Người Mẹ Quỷ

Chương 27

Nhưng có một chuyện lạ xảy ra ngày hôm ấy, trời vừa ửng sáng thì chỉ một lúc sau sấm chớp ầm ầm, mây đen kéo đến. Một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, mưa nặng hạt tạo thành vũng khắp các bề mặt bên ngoài đường, những hạt mưa rơi xuống tạo bong bóng báo hiệu cho một cơn mưa kéo dài. Ông Phúc mừng rỡ nói với Tư:

— May quá, trời mưa to như thế này thì không lo dân làng đi tìm ngôi mộ đó nữa rồi cậu ạ. Đúng là ông trời giúp mình.

Tư nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, không thấy may, ngược lại Tư còn thấy có điều gì bứt rứt trong lòng:

— Không hiểu là phúc hay họa nữa, tại sao từ đêm qua cho tới sáng nay nhìn một vài thứ bên ngoài vườn tôi lại thấy không yên tâm. Mấy hôm trước sư phụ có nói điều gì ngụ ý mọi chuyện không chỉ có vậy. Bao hôm trời nắng, hanh khô, ngay cả đêm qua bầu trời còn đầy sao vậy mà chớp mắt một cái đã mưa thối đất.

Ông Phúc khẽ đáp:

— Cậu lại lo nghĩ quá rồi, suy cho cùng thì con mèo đen đó vẫn là mèo. Nó bắt trộm gà vì nhà gần đây không nấu nướng gì cũng có thể hiểu được. Chỉ có điều nó là mèo hoang thành ra hung dữ hơn mèo nhà thôi.

Tư im lặng không đáp, thôi thì cứ để ông ấy nghĩ vậy cũng được. Giờ nếu Tư mà nói ra khoảng đất trên luống rau bị dập nát bị chuyển màu đen như hôm đầu phát hiện ra xác con gà bị gặm nham nhở hôm đầu chắc ông Phúc lại sợ vỡ mật mất. Trong đầu Tư đang lo lắng một điều:

‘’ Liệu rằng đêm qua con quỷ có quay lại, nhưng nếu quay lại thì tại sao nó bỏ đi..? “

“ Con mèo đen đáng sợ ấy chắc chắn phải có gì liên quan đến ngôi nhà này, chính vì vậy nó suốt ngày mò sang đây như đang rình rập, chờ đợi một thứ gì đó.”

Những câu hỏi không có lời giải đáp, tất cả lúc này đều rất mơ hồ nếu như thầy Tàu không tỉnh lại, ngay cả con quỷ vẫn chưa bị giết giờ đang ở đâu vẫn còn là một vấn đề bí ẩn. Đã một ngày một đêm trôi qua nhưng tình trạng của thầy Tàu vẫn như vậy. Tranh thủ lúc trời mưa ông Phúc ngồi dựa vào ghế ngủ gật một chút cho đỡ mệt, mưa to kéo dài đến tận 2h chiều cùng ngày mới tạnh. Bầu trời âm u, thi thoảng vẫn vang lên những tiếng sấm giật động trời. Đột nhiên Tư thấy đói bụng, ông Phúc cũng thế, bụng sôi lên những tiếng ùng ục đòi ăn khiến cả hai không chịu nổi. Ông Phúc nói:

— Cũng tạnh mưa rồi, tôi đi mua chút đồ ăn nhé. Mấy ngày hôm nay chưa được ăn bữa nào tử tế. Nghĩ kỹ rồi có ăn thì mới có sức mà tìm kiếm, kẻo chưa làm được gì đã chết vì đói.

Mắt mũi đang hoa lên vì đói Tư đồng ý luôn, tiện Tư nhờ ông Phúc mua cho mình vài thứ đồ cho sư phụ. Ông Phúc đi ra ngoài, nhưng chưa đầy 20 phút sau ông ấy quay về nhà với một dáng vẻ hoảng hốt. Mở cửa vào trong ông Phúc nói:

— Cậu biết tin gì chưa….? Có chuyện này cả làng đang ầm om hết lên kìa..

