Người Mới Tức Giận

Chương 24

Lúc Thái Niểu tỉnh lại thì Trương Cảnh Trí đã đi rồi, chỉ để lại giấy nhớ dính vào cánh trên của tủ lạnh.

Nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi làm, buổi tối không cần chờ cậu, về muộn.

Cô cầm tờ giấy nhớ đưa lên ngực, khóe miệng cong lên. Nghỉ ngơi một ngày, hì hì, Thái Niểu sờ sờ vết thương đóng vảy trên đùi mình, “Xin nghỉ bệnh.”

Vừa mới gọi chị Trần xin nghỉ, Hoạt Tích Niên đã gọi điện tới, Thái Niểu nhấn tắt máy mấy lần liền, anh ta vẫn gọi tiếp không buông tha, Thái Niểu đành nhận máy, không nói lời nào.

“Vẫn còn giận anh sao?”

Anh thử nói xem?

Hoạt Tích Niên cười nhẹ, “Đừng tức giận nữa, trở về chưa? Anh có gọi điện thoại cho cô chú Thái, nhưng cô Thái nói em bị chú nhốt.

“Anh còn mặt mũi mà gọi điện thoại tới? Hoạt Tích Niên, anh đủ rồi, đừng có quấy rầy tôi nữa.” Thái Niểu rống to, lập tức nhấn tắt điện thoại.

Cơn tức còn chưa tan, điện thoại di động lại vang lên. Thái Niểu đang định nhấn phím tắt liền thấy người gọi điện thoại tới không phải là Hoạt Tích Niên, là Lưu Ly. “Alo.”

“Tiểu Điểu, cậu đang tức giận à?”

“Không có.” Thái Niểu hít một hơi, “Gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì thế?”

“Nghe nói cậu nghỉ bệnh, gọi tới hỏi thăm, chỉ là nghe thấy giọng cậu mười phần bình thường chẳng giống bị bệnh tí nào. Đúng rồi, nghe nói kí túc xá của cậu lần này bị rồ nước, cậu có tính rời đến ở trong căn nhà nhỏ bé của tớ không.”

“Lưu Ly, thật ra thì …. Tớ đã trở về.” Thái Niểu cắn răng.

Lưu Ly kinh ngạc cất giọng, “Cậu trở lại? Cậu tốt nhất không nên nói với tớ là cậu đang ở cái kí túc rồ nước đó đi? Khó trách cậu lại xin nghỉ ốm.”

“Không có, tớ không ở kí túc xá.”

“Vậy cậu đang ở đâu?” Lưu Ly hỏi, lập tức kêu to, “Không phải là cậu đang ở nhà cậu út đấy chứ!”

“Làm ơn đi, cậu làm tớ kích động rồi đấy, tớ đoán là cậu út của cậu không nhịn được có phải hay không, trực tiếp thổ lộ sau đó đè cậu xuống giường…”

Thái Niểu thật không thể chịu nổi với cái phỏng đoán của Lưu Ly, “Dừng lại một chút ngừng lại, tớ chịu thua, tớ nói, cậu đừng có mà đoán bậy.”

“Vậy bây giờ tớ tới chỗ cậu.”

“Cậu không phải đi làm sao? Này, alo…” Nghe tiếng tút tút tút phát ra ở đầu dây bên kia, Thái Niểu thở dài thật mạnh. Đánh răng rửa mặt thay quần áo, lúc cô sửa soạn xong, điện thoại di động lại vang lên. Vừa nhận điện thoại chỉ nghe tiếng khóc oa oa của Lưu Ly kêu lên, “mấy người bảo vệ ở khu chung cư nhà cậu út của cậu quá cứng nhắc rồi, kiên quyết không cho tớ vào, cậu hãy gọi điện thoại cho họ hoặc tự cậu đi ra.”

“Tự tớ đi ra ngoài.” Thái Niểu nói xong, lập tức bổ sung một câu, “Cậu đừng quấy rầy bảo vệ.” Nói xong liền chạy thục mạng ra ngoài. Đến cửa chung cư, chỉ thấy Lưu Ly đang dựa vào cửa xe vui vẻ nói chuyện với người bảo vệ.

Mắt liếc một cái xem thường, rồi vội vàng dắt người đi. Theo tính tình cậu út, nhất định sẽ không để cô ở kí túc xá, tìm phòng ở nào có dễ dàng gì, muốn tìm được một nơi thích hợp thì ít nhất cũng mất nửa tháng, cho nên cô tí nhất còn phải ở chung cư này một thời gian, cô thật không muốn để lại ấn tượng xấu với bảo vệ.

Lưu Ly không lái đi xa, chỉ tìm một quán cà phê gần đó, không đợi được nghe Thái Niểu “thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Thái Niểu lóng ngóng giải thích, chỉ là không muốn để Lưu Ly thêm mắm dặm muối đoán mò, đợi cô nói xong, thì mặt Lưu Ly đã chẳng khác gì chìm vào cõi tiên, “Thật là lãng mạn nha, mưa xối xả như trút nước quyết định cả đời, Tiểu Điểu, tớ muốn phong cậu làm thần tượng. Tốt thất bại, thế nào mà tớ không nghĩ tới cùng Bạch Kỳ Trấn trú mưa trên đường lúc mưa to, không chừng cũng có thể nghe anh ấy tâm sự chút gì đó.” Lưu Ly dáng vẻ thất vọng, Thái Niểu nhìn thấy mà bật cười.

