Người Mau Tỉnh Lại Đi!

Chương 6

Cuối tuần, Lục Phán Phán đến trường học bổ túc.

Đi đến trước khu dạy học, Lục Phán Phán thấy vẫn còn thời gian, hơn nửa tiếng, liền đi loanh quanh.

Bên cạnh khu dạy học chính là thư viện, trên quảng trường bày mấy xe bán hàng rong, trừ gian hàng giao dịch viết tay của sinh viên, còn có mấy quầy hàng linh tinh ở dưới bóng cây.

Lục Phán Phán chỉ định xem qua, vừa đi lại gần, lại thấy quầy hàng bày một tấm poster lớn, đang tuyên truyền vị tác gia khoa học viễn tưởng mà Lục Phán Phán thích sắp ở đây tổ chức toạ đàm.

Trường đại học này từ trước đến nay đều phóng khoáng, sân thể dục đều mở mở cho người dân phụ cận cùng chơi, toạ đàm học thuật cũng không giữ cửa, ngay cả thư viện cũng có khu vực dành cho người dân, cho nên toạ đàm lần này cũng là không giới hạn người xem.

Lục Phán Phán vui vẻ, hướng quầy hàng đi đến.

Đứng ở sau quầy hàng, Hoắc Tu Viễn buồn chán tới cực điểm, nhìn thấy có người đi tới, lập tức tháo mắt kính xuống xoa xoa đôi mắt, sau đó lại lần nữa đeo lên lộ ra chờ mong lại lễ phép mỉm cười, nhìn Lục Phán Phán đi tới.

Khi khoảng cách giữa hai người không đến hai mét, ánh mắt giao nhau, sắp mở lời, tán lá trên đỉnh đầu Lục Phán Phán bỗng rỏ xuống một giọt nước, vừa lúc dừng trên mắt phải, cô theo bản năng liền nháy mắt phải một cái.

Hoắc Tu Viễn khóe miệng đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.

Cùng cứng đờ còn có Lục Phán Phán.

Cô đương nhiên biết, động tác vừa rồi của mình trước mặt nam sinh kia chính lòa nháy mắt đưa tình.

Hai người liền xấu hổ mà nhìn nhau, não Lục Phán Phán có nhanh mấy cũng không tìm được biện pháp hóa giải xấu hổ này, thậm chí còn định quay đầu bỏ đi, Hoắc Tu Viễn ho khan một tiếng, nói: “Cô tới báo danh toạ đàm à? Đăng ký họ tên cầm vé vào cửa là được.”

Lục Phán Phán đoan trang gật đầu, đi đến trước bàn, cầm lấy vé vào cửa, cầm lấy bút Hoắc Tu Viễn đưa, bình tĩnh mà trên mẫu đăng ký điền ba chữ “Hứa Mạn Nghiên” to.

*

“Người rất xinh đẹp, tên cũng dễ nghe, chỉ là hành vi không được bình thường.” Hoắc Tu Viễn đi tới dưới ký túc xá, quay đầu lại nhìn Cố Kỳ, thấy cậu ta thất thần, liền hỏi, “Cậu có đang nghe tớ nói chuyện không đấy?”

Cố Kỳ: “Hả?”

Hoắc Tu Viễn: “Tớ đang nói với cậu, hôm nay gặp được một vị mỹ nữ, xinh đẹp, chỉ là hơi kỳ quặc.”

Cố Kỳ không chút để ý mà đi đến trước máy bán hàng tự động, lấy hai lon Coca, “Kỳ quặc như thế nào?”

Hoắc Tu Viễn nhận lon coca, mở nắp, uống một ngụm lớn, nói: “Đứng ở trước mặt tớ phóng điện a.”

Cố Kỳ cười khẽ: “Cậu gần đây vận đào hoa không tồi.”

Hoắc Tu Viễn nghe vậy, ánh mắt trầm xuống.

Cố Kỳ hỏi: “Sao, còn nghĩ đến cô nàng Lục Phán Phán kia?”

Hoắc Tu Viễn cũng không nói lời nào, chỉ là tay phải vứt lon Coca, không cẩn thận rơi xuống đất, lại bực bội mà xoay người lại nhặt.

“Tớ nói rồi, đừng để tớ bắt được cô ta. Tớ đời này hận nhất chính là đùa bỡn tình cảm của người khác!”

Cố Kỳ trầm ngâm một lát, nói: “Nhạt nhẽo, cô ta không đáng để cậu như vậy.”

Nghĩ đến trong túi còn có hai lần số điện thoại của Lục Phán Phán, biểu tình của Cố Kỳ liền trở nên phức tạp, lại nói: “Cô ta lăng nhăng như vậy, nói không chừng lại dụ dỗ người khác, làm thú vui, chỉ có một người cậu tức giận.”