Tư nhìn thấy trên tay ông Phúc chẳng có cái gì ăn thì gắt:

— Ông nói ông đi mua đồ ăn mà sao về tay không thế này..? Tôi ở nhà thì sao biết được chuyện gì xảy ra..Đến phát điên mất thôi.

Ông Phúc đáp:

— Nghe tin này xong tôi đảm bảo cậu không muốn ăn gì luôn. Đứa bé nhà thứ hai bảo con bị mất tích mà trong nhà không có máu ấy. Đêm hôm qua nó tự động mò về nhà gõ cửa gọi bố mẹ kìa. Nó còn sống…

Tiếng sấm bên ngoài vang lên khiến Tư giật mình, toàn thân lạnh toát Tư nhìn ông Phúc hỏi:

— Ông….ông nói thật chứ…? Đứa bé đó còn sống…? Ông có chắc không..?

Ông Phúc đáp:

— Chắc chắn, tôi còn chạy đến tận nhà đấy xem nên mới không đi mua được đồ ăn. Nhưng không nhìn thấy mặt nó, chỉ nghe người dân bên ngoài nói là sáng nay bố mẹ nó thông báo với trưởng làng là tìm thấy con rồi. Con bé nó về nhà vào lúc hơn 12h đêm qua một chút, tôi có hỏi mấy người hàng xóm quanh đó xem có ai biết nó đi đâu không thì người ta lắc đầu đáp từ lúc về đến giờ nó không nói một câu nào cả. Mặt thì tái nhợt không chút sức sống, họ nói nhìn nó cứ như người chết sống lại vậy. Nhưng chắc do con bé đi hai ngày nên mới như thế.

Tư vẫn đang lắng nghe ông Phúc tiếp tục kể chậm rãi:

— Mà tôi hỏi cái này, cậu còn nhớ miếng vải bị vướng trong bụi gai trên gò đất có màu gì không..?

Tư đáp:

— Màu trắng.

Ông Phúc gật đầu:

— Đúng vậy, hôm đó tôi đứng bên bờ bên này cũng nhìn thấy mang máng là màu trắng. Khi tôi hỏi thì người ta bảo khi nó về nhà bố mẹ nó nói nó vẫn mặc nguyên si bộ quần áo hôm đó….Và…và cái áo màu trắng nó mặc bị rách tả tơi. Nhưng hỏi gì nó cũng không trả lời.

Tư há hốc mồm ngạc nhiên, chẳng trách từ sáng đến giờ Tư cứ thấy khó chịu trong người. Những điều ông Phúc vừa kể chắc chắn rằng đứa bé đó chính là con quỷ đội lốt trẻ con. Nó vốn đã chết, giờ đây nó mò về nhà bởi vì nó muốn làm gì đó, không ngoại trừ khả năng nó núp trong thân xác trẻ con để giết người. Nghĩ vậy Tư nói:

— Không được tôi phải đến đó thông báo với họ. Con quỷ làm như vậy bởi vì hiện tại nó không thể tự mình đi kiếm ăn được. Nó đang rất yếu chính vì vậy nó mới nhập vào đứa trẻ quay về nhà. Gia đình đó đang gặp nguy hiểm, không cả làng này lại gặp nguy hiểm rồi.

Ông Phúc vội ngăn cản:

— Cậu có bị điên không, con bé nó quay về gia đình người ta đang vui mừng còn định giết trâu, giết bò để cảm ơn người dân trong làng đã cực khổ đi tìm con họ mấy hôm nay, giờ cậu đến bảo nó là quỷ rồi đòi giết nó tôi e rằng cậu là người chêt trước đấy. Khi hỏi thăm được câu chuyện tôi cũng đoán như vậy, nhưng làm sao có thể nói được.

