Xung quanh tĩnh lặng một giây, rồi đột nhiên vang lên tiếng kêu xé lòng của Bạch Vương: "Phụ thân!!!!!!!!!!"
Hắn định xông tới, bị Cung Thẩm giữ chặt lại, nói: "Hắn không dễ chết như vậy đâu."
Quả nhiên, chỉ thấy cái đầu bị chặt đứt nhanh chóng mềm nhũn và sụp đổ, hóa thành một vũng máu thịt người, còn cổ của cái xác không đầu từ từ nhô lên vài cục thịt, phát ra tiếng "ục ục" như nước sôi, ngay sau đó, một cái đầu với sắc mặt tái nhợt mọc ra, bàn tay cũng mọc ra mới như vậy.
Kha Hành nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm Cung Thẩm, nhưng dù thế nào, hắn đã không còn sức để tung ra đòn thứ hai.
Cung Thẩm nhìn xuống hắn, tay phải nắm chặt cán kiếm, siết chặt đến mức các khớp xương trắng bệch, mũi kiếm đang thấm máu của kẻ thù.
Kiếm này, không đủ.
Không thể xóa bỏ mối thù sâu như biển của hắn, không thể xoa dịu cuộc đời lưu lạc hai mươi năm của hắn.
Khi còn nhỏ, hắn đã từng nguyền rủa trong lòng, hắn muốn kẻ thù phải trải qua tất cả những điều kinh hoàng giống như hắn, đau đớn đến nát gan nát ruột, chết đi trong nỗi đau gấp mười, trăm, ngàn lần phụ mẫu hắn.
Chỉ một kiếm thôi, làm sao đủ?
"Cung Kinh Vũ, ngươi đã lập huyết thệ, không giết hắn." Bạch Vương run rẩy nói phía sau.
".........Ta không giết hắn."
"Keng" một tiếng, trường kiếm vào vỏ. Cơ bắp trên má Cung Thẩm giật giật, hắn cố gắng kìm nén điều gì đó, rồi trở lại bình tĩnh.
"Ninh nha đầu," hắn gọi một tiếng, "Đem thứ đó lại đây."
Ninh Tiêu bưng một cái hộp gỗ đàn hương đưa cho hắn.
Cung Thẩm khuỵu một đầu gối xuống, ngồi xổm bên cạnh Kha Hành, nhẹ nhàng mở hộp đặt trước mặt hắn, thản nhiên nói: "Ngươi nhận ra đây là gì không?"
Bên trong hộp, đựng một luồng linh quang màu xanh biếc, rất nhỏ, rất yếu ớt, hình dạng giống như một chiếc lá.
Nhưng khi phản chiếu trong đồng tử Kha Hành, nó lại như một thứ độc tố xanh biếc u ám, hắn vung tay một cái liền hất đổ cái hộp đó, khinh bỉ nói: "Một sợi phế hồn."
Luồng hồn quang đó bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất, bị Bạch Vương ngẩn người nhìn chằm chằm.
Hai giây sau, hắn c**ng b*c phá vỡ định thân thuật, quỳ gối trước hồn quang đó, hai tay run rẩy nâng lên, nhìn đi nhìn lại, hồi lâu, mới run rẩy nói:
"Mẫu thân."
Chữ này như một đòn sấm sét đánh vào Kha Hành, vẻ oán độc trên mặt hắn đầu tiên là cứng lại, rồi cuối cùng cảm nhận được một luồng khí tức nào đó, gần như hồn phi phách tán mà bò tới.
"Tích Diệp, Tích Diệp—"
Vừa gọi hai chữ đó, vừa đưa tay ra.
Cung Thẩm nắm chặt cổ tay hắn, hất ra, lạnh lùng nói: "Ta cứ nghĩ, ít nhất ngươi cũng có thể nhận ra nàng."
Kha Hành ngã xuống đất, nhớ lại bốn chữ mình vừa nói, "một sợi phế hồn", thân thể run lên, rồi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái.
