Người Mẹ Quỷ

Chương 39

Nhìn đống đồ ăn ngon lành mà ông Phúc vừa mang đến thầy tàu nói với Kha:

— Hôm nay ta muốn ăn một bữa thật ngon, cậu cùng với Tư chuẩn bị nấu nướng đi nhé. Cũng lâu rồi chưa ăn được bữa cơm nào ra hồn.

Tư mặt buồn xo đáp:

— Tâm trạng nào để mà ăn nữa hả thầy, con đang nẫu hết cả ruột đây.

Thầy tàu mỉm cười nói:

— Chẳng phải người Việt Nam có câu: “ Có thực mới vực được đạo “ hay sao.? Suy nghĩ nhiều khiến ta đói bụng rồi. Hôm nay phải có cả rượu nữa đấy nhé…

Ghé sát lại thầy tàu nói khẽ với Tư và Kha:

— Cứ làm theo lời ta, ta đã có cách. Nhanh làm đi…

Nghe thầy tàu nói vậy cả hai mừng rỡ ngay lập tức chuẩn bị kê bếp, bốc củi ra giữa sân nấu đồ ăn theo lời thầy dặn. Buổi chiều hôm đó cơm nước đàng hoàng, thầy tàu vẫn dặn Kha bê thức ăn vào trong cho vợ. Kha vâng lời làm theo, khi trở ra thầy tàu hỏi:

— Cô ta biểu hiện như thế nào..?

Kha tái mặt đáp:

— Thưa thầy, vợ con chỉ nói để đấy. Cô ấy vẫn quay mặt vào bên trong tường không nhìn ra ngoài. Trong phòng có mùi rất lạ…Con không phải sợ vợ con đã chết, ngược lại thấy cô ấy như thế con không kìm được lòng.

Thầy tàu nói:

— Không sao, ta đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Có một thứ tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này đó chính là tình mẫu tử. Nhưng chuyện mẹ chết mà vẫn muốn bảo vệ con thì cả đời này chắc chỉ có mình ta được gặp. Chính vì vậy ta đã có cách giải quyết chuyện này. Nhưng ta nói trước, người chết không thể sống lại. Ta chỉ có thể cứu được con của cậu thôi. Cậu đồng ý chứ…? Bởi lẽ vợ cậu vốn dĩ đã không thuộc về thế giới này, ngay cả con của cậu cũng vậy.

Kha nước mắt hai hàng rưng rưng nhìn thầy tàu dập đầu cúi lạy:

— Con không dám mong gì hơn, nhưng thầy nếu được hãy làm ơn giúp vợ con được siêu thoát khỏi kiếp quỷ..

Thầy tàu khẽ cười:

— Đứa con là mục đích khiến cô ta cố tìm mọi cách sống đến bây giờ. Chỉ cần đứa bé được bình an ắt cô ta sẽ buông bỏ đầu thai. Nào nào, giờ ta đã có cách thì hôm nay phải uống thật say. Sinh lão bệnh tử, mặc dù con nguoif ta sinh ra già đi bệnh yếu rồi chết nhưng có những cái chết không kháng lại được ý trời. Vợ cậu đã chết đó là ý trời, nhưng trời cao có đức hiếu sinh. Cậu đừng nên oán trách mà hãy nghĩ ông trời vẫn rủ lòng thương cho con cậu được sống. Hãy uống mừng vì điều đó, uống đi, đêm nay ta sẽ kết thúc tất cả chuyện này.

Kha vừa uống vừa khóc, ba người họ chỉ có ngày hôm đó là dường như quên đi những chuyện đau buồn, những điều nguy hiểm đã trải qua những ngày trước. Thầy tàu mặc dù tay bị thương nhưng vẫn uống, ông uống rất nhiều. Khi trời đã tối dần, chẳng phải do tâm trạng hay do lo lắng mà cả ba người không ai say. Thầy tàu lúc này mới nói:

— Hai ngươi đem hai tấm gương nhỏ đóng chặt vào hai cửa trước sau của gian nhà dưới. Tiếp đó mỗi cánh cửa dán 4 lá bùa này, dùng muối trắng rải xung quanh gian nhà. Việc còn lại để cho ta…làm ngay bây giờ.