Hoắc Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, quay đầu lên lầu.

Sau khi trở lại ký túc xá, Cố Kỳ cầm lấy ba lô, đem đồ đạc cho vào, đang muốn ra cửa, thì bị Hoắc Tu Viễn gọi lại.

“Sắp thi rồi còn đi chơi bóng à?” lại nói, “Cái câu lạc bộ kia cũng không gần, đi lại mất hơn một giờ.”

Cố Kỳ ậm ừ, bỏ balo xuống, “Ừm.”

Hoắc Tu Viễn: “Đúng rồi, ngày mai 7 giờ chiều, thư viện tổ chức tọa đàm, tớ phải ra sân bay tiếp bạn, cậu cầm sách với vé vào cửa xin chữ ký giúp đi.”

Cố Kỳ “Ừm” một tiếng, không nói chuyện nữa.

*

Phòng học bổ túc thi lên thạc sĩ đã đầy người, Lục Phán Phán chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cúi đầu sửa sang lại sách bút.

Một nữ sinh ngồi bên cạnh cô, thừa dịp còn chưa học học, lấy ra một tấm biểu mà viết.

Lục Phán Phán liếc mắt một cái, phát hiện tiêu đề của bảng biểu kia là 《 Ghi chép huấn luyện đội bóng chuyền các trường đại học 》, lại nhìn nội dung, có vẻ cô gái này đại khái là quản lý đội bóng chuyền.

“Xin hỏi bạn có bút đỏ không?” Thi Hữu Linh thấp giọng hỏi Lục Phán Phán, “Cho tớ mượn một chút.”

Lục Phán Phán gật đầu, cầm một cái bút đỏ đưa Thi Hữu Linh.

Nhìn Thi Hữu Linh ở cuối bảng biểu viết tổng kết, Lục Phán Phán nhịn không được nói: “Trong huấn luyện thi đấu bóng chuyền, không chỉ là hướng dẫn tập luyện phối hợp một bên lưới, mà đối với thi đấu, đánh bóng dính lưới cũng rất quan trọng, cũng là mục đích luyện tập.”

Thi Hữu Linh kinh ngạc nhìn Lục Phán Phán, nhận ra mình vậy mà lại quên đi ghi chép yếu điểm này, vì thế lập tức bổ sung vào.

Thi Hữu Linh đem bút trả Lục Phán Phán, cảm ơn sau đó nói: “Bạn cũng đánh bóng chuyền à?”

Lục Phán Phán cười nói: “Bạn xem tớ cao bằng này mà đánh bóng chuyền sao?”

Thi Hữu Linh cũng cười một chút: “Vậy bạn là quản lý đội bóng chuyền?”

“Trước kia thôi.” Lục Phán Phán nói, “Giờ thì không.”

Thi Hữu Linh lấy đầu bút chống cằm, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “ Bạn là quản lý đội bóng trường nào?”

Lục Phán Phán: “Đại học Khánh Dương.”

“Nga! Bạn chính là quản lý đội bóng trường đại học Khánhh Dương sao!” Thi Hữu Linh trong nháy mắt âm lượng tăng lên hai độ, phát hiện bốn phía đều có người nhìn mình, lập tức hạ giọng nói, “Tớ trước kia từng nghe nói về bạn.”

Lục Phán Phán cười nói: “Hẳn là không phải nghe nói tớ nói bậy đi?”

“Đương nhiên không phải.” Khoảnh khắc này, Thi Hữu Linh trong mắt đã tràn ngập sùng bái, “Tớ nghe huấn luyện viên Ngô nhắc tới bạn, nói bạn là người đầu tiên đem số liệu phân tích vận dụng vào quản lý đội bóng sinh viên, rất lợi hại.”

Hai người thừa dịp còn chưa học lại nói chuyện phiếm thêm một lát, Thi Hữu Linh nhắc tới thời đội bóng từng huy hoàng, Lục Phán Phán lắm miệng hỏi một câu, Thi Hữu Linh liền thao thao bất tuyệt mà nói.

“Tớ nghe học trưởng bên nghiên cứu sinh nói, đội bóng trường chúng ta trước kia rất mạnh.”

Lục Phán Phán gật đầu, phụ họa nói: “Vậy tại sao lại xuống dốc? Đổi huấn luyện viên sao?”

Thi Hữu Linh: “Không phải, vẫn luôn là huấn luyện viên Ngô.”

Lục Phán Phán: “Nếu huấn luyện viên không đổi, vì sao thành tích lại khác biệt lớn như vậy?”

“Thành tích có đôi khi cùng huấn luyện viên không liên quan.” Thi Hữu Linh nói, “Nghe học trưởng nói, mấy năm nay đội bóng quản lý hỗn loạn, sinh viên tốt xấu lẫn lộn, sau đó cứ như vậy…… Hơn nữa mấy năm nay sức khỏe huấn luyện viên Ngô cũng không tốt lắm.”