“Làm ơn đi, chúng tớ thiếu chút nữa là chết đuối rồi.”

“Thôi đi, tưởng chết đuối mà dễ như vậy sao.” Lưu Ly phất tay gọi phục vụ, “Trưa nay chúng ta sẽ ăn ở đây, cậu biết có món gì ngon không?”

“Tớ cũng chưa tới đây bao giờ.” Thái Niểu nhìn thực đơn, “Có muốn ăn thử món bò bít tết không.”

“Cũng đúng nha, Phó thị trưởng Trương đại khái sẽ không dẫn cậu tới quán cà phê nhỏ như thế này, Tiểu Điểu, các cậu có phải toàn đi ăn ở phòng bao hay là…”

“Không có hay là, Lưu Ly, cậu còn nói nữa là tớ về đấy.” Thái Niểu bị ngữ điệu quái gở của cô làm cho đỏ bừng mặt, “Cho tôi món thịt bò bít tết và salad Caesar.”

“Giống như cô ấy.” Lưu Ly không dám nhiều lời, đổi chủ đề hỏi về công việc của Bạch Kỳ Trấn có phải là rất bận rộn thật không.

“Chắc là thế, ngày hôm qua hơn mười hai giờ cậu út mới trở về, sáng nay tớ tỉnh dậy, cậu ấy đã đi rồi, còn dặn buổi tối không cần chờ, cậu ấy sẽ về muộn.”

“Xem ra là rất bận nên không gọi cho tớ là bình thường.” Lưu Ly lầm bầm.

Thái Niểu nổi hứng tò mò, “Này, cậu cùng bí thư Bạch tiến triển đến đâu rồi?”

“Có đi đến đâu!” Lưu Ly thở dài, “Trận mưa lớn này thành toàn cho cậu và phó thị trưởng Trương, nhưng lại quấy rối tớ với anh đầu gỗ đó.”

“Có ý gì?” Chẳng lẽ hai người họ cũng bị mắc kẹt chỗ nào, không tốt nha.

Lưu Ly chẳng khác gì đưa đám, “Chính là ngày trời mưa đó, tớ đuổi theo Bạch Kỳ Trấn thiếu chút nữa là thân thiết, kết quả, một cuộc điện thoại gọi tới, Bạch Kỳ Trấn liền rời đi.” Cô gõ gõ điện thoại di động. “Hoàn toàn không có tin tức gì.”

“Anh ấy chắc là rất bận, cậu phải thông cảm cho anh ấy.”

Lưu Ly cười cười, bỗng cau mày nhìn cô.

“Làm gì mà nhìn tớ như thế?”

“Tiểu Điểu, trước kia sao tớ lại không phát hiện ra, thật ra thì cậu rất hợp với phó thị trưởng Trương.” Lưu Ly nghiêm túc nói.

“Sao lại nói vậy?” Thái Niểu không hiểu.

Lưu Ly phân tích cho cô, “Làm phu nhân lãnh đạo, điều quan trọng nhất chính là quan tâm chăm sóc, hiểu công việc của anh ấy hết sức bận rộn, không thể cùng cậu ăn cơm, hiểu rõ anh ấy phải đi xã giao về muộn, hiểu rõ anh ấy vì nhân dân phục vụ nên khi cậu cần anh ấy không thể ở bên cạnh chăm sóc cậu, hiểu anh ấy…”

Lưu Ly dừng lại, Thái Niểu tò mò hỏi tiếp, “Hiểu anh ấy cái gì?”

“Hết rồi.” Lưu Ly nở nụ cười nhẹ, nhưng vô cùng khó coi.

“Lưu Ly, vậy tại sao cậu còn thích Bí thư Bạch, cậu biết rõ anh ấy cũng cần đi xã giao nhiều, công việc cũng rất bận rộn mà.” Cô cũng biết, Lưu Ly không thích chốn quan trường, cô ấy sợ gặp các áp lực phiền toái, từ công việc của cô ấy cũng có thể nhìn ra được. Cũng chính vì thế, đối với chuyện cô ấy thích Bí thư Bạch, cô ấy vẫn luôn hoài nghi.

“Anh ấy khác.” Chỉ ba chữ thôi, lại cho thấy một Lưu Ly hết sức cao quý, tự tin như vậy, đẹp đến như thế.

Thái Niểu nhún nhún vai, phục vụ đưa lên món bò bít tế, hai cô chuyên tâm thưởng thức.

Tuy Thái Niểu không biết rốt cuộc mình và Trương Cảnh Trí có thích hợp hay không, càng không biết tương lai của cô và Trương Cảnh Trí có thể tiến tới hôn nhân hay không, không biết Trương Cảnh Trí có thể ở bên cạnh cô bao lâu, nhưng cô biết một điều, hiện tại cô rất yêu anh, chỉ cần nghĩ tới anh là tim lại đập rộn ràng, gương mặt nóng đỏ lên.

