Người Mẹ Quỷ

Chương 2

Đó là một câu chuyện xảy ra cách đây 20 năm về trước, cái thời mà ông mới bắt đầu đi theo một thầy Tàu học cái nghề trần gian có một này: Nghề Bốc Mộ.

Năm đó ông mới chừng đâu 26-27 tuổi, cũng vô công rồi nghề. Cũng chính trong một lần gia đình tìm thầy về bốc mộ cho ông nội của ông. Chẳng biết thầy nhìn tướng số ông thế nào mà sau khi bốc mồ, bốc mả cho nhà ông xong trong bữa cơm thầy mới nói với bố mẹ Tư ( tên người bốc mộ):

— Ngộ có chuyện này muốn nói với hai nị. Chẳng hay các nị có muốn nghe ngộ nói…?

Bố mẹ Tư liền đáp:

— Thầy có gì muốn dạy bảo cứ nói..Gia đình chúng tôi xin lắng nghe ạ..?

Thầy Tàu nhìn mặt Tư từ trên xuống dưới rồi khẽ vuốt chòm râu dài đã điểm một vài sợi bạc trắng nói:

— Ta nhìn con của hai nị có chút tướng số, nó rất hợp với ngộ trong công việc này…Từ trước giờ ta chủ yếu làm công việc này một mình, những người phụ cũng chỉ là tạm thời. Năm nay ta cũng đã hơn 60 tuổi, đi khắp nơi cũng chưa gặp được người có duyên. Hôm nay đến đây thấy hắn có điều gì đó khiến ta thấy thích thú. Không biết con hai nị hiện nay đang làm gì..?

Bố Tư đáp:

— Không giấu gì thầy, cháu nó năm nay cũng đã gần 30 tuổi mà vẫn lông bông, công việc không có. Gia đình tôi cũng bó tay với nó rồi…

Thầy Tàu khẽ vuốt râu cười:

— Vậy giờ ngộ muốn đề nghị thế này, hai nị cho nó đi theo ngộ học nghề. Ngộ cũng có đệ tử mà hắn đảm bảo sau này cũng có một cái nghề để đời. Công việc này không phải ai cũng làm được đâu, nói ra có khi các nị không hiểu nhưng nghề đôi khi nó chọn người đấy. Thế nên khi vừa nhìn hắn ngộ đã biết hắn có duyên với việc này.

Mẹ Tư hơi hốt hoảng:

— Nhưng..nhưng cái nghề này phải tiếp xúc với xác chết e rằng không tốt cho lắm…..Tôi sợ cháu nó…

Thầy Tàu xua tay đáp:

— Nị đừng lo, ở trên đời này làm nghề gì cũng được miễn sao không cướp của, giết người, làm hại đến người khác đều được. Ta nói cho nị biết, nếu cho hắn theo ta học nghề đảm bảo cuộc sống của hắn sau này sẽ sung túc. Các ngộ chỉ biết nhìn khi chúng ta tiếp xúc với xác chết, nhưng các nị không biết chính chúng ta đang giúp những người chết cảm thấy an ủi, người chết được mồ yên mả đẹp. Và Ngộ cũng đã nói rồi, có duyên mới làm được.

Tư khi đó bản tính vốn ngang tàng, bạo dạn, nghe thấy thầy Tàu nói về cuộc sống sung túc cũng khá thích thú. Đang và bát cơm Tư nói với bố mẹ:

— Nếu thầy đã nói con có duyên thì bố mẹ cứ để con đi theo thầy học nghề, con thấy việc này cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Ai cũng sợ thì ai dám làm…

Thầy Tàu nhìn Tư cười lớn:

— Ha ha ha…Ngộ đã nói mà, ngay từ khi gặp hắn ngộ đã biết hắn thích hợp với nghề này. Nhất là khi hắn nhìn ngộ rửa từng chiếc xương bằng nước thơm chăm chú tỉ mỉ là Ngộ muốn nhận hắn làm đệ tử rồi. Mong hai nị đồng ý.

Lần đầu tiên trong đời thấy con trai thật sự hứng thú với một công việc, bố mẹ Tư cũng vui mừng lắm. Lại thêm những lời giải thích của thầy Tàu cả hai lại càng yên tâm cho Tư theo thầy đi học nghề bốc mộ. Gia đình giữ thầy ở lại nhà ba ngày để tiếp đãi và chuẩn bị đồ đạc cần thiết để Tư lên đường.