Lục Phán Phán trong lòng đại khái đã hiểu rõ, liền không nhiều chuyện nữa.

Rất nhiều lúc thành tích của một đội bóng không hoàn toàn liên quan đến huấn luyện viên, đôi khi là quản lý ra mặt nhúng tay làm cho huấn luyện viên không cách nào phát huy tài năng, đôi khi là đội viên sáng giá tốt nghiệp, yếu điểm đội bóng lộ ra, lại có lúc vận khí trường học quá kém, liên tục mấy năm đều chiêu mộ không nổi sinh viên.

Lục Phán Phán không hỏi, Thi Hữu Linh còn tiếp tục nói: “Học trưởng nói trước kia đội bóng chúng ta ra ngoài thi đấu vô cùng có mặt mũi, mở màn một cái liền khiến đối phương khẩn trương đến liên tục ba lần phát bóng sai, còn có đội bóng Khánh Dương, bọn họ có một năm cùng nhau giao hữu, khẩn trương đến mức thay vị trí cũng nhầm.”

Thi Hữu Linh nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Thực xin lỗi, tớ không phải nói Khánh Dương không tốt, bọn họ hiện tại cũng rất mạnh.”

Lục Phán Phán cười cười: “Không có gì đâu, tớ đã nghỉ làm rồi, hiện tại chuẩn bị thi lên thạc sĩ.”

Thi Hữu Linh thở phào nhẹ nhõm, lại cẩn thận hỏi Lục Phán Phán: “Tớ nghe nói huấn luyện viên Khánh Dương vẫn luôn kiêng kị huấn luyện viên Ngô của chúng ta, thực kiêng nể sợ hãi, đây không phải là thật chứ?”

Lục Phán Phán bình tĩnh mà nói: “Tớ không rõ lắm.”

Tuy rằng không cùng Thi Hữu Linh tiếp tục nói chuyện, nhưng trong lòng Lục Phán Phán lại nghĩ đến chuyện này.

Phùng Tín Hoài ở Khánh Dương làm huấn luyện viên hai năm, quả thật chưa từng nhắc tới sư huynh mình ở trường đại học khác làm huấn luyện viên. Hơn nữa nhìn tình hình ở quán lẩu, Phùng Tín Hoài thật sự có vẻ kiêng kị Ngô Lộc, tính ra từ khi bắt đầu, người nọ so với hắn ưu tú hơn nhiều, sau làm huấn luyện viên cũng từng có quá nhiều thành tích, chỉ là Phùng Tín Hoài vừa vặn ở trong mấy năm Ngô Lộc thất ý mà nổi lên thôi.

Thật đúng là tiểu nhân đắc chí.

Tan học, mây đen lại kéo đến, Lục Phán Phán không mang dù, Thi Hữu Linh cố ý nói với cô từ bên cạnh đi xuyên qua câu lạc bộ bóng chuyền có thể thẳng tới trạm xe buýt, so với đường lớn càng gần hơn.

Lục Phán Phán theo đường Thi Hữu Linh chỉ, qua câu lạc bộ bóng chuyền, xa xa liền thấy Phùng Tín Hoài mang theo mấy cầu thủ cùng Ngô Lộc đứng ở cửa.

Mấy cầu thủ kia biểu tình kích động mà nói cái gì đó, Phùng Tín Hoài chỉ đen mặt đứng ở một bên, mà Lục Phán Phán chỉ nhìn được bóng dáng của Ngô Lộc, chứ không thấy biểu tình của anh ta.

Lục Phán Phán cố tình cúi thấp đầu đi sát ven đường, vậy mà vẫn bị thấy.

Đội trưởng Khánh Dương từ xa hướng Lục Phán Phán vẫy tay: “Chị Phán Phán! Chị Phán Phán!”

Ngô Lộc cũng nhìn về phía Lục Phán Phán —— cô ấy chính là Lục Phán Phán sao?

Lục Phán Phán giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, đội trưởng trường Khánh Dương trực tiếp chạy tới giữ chặt Lục Phán Phán: “Chị Phán Phán, chị đừng đi vội, tới làm chứng cho em với.”

Lục Phán Phán vừa ngẩng đầu liền thấy khóe miệng của hắn bị sứt một mảnh, vừa mở miệng đã kêu đau, “Làm chứng cái gì?”

Hắn liền kéo Lục Phán Phán đến bên cạnh Phùng Tín Hoài, đối mặt với Ngô Lộc.

“Chị Phán Phán ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy đội bóng các người đánh bọn tôi, mấy người đừng dám làm không dám nhận.”

Phùng Tín Hoài liếc Lục Phán Phán, Lục Phán Phán trợn mắt quay mặt đi.