Tiễn Lưu Ly về, mình cô đi về phía chung cư của Trương Cảnh Trí, vừa đi tới cửa, người bảo vệ tự nhiên cùng cô chào hỏi, chẳng biết tại sao, Thái Niểu có chút lúng túng, hé răng cười buồn bực đi vào trong. Chỉ là đi tới cửa, Thái Niểu liền túng quẫn hơn, cô thế nào lại quên mất chuyện không có chìa khóa nhà cậu út!

“Làm thế nào bây giờ?” Thái Niểu thật không còn gì để nói với bản thân, chẳng lẽ yêu đương làm cho con người ta trở nên đần độn! Cô lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ tìm tới tên Trương Cảnh Trí suy nghĩ một lát lại nhấn phím tắt, anh nhất định đang bận, cô không thể giúp một tay thì ít nhất cũng không nên gây thêm phiền toái.

Thái Niểu thở dài một cái, nhìn xung quanh một chút, một giờ ba mươi, rất tốt, nếu như mười hai giờ cậu út về, cô còn phải đợi thêm mười một tiếng nữa, Thái Niểu, mày vẫn ổn chứ.”



Lúc Trương Cảnh Trí nhận được điện thoại của bảo vệ chung cư liền lập tức gọi cho Thái Niểu, “Em đang ở đâu?”

“Ở đây, ở nhà ạ!”

“Sao lại không mở điều hòa.”

“Có mở mà.”

“Sao mở điều hòa mà còn mở cửa sổ?” Trương Cảnh Trí hỏi.

Thái Niểu lắp ba lắp bắp đáp: “Em không mở cửa sổ mà!”

Chỉ cần nghĩ Trương Cảnh Trí cũng có thể hình dung ra dáng vẻ lúc này của cô, không tiếng động thở dài, “Tiểu Điểu, nếu em ở nhà thì đi ra cửa nhìn một chút, xem xem có phải có một cô gái kỳ quái đang ngồi ở cửa nhà chúng ta hay không, an ninh khu chung cư gọi điện nói cô ấy đã ngồi ở cửa nhà chúng ta ít nhất đã năm tiếng rồi.”

“À?”

“Có thấy không?” Trương Cảnh Trí cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu dưới. Thấy bên kia không lên tiếng, anh mới nói, “Nếu không có thì cô gái kỳ quái ngồi ở cửa nhà chúng ta năm tiếng đồng hồ là em phải không.”

“Sau khi em ra cửa mới nhớ ra là mình không có chìa khóa.”

“Sao không gọi điện thoại cho anh?” Trương Cảnh Trí ngồi vào trong xe, khởi động máy.

“Em sợ làm phiền đến công việc của anh.” Cô chần chừ một cái mới nói.

Trương Cảnh Trí đang kẹp điện thoại di động, tay bỗng ngừng lại. “Trở về rồi nói tiếp, chờ anh.”

Thái Niểu nhìn thấy Trương Cảnh Trí vội vã chạy về thì áy náy, vừa vào cửa, lập tức đẩy anh ra ngoài, “Anh mau trở lại phòng làm việc đi, tất cả do em hồ đồ, em…”

“Thật xin lỗi.” Trương Cảnh Trí chặn ngang cô.

Thái Niểu sửng sốt, “Sao lại nói xin lỗi với em?”

Trương Cảnh Trí lấy chìa khóa dự phòng trong ngăn kéo, lại ghi lên giấy một dãy số, “Chìa khóa này, là anh quên đưa cho em, cho nên anh nói xin lỗi. Còn nữa, đây là số của chị Linh, cô ấy có chìa khóa nhà, tiền điện nước khí đốt hàng tháng là do cô ấy nộp giúp anh, cho nên sau này trong nhà có chuyện gì em có thể đi tìm cô ấy những lúc anh bận việc. Chỉ là, tháng này không nên làm phiền cô ấy, em trai cô ấy kết hôn, anh cho cô ấy nghỉ một tháng.”

“Dạ, cám ơn.”

“Cô bé ngốc, cám ơn gì chứ.” Trương Cảnh Trí hung hăng xoa xoa đầu cô, đổi giày vào nhà.

“Anh không phải trở về chính ủy sao ạ?”

“Hôm nay không có hội nghị, ở nhà làm việc cũng được.”

Thái Niểu vui vẻ, vội chạy vào phòng bếp, “Vậy anh đi làm việc đi, để em làm cơm.” Cô sẽ không phải ăn cơm tối một mình.

Trương Cảnh Trí nhìn cô vui vẻ không nhịn được cũng vui vẻ theo, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trên màn hình máy tính của mình thì đột nhiên kinh ngạc: chỉ là nấu cơm mà thôi, có gì cần phải vui vẻ như vậy không. “Cô gái ngốc.” Anh lẩm bẩm rồi cười một tiếng.

Một cô gái đơn giản như thế, anh mới thật may mắn làm sao.
Bình Luận (0)
Comment