Tiếng phát ra thậm chí không phải "bốp" mà là "bang" như tiếng trống!
Một cái tát liền khiến mình phun ra máu, xương mặt lõm xuống, nhưng da thịt lại sưng vù lên.
"Phụ thân," Bạch Vương thấy vậy, vội vàng ôm hồn quang đến, hai mắt đỏ ngầu, vừa như điên dại vừa như vui mừng vừa như đau khổ, "Là mẫu thân, thật sự là mẫu thân! Con sờ vào nó, hình như nhìn thấy ký ức lúc mẫu thân còn sống!! Mau, phụ thân cũng thử đi!!"
Kha Hành run rẩy lại đưa tay ra.
Lần này, Cung Thẩm không ngăn cản.
Hai nam tử đầy máu cùng lúc cẩn thận chạm vào luồng sáng nhỏ bé đó, gần như ôm lấy nhau, vừa khóc vừa cười, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Cung Thẩm mặt không cảm xúc đứng một bên quan sát, không biết đang nghĩ gì, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.
---
Trước khi đến đây, hắn đã hứa với Ninh Tiêu sẽ thực hiện di nguyện của Kha Tuế, nên đã cho phép nàng lấy một thứ từ thân thể thật của hắn.
—Ai có thể ngờ được, một sợi hồn phách của Lục Tích Diệp lại ở trong cơ thể Cung Thẩm.
Hơn nữa, đã ở đó từ hai mươi mốt năm trước.
Cung Thẩm nhắm mắt lại.
---
"Mệt không?"
Từ Tứ An không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.
"Không," Cung Thẩm rất tự nhiên dựa đầu vào vai hắn, khẽ nói, "Sư huynh, bây giờ ta vẫn cảm thấy rất khó tin, Diệp Tử nãi nãi chính là Lục Tích Diệp, là mẫu thân của Nguyên Chân."
"Huynh còn nhớ không, nàng nuôi một con chó vàng lớn rất hung dữ, chúng ta từng cùng nhau tìm con chó đó, nó có một vết bớt hình hoa mai trên đuôi. Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đầu thai."
Từ Tứ An "ừm" một tiếng: "Chắc là ngày đó, nàng đã đặt một sợi hồn phách của mình vào ngươi."
Cung Thẩm im lặng một lúc, nói: "Ta vẫn luôn gọi nàng là Diệp Tử nãi nãi, ta không biết nàng họ Lục, nàng cũng chưa bao giờ nói với ta, cho nên sau này ta khắc chữ cho nàng trên bia, khắc là Vô Danh Diệp Thị, nàng cũng không lên tiếng ngăn cản."
"Bây giờ ta mới hiểu tại sao."
---
Thời gian từng chút trôi qua.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, tiếng khóc cười đột nhiên chuyển thành tiếng kêu thảm thiết xé lòng.
"Không! Không!!!"
Không biết đã nhìn thấy gì trong ký ức của luồng hồn quang đó, Kha Hành điên cuồng gào thét: "Thả nàng ra! Lũ trộm cắp này, ta sẽ giết hết các ngươi!!"
"............"
Không lâu sau, luồng sáng đó trong tay hai người đột nhiên tan ra không báo trước, dưới sự khống chế của Cung Thẩm lại trở về hộp gỗ, để Ninh Tiêu cất đi.
"Nhìn rõ nàng chết như thế nào rồi chứ?" Cung Thẩm hỏi.
Ánh mắt Bạch Vương trống rỗng: "Sao có thể... mẫu thân ta sao lại bị một đám trộm cắp không có cả linh lực g**t ch*t được?"
Kha Hành từ từ quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Đám trộm cắp đó ở đâu, ta muốn băm nát từng miếng cho chó ăn."
"Bọn chúng thì... ta không rõ."
Cung Thẩm liếc mắt xuống, nói: "Nhưng... muốn báo thù cho Lục Tích Diệp, ngươi có nên tự mình băm nát từng miếng trước không?"