Đúng quả có duyên, hai thầy trò tuy chỉ mới gặp nhau có một vài hôm nhưng nói chuyện vô cùng thân thiết. Rồi hết ba ngày Tư khăn gói quả mướp chào bố mẹ đi theo thầy học nghề, lời thầy nói quả không sai, với những công việc khác Tư khá vụng về, nhưng hễ học về phong thủy, xem hướng, xem giờ, xem mộ, bốc mộ….bất cứ thứ gì liên quan đến người chết Tư học rất nhanh. Đằng đẵng theo thầy 5 năm Tư khi đó đã có thể thay thầy tự mình giải quyết tất cả công việc từ những chi tiết khó nhất.

Không chỉ vậy thầy Tàu không chỉ đơn giản là một người bốc mộ, ông còn biết bấm độn, xem tướng, đôi khi Tư còn thấy ông làm cả bùa nếu có ai yêu cầu với một số tiền lớn. Nhưng những thứ đó ông không dạy cho Tư, mỗi lần Tư ngỏ ý muốn học ông đều nói:

— Bùa yểm là một thứ không tốt lành gì và không phải ai cũng làm được. Ngày trước ngộ có nói với con là con có duyên trong việc làm nghề bốc mộ. Còn ngoài ra những thứ khác ta không đảm bảo. Con hãy cứ học thật tốt những thứ ta đã dạy, sau này con sẽ hiểu…

Tư nghe thầy nói thế cũng không dám đòi hỏi, tuy nhìn thấy xác chết, xương người Tư không sợ nhưng mỗi lần lén nhìn thầy làm bùa bằng cách cắt máu của bản thân sau đó hòa chung với một thứ nước đen xì, rồi dùng bút lông viết những chữ loằng ngoăng lên tờ giấy đỏ là Tư thấy rùng mình. Không phải Tư sợ máu, mà theo thầy làm nghề ít nhiều Tư cũng có chút căn quả. Mỗi lần thấy thầy làm thế Tư đều mơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó ma quái, và sau mỗi lần làm bùa thầy đều trở nên già đi trông thấy. Và Tư hiểu những lời thầy nói là thật, bùa yểm không hề tốt đẹp. Lạm dụng nó sẽ vận hết vào bản thân người yểm.

Tư càng thấy cảm phục thầy hơn, từ đó sau mỗi lần biết thầy làm bùa cho một ai đó Tư đều ra sức đảm nhận công việc và chăm sóc cho thầy chu đáo. Thầy Tàu cũng biết điều đó, nhiều lúc thầy nhìn Tư cười khà khà:

— Quả đúng cuộc đời ngộ không nhìn lầm người, ít ra ngộ khi sắp chết cũng có một người đệ tử tốt. Không uổng…không uổng..

Tư rót trà cho thầy rồi khẽ trách:

— Thầy đừng nói như thế, thầy còn khỏe mạnh lắm. Sắp chết là sắp chết thế nào….Mà theo như thầy nói bùa yểm không tốt vậy sao thầy còn làm…Ảnh hưởng đến sức khỏe của Thầy quá..

Thầy tàu nhìn Tư khẽ nói:

— Đúng vậy, nhưng cuộc đời mỗi người đều có một sứ mạng..Con cũng biết ngộ không có con cái gì, ngộ làm cái nghề bốc mộ này cũng đâu có thiếu tiền, thiếu của…Nhưng ngộ vẫn có việc cần phải “ Trả Nợ..”…..

Nhìn mặt thầy tàu hơi thoáng buồn Tư cũng không dám hỏi gi thêm, Tư chỉ biết hầu như tiền thầy kiếm được tất cả thầy đều gửi lên chùa, rồi đi làm công đức. Tư còn biết thầy tuy là gốc Hoa nhưng đa số thời gian thầy đều ở Việt Nam. Nhưng chưa bao giờ thấy thầy nhắc đến vợ con hay người thân thích ở bên Tàu. Chỉ biết thầy đi khắp nơi để bốc mộ cho ai cần nhờ vả. Năm nay thầy cũng đã gần 70 tuổi. Đúng là có duyên nên từ ngày Tư đi theo thầy Tư chỉ về nhà một vài lần, chủ yếu Tư gửi tiền về cho bố mẹ ở nhà.

Vì thầy Tàu là một người có tiếng tăm trong công việc bốc mộ nên người đến nhờ vả thầy rất đông, bốc mộ thì chỉ có thời điểm nhưng thầy Tàu còn biết xem phong thủy, xem tướng số nên mỗi nơi thầy đến hầu như đều có người đến viếng thăm. Đi theo thầy Tư đã học được những món nghề bốc mộ mà không phải ai cũng biết.