Không chậm trễ cả Tư lẫn Kha lập tức đứng dậy làm theo lời thầy dặn. Tiếng đinh đóng hai tấm gương viền gỗ vào cửa gian nhà kêu lên cộp cộp, chỉ vừa đóng gương, dán bùa bên trong nhà vợ Kha đã đập cửa rầm rầm, miệng nói chậm rãi không rõ:

“ Chồng…ồng…ơ..i…..cứu….tôi……tô…..i… “

Tiếng nói yếu ớt nhưng những cái đập cửa thì lại mạnh vô cùng:

“ Rầm….rầm…rầm….”

“ Cứu…..tôi…..Kha…..K…ha….ơi…”

Kha bất giác mềm lòng khi nghe tiếng vợ bên trong nhà đang kêu cứu, Kha toan mở cửa thì lúc này thầy Tàu đang ngồi chính giữa cửa gian nhà dưới quát lớn:

— Nếu cậu muốn con cậu chết thì hãy mở cửa. Im lặng và tiếp tục rải muối xung quanh nhà đi.

Thầy Tàu ngồi giữa cánh cửa miệng nhẩm đọc chú, sau mỗi câu chú ông lại nói vọng vào bên trong hỏi:

— Cô còn vương vấn gì nơi cõi trần, tại sao chết rồi vẫn lưu luyến nhân gian..? Trả lời mau, không ta sẽ giết.

Bên trong đáp lại những từ yếu ớt:

“ Con..tôi….con…tôi………….”

“ Tha…tha…cho….tôi…đi…”

Thầy tàu hỏi tiếp:

— Cô có biết người chết không thể sinh con không..?

“ Tôi…biết….con…tôi….đang….chết…dần..”

— Thế tại sao cô không chịu từ bỏ, kể cả cô cố níu lấy đứa bé, nhưng bản thân cô đã chết thì đứa bé cũng sẽ không sống được.

“ Vì…tôi…muốn…chồng….tôi…được…nhìn…thấy con….dù…chỉ….một…lần..”

“ Kha….ơi…tôi…xin…lỗi…mình…tôi…là…người…vợ….người…mẹ…không…tốt..”

Kha gào lên khóc, Kha lao đến áp sát mặt vào cánh cửa nói trong đau đớn:

— Không, không đâu…mình là người vợ tốt, người mẹ tốt…Là tôi, tôi đã không có ở nhà khi mình gặp chuyện….Là tôi đáng chết mới đúng..

Quay sang thầy Tàu Kha hét lên:

— Thầy ơi, hình như cô ấy đang đau lắm, thầy làm ơn dừng lại đi được không..? Con xin thầy, vợ con chết đã khổ lắm rồi…Thầy đừng hành hạ cô ấy nữa.

Thầy tàu vẫn nhắm mắt đọc chú cho đến khi tiếng đập cửa bên trong gian nhà yếu dần, chỉ còn vọng ra một vài từ ngắt quãng:

“ Đừng…hại….con….t..ô…..i “

Một lúc sau cả gian nhà trở nên im lặng đến lạnh người, thầy Tàu khẽ mở mắt nhìn Kha nói:

— Ta làm vậy chính là để cứu con cậu. Vợ cậu lúc này đã bất tỉnh, nếu lúc đó cậu mà mở cửa ra chắc chắn cô ta sẽ vùng dậy cố gắng chạy thoát bởi bản năng làm mẹ của cô ta sẽ sợ rằng chúng ta đang cố giết cô ấy và con cô ấy. Mở cửa đi và đốt lá bùa này lên cho cô ta uống. Uống xong cơ thể vợ cậu sẽ không cử động được nữa. Đến giờ lành ta sẽ cứu đứa bé, nhưng đó cũng là lúc vợ cậu sẽ chết.