".........Ngươi có ý gì?"
"Năm đó, nàng sau khi thi triển phục sinh thuật bốn lần thì bệnh nặng, có người tiết lộ tin tức nàng câu kết với ma tộc, để bảo toàn mạng sống cho nàng, Lục gia bề ngoài thì đuổi nàng đi, nhưng thực tế lại giấu nàng, phái người hàng tháng đưa thuốc, luôn luôn bảo vệ nàng an toàn."
"Hai năm đó, không có Lục gia, Lục Tích Diệp đã sớm chết rồi. Kết quả ngươi sau này không phân trắng đen đã diệt cả nhà người ta."
"Lục gia chết sạch, chỉ còn nàng còn sống."
Cung Thẩm nhìn sắc mặt Kha Hành nhanh chóng trở nên xám xịt, từ cổ họng bật ra một tiếng cười khẩy.
"Nhưng nàng có thể sống được bao lâu chứ? Trong một căn nhà ở Lam Thành, cuối cùng bị lũ trộm đột nhập vô tình đánh chết."
"Ta không biết Lục gia đang bảo vệ nàng," Kha Hành đau khổ nói, "Nếu ta biết..."
"Nếu ngươi biết, ngươi vẫn sẽ diệt Lục gia."
Giọng Cung Thẩm như ác mộng tiếp tục vang lên bên tai hắn: "Lúc đó, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một sợi du hồn, ngươi căn bản không nhớ Lục Tích Diệp, chỉ muốn ngưng tụ lại bản thân, cho nên đã để mắt đến khống hồn thuật cao cấp hơn của Lục gia..."
"Không, không phải..." Kha Hành ôm đầu.
"Sau này ngươi tỉnh táo lại, nhưng lại tìm một cái cớ đường hoàng cho hành vi của mình: báo thù cho thê tử ngươi."
"Nhưng thực tế, là ngươi gián tiếp hại chết nàng."
"Đủ rồi!!!" Kha Hành hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ áo hắn, rống to: "Ngươi câm miệng cho ta, ta đã nói ta không biết!!!!"
Cung Thẩm lạnh lùng nhìn hắn phát điên, hồi lâu, nhẹ nhàng thốt ra: "Vậy ngươi biết gì?"
"Ngươi không phải vẫn luôn tò mò, tại sao trên đời có bao nhiêu người, duy nhất ta có thể nhìn thấy ngươi sao?"
Cung Thẩm nhếch khóe miệng, từng chữ từng chữ nói: "Bởi vì, sợi toái hồn của Lục Tích Diệp, chính là lấy ra từ trên người ta."
Kha Hành ngây người buông hắn ra, thất thần ngã về phía sau.
---
Người lạc lối bản thân, sẽ nhập ma.
Vậy ma thì sao?
Ma lạc lối bản thân thì sao?
"Sẽ thế nào?" Lục Tích Diệp từng hỏi Kha Hành như vậy.
"Sẽ biến mất." Kha Hành nói với nàng.
"Biến mất?"
"Chính mình cũng không biết mình là ai, mất đi ý nghĩa tồn tại, ma sẽ biến mất."
"Đến lúc đó không ai nhìn thấy hắn, hắn giống như một làn gió hoang dã, lang thang nhân gian, cho đến khi tìm lại được bản thân."
Khi đó chỉ coi đó là một chủ đề xa vời, Kha Hành còn trêu đùa: "Tích Diệp, nếu thật sự có ngày đó, có thể ta ngay trước mặt ngươi đều không nhìn thấy ta."
"Không," Lục Tích Diệp lại nói, "Dù ai cũng không nhìn thấy huynh, nhưng thiếp nhất định có thể."
"Ừm? Tại sao lại khẳng định như vậy?"
"Bởi vì, thiếp là lá cây."
"Khi gió thổi qua, lá cây luôn là người đầu tiên biết được."
Kha Hành ngẩn người, rồi cười lớn lắc đầu.
"Tích Diệp, nàng lại đùa ta rồi."