Một lần hai thầy trò đi đến một làng quê nhìn khá nghèo ở Thanh Hóa, dân ở đó khi ấy còn ở nhà tranh vách đất. Nhà nào cũng có vườn rau, ao cá, nuôi gà, nuôi lợn. Năm đó cũng là thời điểm cận tết, hai thầy trò được mời về bốc mộ cho một gia đình khá giả trong làng đó. Công việc cũng chẳng có gì vì từ hồi có Tư hai thầy trò làm việc rất ăn ý, mọi việc luôn chu toàn và gọn gàng một cách hoàn hảo nhất. Chẳng thế mà đi đâu hai thầy trò sau khi xong việc gia chủ đều rất quý mến, họ thường mời cả hai ở lại nghỉ ngơi vài hôm và tiếp đãi rất hậu hĩnh. Tư từ ngày theo thầy mới thấy cuộc sống của một người bốc mộ không đáng sợ như mọi người nghĩ.

Đêm đó đang ngủ Tư bỗng giật mình khi mở mắt ra thấy thầy Tàu đang mở cửa sổ nhìn ra sau vườn mặc dù lúc đó là 12h đêm. Tư gọi:

— Sao thầy không đi ngủ đi..?

Thầy Tàu đưa tay lên miệng:

— Suỵt….đừng làm ồn…Không hay rồi…

Nhìn ánh trăng chiếu vào mặt thầy lúc đó khiến Tư suýt chút nữa phải hét lên vì sợ. Khuôn mặt gầy guộc, mái tóc dài buông xõa bạc trắng của thầy tàu lúc ấy không khác gì ma quỷ. Đột nhiên thầy đóng cửa sổ lại, quay trở lại giường thầy nói với Tư:

— Có lẽ chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian nữa….Không thể ngờ ở Việt Nam cũng xuất hiện thứ ma quỷ này…Con từ mai đi ra đường phải thật chú ý..Tuy ta không thấy quỷ khí của nó muốn hại người nhưng đã phàm là ma quỷ mà xuất hiện ở trần gian thường không tốt đẹp gì.

Tư không hiểu thầy đang nói về vấn đề gì, Tư nhìn thầy gật đầu…Thầy tàu tiếp:

— Giờ con ngủ đi, khi ngủ nếu nghe thấy bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài cũng đừng mở cửa hay hé mắt nhìn…

Tư vâng lời thầy tiếp tục đi ngủ, nhưng đêm đó sau khi nghe thầy nói xong Tư không ngủ được. Quá đêm bất giác Tư nghe thấy những tiếng sột soạt ở bờ giậu sau vườn sát nơi hai thầy trò ngủ. Tiếng động sột soạt đó mỗi lúc một rõ, giống như có ai đó đang chui qua bờ giậu:

— Hay là ăn trộm, làng quê nghèo nên ít nhà có nhà gạch tường rào lắm. Ăn trộm cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ vậy Tư bật dậy, tiến về phía cửa sổ Tư toan mở cửa thì bất ngờ bị kéo lại khá mạnh. Tư giật mình quay lại khi nhận ra đó là thầy Tàu, thầy vẫn chưa ngủ. Thầy kéo giật Tư lại, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ áo Tư im lặng không nói câu nào. Bàn tay thầy lúc đó rắn như đá, lạnh như băng, lại thêm khuôn mặt lạnh lùng không hé răng nửa lời Tư sợ đến nổi da gà. Lúc sau thầy tàu mới buông Tư ra nói:

— Ta đã dặn con không được nhìn cơ mà…Sao con không nghe lời ta..

Tư ấp úng:

— Dạ con sợ trộm nó sẽ vào phòng thầy với con….

Thầy Tàu thở dài, ông ho lên những tiếng khụ khụ nghe khá rát tai. Cả hai thầy trò tuy nằm trên giường nhưng không ngủ được. Tư thì lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sáng hôm sau gia chủ gõ cửa gọi hai thầy trò dậy ăn sáng thì lúc đó Tư mới vừa chợp mắt được một chút. Trời lúc này hãy còn mờ hơi sương, thầy Tàu mở cửa bước ra sau vườn rửa mặt, ông nhìn xung quanh sang bên mấy ngôi nhà tranh xung quanh rồi bước vào nhà.

Ăn sáng xong thầy Tàu tìm đến vị chủ nhà đang pha ấm chè, gia chủ mời thầy Tàu ngồi, khẽ ngồi xuống ông vuốt râu hỏi vị gia chủ:
Bình Luận (0)
Comment