cũng thích xem bộ dáng mọi người ở trên sân bóng ra sức giao tranh, cũng thích cái chí khí kiên cường này, vĩnh viễn bầu không khí khó lòng buông bỏ, dù ở phòng học, ở trong văn phòng, hay đến từng đồ vật.

Lục Phán Phán đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống.

Đối diện Kim Hâm, người đứng ở vị trí chủ công đặc biệt nổi bật, vóc dáng rất cao, độ bật, sức đánh mạnh đến kinh người, sức bật cùng với người khác về cơ bản không phải cùng cấp độ. Cậu ta ở đây không có đối thủ, chính là giống như một vương giả mang theo một đám bạc trắng đánh một đám đồng thau.

Lục Phán Phán không tự chủ được mà đi vào hành lang, càng xem rõ tình huống.

Tay chủ công bên kia đấu pháp quá chuyên nghiệp, hoàn toàn không giống người nghiệp dư.

Trong cơ thể vẫn còn tàn dư bệnh nghề nghiệp, Lục Phán Phán nhịn không được muốn chạy càng gần lại xem, thuận tiện cũng muốn nhìn một chút người này trông như thế nào.

Đang lúc cô quay đầu muốn xuống lầu, một vị khách lại đi tới.

Lục Phán Phán không còn cách nào, chỉ đành tiếp đãi vị VIP này trước.

Thế nào lại đúng vị khách VIP kéo cô lảm nhảm, nói chuyện trên trời dưới biển, cùng Lục Phán Phán buôn từ phương tiện của câu lạc bộ này thật là tốt cho tới món bò bít tết của cửa hàng mới đổi đầu bếp thật khó ăn.

Lục Phán Phán trong lòng sốt ruột, nhưng cũng chuyên nghiệp mà tiếp vị khách này cho tới khi khát nước.

Tiễn khách xong, Lục Phán Phán chạy xuống lầu thì người đã đi hết rồi, chỉ còn có Kim Hâm ngồi dưới đất làm kéo duỗi.

“Người đâu?” Lục Phán Phán hỏi, “Vừa mới cùng nhau chơi bóng đã đi rồi sao?”

“Không đâu, ở phòng tắm.” Kim Hâm vừa giẫm chân đứng lên, “Sao thế?”

Lục Phán Phán nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy có một người, rất lợi hại.”

“Đúng không? Tôi đã bảo cô rồi mà.” Kim Hâm nói, “Tôi cùng hắn nói chuyện, mới chỉ là sinh viên đại học, từ nhỏ đã bắt đầu học bóng chuyền, vẫn luôn có huấn luyện viên riêng, xa nhà đi học đại học mới bỏ dở.”

Lục Phán Phán nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước gặp được Cố Kỳ tới làm thủ tục, lại hồi tưởng vừa thân ảnh mới nhìn thấy, xác thật rất giống.

“Gọi là Cố Kỳ?”

Kim Hâm nhíu mày: “Gucci?”

Lục Phán Phán: “…… Sinh hoạt của anh không thể bình dân một chút sao?”

Kim Hâm: “Tôi cũng không hỏi hắn tên a, gọi là Gucci thật à? Cái tên này so với tôi cũng có quý khí gì đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: Gucci:?

Chắc mai sẽ lại tiếp 1 chương

Xì poi là mai 2 ac lại gặp nhau ạ!
Bình Luận (0)
Comment