Hắn không biết, Lục Tích Diệp là thật lòng.
Hắn cũng không biết, từ ngày chia tay, Lục Tích Diệp vẫn luôn, luôn chờ đợi làn gió đó đến.
Thiên đạo bất công, khiến nàng đến chết cũng không thể chờ đợi.
Nhưng thiên đạo rủ lòng thương, lại để nàng thông qua đôi mắt của Cung Thẩm mà gặp lại hắn.
Chỉ là sau này ai có thể ngờ được chứ.
Nàng nói đi đôi với làm, ánh mắt như đuốc, đã làm được điều mà hàng ngàn vạn người không thể làm được.
Nàng đã nhìn thấy gió.
— Gió lại không nhận ra người xưa.
---
Kha Hành nằm như bãi bùn trên đất.
Tâm cảnh vốn dĩ được xây dựng trên hận thù kiên cố, cũng như nhục thân dễ vỡ trước kiếm của Cung Thẩm, sụp đổ hoàn toàn.
Toàn thân hắn sức mạnh như cát chảy qua kẽ tay, nhanh chóng tan biến.
Cung Thẩm thở dài một hơi.
Muốn thực sự g**t ch*t một người căm ghét thế giới, cách đơn giản nhất và tàn nhẫn nhất, là khiến hắn hướng nỗi hận đó vào chính mình.
Khiến hắn giết chính hắn.
Đây là lý do tại sao Cung Thẩm có thể lập huyết thệ đồng ý với Bạch Vương sẽ không ra tay.
"Phụ thân," Bạch Vương đỡ Kha Hành dậy, khàn giọng nói, "Qua rồi, tất cả qua rồi, buông bỏ đi, những ngày sau này, vẫn còn con ở bên phụ thân..."
Kha Hành đã mất trí rồi, hồi lâu, mơ hồ đẩy hắn ra, nói: "Ngươi không phải."
Bạch Vương toàn thân cứng đờ.
"Tuế Tuế đâu? Tuế Tuế đi đâu rồi?" Kha Hành khóc nức nở, "Phụ thân không tìm thấy mẫu thân con, sao ngay cả con cũng không thấy?"
"Trời xanh ơi, người đối với ta thật tàn nhẫn!"
Cung Thẩm không nói gì, Ninh Tiêu tiến lên ngồi xổm xuống, đặt hộp gỗ đàn hương đựng toái hồn của Lục Tích Diệp vào tay Kha Hành, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Ngươi hỏi hắn ở đâu?"
"Ta nói cho ngươi biết, những năm này, hắn vẫn luôn một mình bôn ba trên đường tìm kiếm mẫu thân."
"Hắn luôn cảm thấy Cung thúc năm đó có thể nhìn thấy ngươi không phải ngẫu nhiên, cho nên hắn không ngừng tìm kiếm sự thật."
"Cuối cùng, hắn thông qua phương pháp hoán thể di hồn này, tách linh hồn của Cung thúc và thứ trong cơ thể hắn ra, nhận ra đây là linh hồn của Lục Tích Diệp."
"Đáng tiếc, trước khi nói tất cả cho ngươi biết, ngươi đã từ bỏ hắn."
"Ngươi muốn hắn chết, hắn liền đi chết."
"Nhưng di nguyện của hắn, vẫn là hy vọng ngươi và mẫu thân hắn đoàn tụ."
"Ngươi đi theo sợi hồn phách này, là có thể nhìn thấy mộ của Lục Tích Diệp rồi."
Ninh Tiêu nói xong đã nước mắt đầm đìa, nàng lau đi, đứng dậy, từng chữ từng chữ nói.
"Nhưng cả đời này ngươi sẽ không bao giờ gặp lại sư phụ của ta nữa."
---
Những người thuộc các gia tộc khác lần lượt đến muộn.
Trên mặt đất đã không còn dấu vết của Kha Hành, Ninh Tiêu nói: "Chư vị yên tâm, hắn đã mất hết linh lực, thân thể khô kiệt, các vị cứ coi như hắn đã chết đi."