Kha cùng Tư vội mở cửa rồi đặt xác Hoan lên trên giường, cơ thể Hoan lạnh ngắt, da thịt chỗ cứng đơ, chỗ thì mềm nhão. Có lẽ một vài phần cơ thể của Hoan đang dần phân hủy. Trong gian nhà dưới lúc này bốc mùi hôi thối kinh khủng, thầy tàu nói Tư dùng nước thơm tẩy uế gian nhà, trong gian nhà đốt hương trầm xua đi mùi xú uế cả một tháng trời qua.

Sau đó thầy tàu ngồi trong gian nhà nhìn Hoan rồi nói với Kha:

— Ta sẽ cứu được con của cậu, giờ thì ta đã hiểu tất cả. Lý do Linh Miêu xuất hiện để đem hồn phách vợ cậu quay lại, cũng như tại sao nó lại lảng vảng nơi nhà ông Phúc, không chỉ là bảo vệ vợ cậu. Mà còn do ta đang ở đó, điều nó muốn là ta đến đây để cứu lấy đứa bé này.

Chẳng hiểu từ lúc nào nhưng khi đó Tư giật bắn người khi đang ngồi cạnh xác của Hoan chính là con mèo đen kỳ quái. Nó đang ngồi ngay cạnh phần đầu của Hoan hướng đôi mắt đỏ nhìn thầy tàu không kêu lên lấy một tiếng. Cả Kha cũng hoảng sợ lùi lại, thầy tàu ngồi đó nhìn con mèo nói:

— Điều ngươi muốn là thứ này phải không..? Ta cũng không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào, nhưng ngươi đã cho ta một cơ hội. Cảm ơn ngươi, ta hiểu rồi.

Con mèo nhanh thoăn thoắt nhảy ra phía cửa, nó quay lại nhìn thầy tàu rồi cất tiếng kêu:

“ Meo….Miao…..Meo….”

Kêu lên ba tiếng nó quẫy chiếc đuôi dài ngoằng đen xì nhảy vọt ra ngoài hòa vào bóng đêm biến mất.

Ngay lúc ấy vợ Kha cũng mở mắt choàng tỉnh, nhưng có vẻ như cô ta bất động không nói được. Nhưng nước mắt cô ta khẽ chảy ra hai bên, những giọt nước mắt của một người mẹ đã chết vẫn cố chống chọi lại ý trời để cứu con của mình. Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Thầy tàu mỉm cười khẽ nói:

— Cô đã cố hết sức rồi, giờ là lúc cô được yên nghỉ. Hãy cố thêm một chút nữa thôi con cô sẽ được sống. Cô là một người mẹ tuyệt vời…Cảm ơn cô.

Nước mắt từ cái xác vốn dĩ đã chết của Hoan cứ thế chảy ra nhiều hơn sau những câu nói của thầy tàu. Dường như Hoan hiểu được thầy tàu muốn làm gì, chỉ có Kha và Tư lúc này vẫn đang cố chờ đợi thầy tàu sẽ làm cách nào để cứu lấy đứa bé. Bất chợt ông quay ra nói với Tư:

— Bao năm qua con đi theo ta cực khổ cũng không ít, tình thầy trò tuy chỉ vài năm nhưng đối với ta con giống như đứa con đẻ của mình. Có con đồng hành cùng ta những năm qua ta đã nghĩ ông trời không hề phụ mình. Con có hối hận khi đã đi theo làm đệ tử của ta không..?

Tư ngơ ngác không hiểu vì sao thầy tàu lại nói như vậy trong lúc này, Tư đáp:

— Con mới là người phải nói lời biết ơn tới thầy chứ, thầy chính là người cha, người mẹ thứ hai của con trên đời này. Đừng nói cực khổ, công ơn của thầy bao năm qua nếu bảo con chết con cũng cam lòng.

Thầy tàu cười lớn:

— Ha ha ha…Quả đúng là đồ đệ tốt, nghe được những lời này một lão già không con cái, không gia đình như ta có chết cũng thấy vui mừng. Cảm ơn con nhiều lắm…Mong con không trách ta điều này…

“ Khụ…Khụ…Khụ…”

Thầy tàu nói xong đột nhiên ho ra máu rồi ngã vật xuống đất, Tư hét lên:

— Sư phụ, thầy làm sao vậy…? Sư phụ….