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

Đội trưởng trường Khánh Dương mở to hai mắt nhìn: “Ngày hôm qua lúc giữa trưa ở quán tôm hùm ý? Không phải chị đều thấy được sao? Người của đội bóng bọn họ động thủ trước gây sự đánh nhau, chị nhìn khóe miệng em xem, chính là bị người của đội bóng đánh.”

Lục Phán Phán cũng trợn trừng đôi mắt: “Chị không thấy mà?”

Đội trưởng trường Khánh Dương: “?”

Phùng Tín Hoài không kiên nhẫn nói: “Bọn họ nói lúc ấy cô cũng ở đó, cô sao có thể không thấy được?”

Lục Phán Phán buông tay: “Tôi chỉ tập trung ăn tôm hùm thôi, đến lúc sinh sự ra như thế, ai đánh ai sao biết được.”

Ngô Lộc tiếp lời Lục Phán Phán nói: “Đúng vậy, anh Phùng, anh cũng không phải không biết, cầu thủ của bọn ta lứa này đều nhỏ con, hơn nữa đến lúc đó còn vắng người, bảy người làm sao mà đánh nổi chin người cao to đội các anh?”

Phùng Tín Hoài: “……”

Đội trưởng trường Khánh Dương: “……”

Lục Phán Phán cuối cùng cũng hiểu, hóa ra người của Khánh Dương trở về cáo trạng, sau đó Phùng Tín Hoài liền tới tìm Ngô Lộc hỏi tội.

Trên đường rời đi, Phùng Tín Hoài chạy chậm đuổi theo, cùng Lục Phán Phán sóng vai.

“Lục Phán Phán, cô không cần thiết đối nghịch với tôi.” Phùng Tín Hoài nói, “Vừa mới từ chức liền khuỷu tay quẹo ra ngoài(*) sao?”

*Ý nói ăn cháo đá bát.

Lục Phán Phán vẫn như cũ không nói lời nào, cúi đầu đi, cố tình coi Phùng Tín Hoài giống như bệnh vảy nến mà tránh xa.

“Tôi biết cô trong lòng không phục, nhưng sự thật chính là như vậy, cô phải biết rằng mình không phải không thể thay thế, lấy trứng chọi đá, lúc trước nếu chịu thua cũng không đến mức vỡ lở thành như vậy, cô nhìn xem tôi có bị ảnh hưởng gì đâu, mà cô thì lưu lạc đến mức phải trở về thi lên thạc sĩ, cho nên người trẻ tuổi các cô chính là ngu ngốc, không biết điều mà lựa chọn.”

Lục Phán Phán đột nhiên dừng lại, vén tóc lên, tháo tai nghe xuống hỏi.

“Ông vừa rồi lải nhải lẩm bẩm cái gì đâý? Có phải người già như ông ôm một đống ruột già, không có chỗ nào phát tiết cho tan bớt mỡ bụng không?”

Phùng Tín Hoài: “……”

“Lục Phán Phán, cô đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, loại người như cô, thấy đáng thương mới cho tạm cái chức quản lý đội bóng, chứ cô thì hiểu cái quái gì về bóng chuyền chứ? Cô hiểu chiến thuật sao? Cái gì cũng đều không hiểu ở đội bóng cùng lắm cũng chỉ là bảo mẫu, cô còn tưởng mình ghê gớm lắm sao, đừng cảm thấy Khánh Dương chúng ta tệ với cô, đến nơi nào cũng giống nhau thôi, đi chỗ nào cũng không khá hơn đâu, từ đầu tới đuôi chính là làm bừa còn tưởng mặt mũi mình lớn lắm, cũng không nhìn xem bản thân có cái bản lĩnh gì. Mặt dày kông biết xấu hổ.”

Phùng Tín Hoài nói xong, thấy sắc mặt Lục Phán Phán so sắc trời còn trầm hơn, trong lòng không khỏi đắc ý, “Phi” một tiếng, liền phủi tay rời đi.

Lục Phán Phán nắm chặt tai nghe trong tay, tựa như muốn đem nó bóp nát, đến tận khi Phùng Tín Hoài đi xa, hô hấp cô vẫn chưa thể bình phục, xoay người hướng câu lạc bộ bóng chuyền đi đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không có con cưng, nghẹn lại nghẹn, uống nhiều nước, ngày mai cùng nhau gặp lại hắn.

Hiện tại nhiệm vụ chính là toàn thể đứng dậy, vỗ tay, vì tình tỷ muội tốt đẹp của phòng trộm môn (ý chỉ Lục Phán Phán) cùng Hứa Mạn Nghiên!

(Ý tác giả nói cặp bạn thân này thần giao cách cảm, trộm dùng tên nhau y như đúc =))))

Tối nay sẽ cố gắng ta thêm 1 chương. Không biết có kịp không nữa
Bình Luận (0)
Comment