"Vậy con trai hắn thì sao?"
"Cũng nên tính sổ cho rõ ràng chứ?"
Ngay khi mọi người đề nghị cũng nên phế Bạch Vương, Ninh Tiêu run rẩy lấy ra một tấm vải lụa từ trong ngực, nhưng nàng lại không đọc nổi một chữ nào.
Cung Thẩm nhận lấy từ tay nàng, giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại khiến mỗi người nghe rõ mồn một.
Đó là một bức cáo tội thư của Bạch Vương.
Trên đó liệt kê từng tội danh mà Bạch Vương đã phạm.
Hai mươi năm qua, từng việc từng việc, đều đáng ghê tởm, bao gồm việc hắn biến thành dáng vẻ của Cung Thẩm để nổ tung Vân Thanh Bia, khiến mười một vạn người vô tội thiệt mạng.
Bạch Vương đã nản lòng thoái chí, Cung Thẩm gấp phẳng tờ giấy, bình tĩnh nói: "Bạch Vương tự biết tội nghiệt sâu nặng, đã tự sát tạ tội."
"Bây giờ người còn lại là Kha Nguyên Chân."
"Hắn có vô số thiện hạnh, chưa từng hại một ai, hôm nay, ai dám động vào hắn, đừng trách ta không khách khí."
Nghe xong vài đoạn lời, Bạch Vương toàn thân chấn động, vẻ mặt kinh ngạc, còn Ninh Tiêu thì ôm mặt khóc lớn.
---
"Đã nói rồi, nếu có ngày nào đó mạng của ta rơi vào tay ngươi, ngươi không thể để ta chết."
"Nhất định là như vậy."
Cung Thẩm cho đến hôm nay mới hiểu, câu nói này của Kha Tuế có ý nghĩa gì.
Hắn đang cầu xin Cung Thẩm tha cho Bạch Vương một mạng.
---
Cung Thẩm quay người, nhìn về phía Ninh Tiêu, vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện hai mắt Ninh Tiêu đột nhiên mở to, kinh hãi kêu lên: "Cung thúc!"
"Sao..."
Cung Thẩm hơi sững sờ, mới nhận ra không biết từ lúc nào, cơ thể hắn đã ngã xuống, nhưng linh hồn vẫn đứng tại chỗ, nhìn Từ Tứ An nhanh chóng đỡ lấy hắn.
"Chuyện gì vậy?"
"Chết tiệt!" Ninh Tiêu nhíu mày, "Cơ thể này đã đạt đến giới hạn chịu đựng, linh hồn bị buộc phải thoát ra ngoài. Chắc vẫn còn ở gần đây, mọi người mau tìm xem!"
Cung Thẩm nhìn một đám người xuyên qua linh hồn của mình, nhưng lại tìm kiếm hắn khắp nơi, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
"Sư huynh, sư huynh?"
Hắn chạy đến bên cạnh Từ Tứ An vẫy tay, không có phản ứng, lại làm một cái mặt quỷ, vẫn không có phản ứng.
Nếu đã vậy...
Cung Thẩm hơi ngại ngùng, ném một nụ hôn gió.
Nào ngờ Từ Tứ An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía hắn—
Sợ đến mức Cung Thẩm liên tục lùi lại, lần lùi này, không biết vì sao lại tối sầm mắt, những người và vật xung quanh đều biến mất.
Không còn gì cả.
Hoặc, chỉ có hắn biến mất.
Cung Thẩm ngây người đứng tại chỗ.
Làm thế nào để trở về đây?
Nhưng hắn nhanh chóng không còn tâm trí nghĩ đến những điều này nữa.
Không xa, có một nam tử áo trắng đang ngồi dưới đất với tư thế thoải mái, nhướng mày nhìn hắn.
Cung Thẩm trừng lớn mắt nhìn bóng người quen thuộc đó— đây là một sợi linh hồn rất nhạt, rất nhạt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
"...Kha Nguyên Chân." Hắn gọi tên hắn.