Kha cũng chạy lại đỡ lấy thầy tàu, nhìn cả hai thầy tàu mỉm cười:

— Đừng lo, chuyện gì đến sẽ…đến…Đây chính là cách để cứu…đứa…bé…trong...bụng…mẹ…quỷ.

Càng nói máu từ miệng thầy tàu càng chảy ra nhiều hơn, Tư gào lên khóc lóc:

— Sư phụ…người…nói vậy là sao….Cứu người tại sao….sư phụ lại thành ra như thế này..?

Thầy Tàu vừa thổ huyết vừa nói:

— Con..quên..rồi…sao…Chỉ có ăn được nhiều tim người thì quỷ mới sống được. Nhưng vợ..Kha…không làm như…vậy….Cô ta muốn..cứu…con….mình...nhưng…..lại…không thể…hại…người. Nhưng dù…có ăn….tim…người…đi nữa…cũng không được…vì…quả tim…để…cứu…đứa…bé…phải được nuôi dưỡng trong một quả tim…của người….khác…Con..còn nhớ…câu chuyện…về gia đình…ta chứ…Đây chính là…ý trời…vừa giúp ta…cũng là…giúp con ta…cũng giúp một sinh..mạng…nhỏ khác..

Tư òa lên khóc nức nở, Tư nhớ lại câu chuyện bi thương của sư phụ. Ông đã bị gã thầy Mo hãm hại hóa điên đến mức ăn sống cả tim vợ và đứa con mới sinh của mình. Như vậy trong tim của thầy tàu không chỉ là quả tim của ông, mà bao năm qua tim của con ông, vợ ông cũng đang ở trong đó.

Thầy tàu khẽ nói tiếp:

— Con…đừng buồn…Sư phụ ta…từng nói…rồi ta sẽ…gặp..được…cơ duyên giúp ta gột rửa…máu của vợ con ta…đã vấy trên tay…Đây chính là cơ duyên..đó….Cứu được đứa bé trong bụng vợ Kha cũng chính là…lúc…ta…trả…hết…nợ…nghiệp trên…con..đường….Và con, con…phải…giúp…ta...làm…điều…còn..lai. Lấy tim của ra cho Người Mẹ Quỷ đó ăn….Ngay …bây..giờ.

Nhìn sang Kha thầy tàu cười:

— Hãy…chăm…sóc…tốt...cho…đứa…bé…Ta..phải..đi…rồi.

Thầy tàu nhắm mắt xuôi tay trong cái gào thét đớn đau của Tư, nhìn sư phụ chết trong vòng tay, nhưng tất cả còn kinh khủng hơn, đau đớn hơn đó chính là Tư sẽ phải lấy tim của thầy để cứu một mạng sống khác. Tiếng gào thét xe toang màn đêm vô tận, một nỗi buồn phủ kín ngôi nhà.

12h đêm, màn đêm một lần nữa bị đánh thức bởi sự sống vừa chào đời:

“ Oe…Oe…oa…..Oa…Oe..”

Tiếng khóc của đứa trẻ đã xua tan đi cái không khí ảm đạm, xua đi sự đau thương mới xảy ra trước đó. Đó là một bé gái, cái chết là kết thúc nhưng cũng lại mở ra một cuộc sống cho một sinh mạng mới. Đúng vậy, nỗi đau mất mát đã được cô bé hàn gắn lại tất cả. Cuộc sống của mỗi người dù là ai luôn có một ý nghĩa nhất định, có những người ngay cả khi chết vẫn muốn đem lại một điều gì đó hạnh phúc cho người ở lại.

Tư đã rất đau khi nhìn sư phụ phải chết, nhưng bế đứa bé trên tay con bé bỗng dưng ngừng khóc Tư lại thấy vui một niềm vui dường như rất quen thuộc. Những thứ mà thầy tàu dặn Tư và Kha chuẩn bị không phải để làm gì cả, tất cả dùng để đón một sinh mạng mới vừa chào đời.

Con bé nằm nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc chăn ấm áp, bất chợt bên ngoài có tiếng người đang gọi hối hả:

— Kha ơi…Kha…Kha đâu rồi..