Những lời ông Phúc nói không sai, đi không được ở không xong. Lúc này đây nếu như thầy Tàu mà tỉnh lại thì tốt biết mấy. Tuy nhiên mọi chuyện vẫn vậy, lại một ngày nữa trôi qua ông Phúc ngồi dựa vào tường với gương mặt chán nản. Tư thì nằm gục xuống ngay cạnh giường của thầy tàu, thời gian cứ thế trôi qua. Có lẽ quá buồn chán, vô vọng mà đêm nay không ai còn thấy sợ hãi nữa. Bản thân Tư lúc này còn muốn con quỷ đó đến đây để Tư có thể giết nó, vậy mà đồng hồ đã điểm 2h sáng từ bao giờ. Mới đêm hôm qua Tư cùng ông Phúc còn nơm nớp lo sợ tiếng chuông đồng hồ quả lắc sẽ vang lên, nhưng giờ đây chẳng ai chú ý đến nó nữa.

Bất ngờ Tư thấy thầy Tàu cử động, ông mở mắt nhìn lên trần nhà rồi nhìn sang bên Tư, thấy sư phụ đã tỉnh Tư vội gọi:

— Ông Phúc, ông Phúc thầy tồi tỉnh rồi…Lấy cho tôi chút nước uống…

Tư nhìn sư phụ mừng rỡ rơi nước mắt, thầy Tàu khẽ hỏi:

— Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi…?

Tư đỡ thầy uống chút nước rồi trả lời:

— Thầy bất tỉnh đến bây giờ đã là đêm thứ 2 rồi ạ..

Thầy tàu thở mạnh một cái khẽ nói:

— Vẫn còn thời gian…Nếu chậm một ngày nữa thôi là không kịp rồi..Lại đây nghe ta dặn…Câu chuyện về đứa trẻ quay trở về nhà trong lúc nằm đây ta cũng có nghe được, đúng như con nói, đó chính là con quỷ. Nhờ cái đêm hôm trước ta nhận ra được một chuyện, bùa yểm thực chất được yểm trên quả tim của con người. Nghĩa là cái xác chúng ta giết hôm nọ chỉ là một phần, cái xác đó không có tim. Quả tim chắc chắn còn ở bên dưới ngôi mộ. Ban đầu con quỷ ăn thịt trẻ con vì lúc đó nó mới chỉ là quỷ nhập xác chưa có suy nghĩ. Sau khi ăn thịt hai đứa trẻ thì nó nhận ra được rằng chỉ cần ăn tim bọn trẻ là được, chính vì vậy đến đứa thứ ba nó không ăn thịt ngay tại nhà mà mang về ngôi mộ moi tim để ăn, giữ lại xác. Ta không biết do lão sư đó quá thông minh hay lão phòng trước, hoặc có thể lão đã may mắn khi giữ lại xác đứa bé. Vì nếu không có xác đứa bé lão không thể nhập vào ai được nữa.

Tư hỏi:

— Nếu như thầy nói sao đứa bé đó còn quay về nhà..?

Tầy tàu trả lời:

— Bởi cái xác hắn yểm bao nhiêu năm qua đã bị con đâm đến nát bét không thể dùng lại được. Chắc chắn hắn không nghĩ được rằng tại nơi đây lại có một vật nghịch lại với hắn. Con dao mà con dùng khi đó là của sư phụ ta, bản thân ta vẫn kém hắn rất xa nhưng sư phụ ta thì khác. Con dao ông đưa cho ta năm đó không ngờ rằng lại được sử dụng ở nơi đây. Chính vì phần xác đã không còn nên trái tim không thể nào tự đi ra ngoài được, loai bùa yểm ma quỷ này phải cần có một cái xác. Do xác hiện tại chỉ là một đứa trẻ con bị giết cách đây 2-3 hôm nên không có sức mạnh. Chính vì vậy hắn phải nhập vào xác đứa bé quay về nhà nhằm mục đích ổn định lại phần xác bằng cách uống máu, ăn thịt động vật. Khả năng hắn sử dụng cái xác đứa trẻ sẽ không nhiều vì xác trẻ con rất yếu ớt, chỉ biết được rằng trong ba ngày đầu tiên nhập xác con quỷ rất yếu, người thường cũng có thể giết được nó. Chỉ hết ngày thứ ba nó mới hoàn toàn chiếm được xác và mới có được yêu thuật. Vậy nên ngay bây giờ ta có việc này muốn hai người làm..
Bình Luận (0)
Comment