"Cung Kinh Vũ," Kha Tuế có chút tiếc nuối nhìn hắn, nửa cười nửa không, "Ta còn tưởng ngươi sẽ khóc vì ta chứ, kết quả không có à."
Nhưng lời chưa dứt, vành mắt Cung Thẩm đã đỏ hoe.
"Ấy ấy ấy, ta đùa thôi," Kha Tuế lập tức chỉ vào hắn nói, "Nam tử hán đại trượng phu gì, mau nín khóc đi!"
Cung Thẩm một chút cũng không muốn đùa với hắn.
Vị Cung thủ lĩnh lúc nãy trước mặt mọi người khi thì bình tĩnh, khi thì hung hăng, lập tức mất hết hình tượng.
Hắn khóc một lúc lâu, như một đứa trẻ, khàn giọng nói: "Kha Nguyên Chân, ngươi làm sao bây giờ?"
"Cái gì ta làm sao bây giờ?"
"Ngươi nhường mạng cho Bạch Vương, tặng y thuật cho Ninh Tiêu, trả mẫu thân ngươi lại cho phụ thân ngươi."
"Ngươi thay ta giải oan, thay hắn đền mạng."
"Nhưng ngươi làm sao bây giờ."
Hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại, im lặng một lát, đột nhiên bùng nổ một tiếng gào thét bi thương.
"Ngươi làm sao bây giờ, Kha Nguyên Chân! Ngươi đáng lẽ phải chết mang theo tội danh dơ bẩn đó sao? Đáng lẽ phải chịu cảnh hồn phi phách tán không được đầu thai sao? Ngươi đã làm gì sai?! Tại sao?!"
"Tại sao!!!!!"
Kha Tuế nhìn dáng vẻ của Cung Thẩm, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, lau nước mắt: "Thực ra, cuộc đời này của ta, có những lúc không đáng, nhưng... cũng có những lúc không sống uổng phí."
"Lúc nào?"
"Chính là, lúc đó, ngươi không phải nói, ta là huynh đệ tốt nhất của ngươi trong đời này sao?"
Kha Tuế quay đầu đi, hỏi: "Ta không biết, câu nói đó bây giờ còn có thật không."
Cung Thẩm sững người hai giây, đột nhiên nước mắt tuôn rơi.
"Thật không thể thật hơn." Hắn khàn giọng nói, "Ngươi còn nợ ta phần tiền mừng lớn nhất đấy."
"Cái gì? Ngươi thành thân rồi à mà đòi tiền ta!"
"Cho nên ngươi đừng đi." Cung Thẩm nói, "Đừng đi."
"............"
Kha Tuế nhìn hắn, khẽ thở dài: "Cũng đúng, đời này ta không nợ ai, duy chỉ có lỗi với tình nghĩa mười sáu năm của ngươi."
"Nhưng may mắn thay, Cung Kinh Vũ, những ngày tốt đẹp thuộc về ngươi cuối cùng cũng sắp đến rồi."
"Đừng khóc."
"Cũng đừng buồn vì ta."
Hắn nhẹ nhàng nói: "Nói ra ngươi có thể không tin, đây là ngày nhẹ nhõm nhất trong đời ta."
Thấy linh hồn của hắn gần như trong suốt, Cung Thẩm nghẹn ngào, hầu như không thể nghĩ ra bất kỳ lời nào để giữ hắn lại.
"Ngươi không chào tạm biệt Đoạn Khâm sao?"
Kha Tuế hơi sững sờ, rồi cười một tiếng: "Ta và hắn đã chào tạm biệt rồi."
Cuối cùng, hắn năm ngón tay nắm chặt, hư ảo đấm nhẹ vào vai Cung Thẩm, mắt rưng rưng nước mắt.
"Huynh đệ tốt... ta đi đây."
【Lời Yeekies】
Vừa edit vừa khóc hu huhh