Kha vội chạy ra thì đó là vợ chồng ông Phúc, ông Phúc ngay lập tức chạy vào trong, nhìn nơi gian nhà thầy tàu đã chết, nhưng có vẻ như ông Phúc đã biết trước hay sao mà ông quỳ xuống khóc lóc:

— Tại sao thầy lại đi như vậy…? Con đã nghĩ đó là mơ…nhưng…

Vợ ông Phúc bế đứa bé trên tay vừa khóc vừa vỗ về:

— Mừng con đến với gia đình….Ngoan lắm, cố chịu đói một chút sáng mai bà kêu bà vú đến cho con ăn nhé…Ngoan ngoan..

Dường như cả hai vợ chồng ông Phúc đều đã biết hết mọi chuyện, cứ như tất cả đã được sắp đặt từ trước. Ai cũng nước mắt lưng tròng nhưng họ biết sự đánh đổi đó là đáng giá.

“ Cạch “

Tiếng chén được đặt xuống bàn một cách khá chậm rãi, ông Tư nhìn tôi mỉm cười:

— Hết chuyện rồi thằng ranh, ha ha mà bác không ngờ mày với đám này lại có thể ngồi đây nghe hết câu chuyện được đấy. Nghe xong rồi thì quên đi nhé….

Tôi thở dài một cái như vẫn còn tiếc nuối điều gì, khẽ rót tiếp rượu vào chén cho ông Tư tôi hỏi:

— Vậy là thầy tàu và vợ Kha cuối cùng đã chết để cứu đứa bé gái trong bụng phải không ạ..? Chuyện này có thật không vậy bác…?

Ông Tư nhìn tôi phì cười:

— Chuyện ma thì làm gì có thật…Thôi hết chuyện thì giải tán đi cho tao uống rượu.

Tôi chép miệng đứng lên thì bỗng thấy nghe leng keng như một vật gì đó vừa rơi xuống sàn. Tiếng kim loại thì đúng hơn, ngay lập tức tôi nhìn xuống xem thì phát hiện ra đó chính là con dao màu đỏ có cán được quấn bằng dây gai. Tôi định cúi xuống nhặt thì ông Tư nhanh như cắt chộp lấy cất đi và nói:

— Hết truyện rồi…Ranh con còn muốn gì nữa.

Tôi gãi đầu có phần hơi hoảng sợ bởi thái độ của ông Tư, nhưng con dao đó là có thật. Nó có màu đỏ như máu được tả trong truyện và nó không hề bị mất cùng ngôi mộ. Ông Tư quả thật đang giữ nó…Vậy là câu chuyện…..Tôi nhìn ông Tư cười ranh mãnh rồi tự vẽ ra một cái kết trong cái kết của ông Tư khi điện thoại ông ấy đổ chuông:

— Alo, mai bố mới về….rồi con cứ bảo với ông ấy là Tết này bố sẽ vào thăm. Cái con bé này…Lão Kha dạy mày nói chuyện với bố như thế đấy hả…?

Tôi ghé sát lại hỏi nhỏ:

— Chị ấy tên gì vậy ạ..?

Ông Tư vô thức trả lời:

— Nó tên Hạnh….Trong từ Hạnh Phúc ấy.

Tôi quay người chạy đi bỏ lại sau lưng ông Tư đang chửi ầm ỹ:

— Thằng mất dạy….Ranh con lừa đảo…..Ha ha ha….ha..

————————–————————–The End ————————–—————

Đôi lời muốn gửi đến tất cả bạn đọc: Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình trong những bộ truyện vừa qua nói chung và bộ Người Mẹ Quỷ nói riêng. 39 chap truyện không phải dài cũng không phải ngắn hi vọng đã đem lại cho mọi người những giây phút giải trí, những cảm nhận mới. Có thể trong truyện còn có những lỗi này, lỗi kia nhưng cái chính đọc xong truyện các bạn tìm được gì mới là niềm vui của tác giả.

Kết thúc không phải là hết, chỉ là mở đầu cho một khởi đầu mới mà thôi. Cảm ơn tất cả.
Bình Luận (0)
Comment