Tỉnh Duyên đau cả đầu.
Đầu tiên, Vưu Nguyệt thật sự là người chuyển giới sao?
Tiếp theo, Phù Vũ Tình làm sao biết được?
Nếu Vưu Nguyệt là người chuyển giới, thật đúng là có thể giải thích, vì sao trong lòng cô lại nói cô cũng có thể là con trai.
Lúc anh ta đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy Phù Vũ Tình nhìn về phía mình, Tỉnh Duyên bây giờ có sự sợ hãi khó hiểu đối với cô ta, luôn cảm thấy cô ta cũng có thể nhìn thấu lòng người, vội dời ánh mắt, nhìn về phía hai người khác.
Đào Bảo Bảo: "Bọn họ rốt cuộc cũng tới."
Tô Mậu: "Bọn họ có phát hiện mới sao?"
Chẳng có gì hữu ích cả.
Anh ta lại nhìn về phía Tề Ngạn nằm trên mặt đất, chỉ cần người không chết, còn dù chỉ một chút ý thức tỉnh táo, anh ta liền có thể nhìn thấy điểm ý thức ấy ngưng tụ thành lời trong lòng.
Tề Ngạn: "Có chuyện gì thế?"
Tỉnh Duyên: "?"
Anh hỏi tôi?
Tôi làm sao biết được.
Cốc Học Quân đã vội vàng mở miệng, "Trong thôn có một thôn dân, ngã xuống từ lầu hai giống như Tề Ngạn, đầu đập trúng vào cuốc."
Vẻ mặt ba người căng thẳng.
Phù Vũ Tình nói: "Không thể là trùng hợp được? Tề Ngạn ngã từ lầu hai xuống đã rất kỳ quái rồi, một người chơi có kinh nghiệm như anh ta sao có thể ngã như vậy? Có thôn dân giống anh ta, ngược lại còn hợp lý hơn."
Lăng Trường Dạ hỏi: "Tề Ngạn ngã từ trên lầu xuống lúc mấy giờ?"
Tô Mậu phát hiện Tề Ngạn ngã xuống trước tiên nói: "Hẳn là hơn sáu giờ một chút, tôi bị tiếng động gì đó đánh thức, nhưng sau đó lại không có tiếng động gì, tôi lại ngủ thêm một lúc, lúc tỉnh dậy là sáu giờ mười phút."
"Gần như là lúc này." Đào Bảo Bảo nói: "Tôi cũng nghe thấy tiếng động."
Bọn họ đến thôn Ngũ Cô, đều là từ nơi khác bay đến thành phố Đại Thái, lại từ thành phố Đại Thái di chuyển ba tiếng đồng hồ đến nơi đây, ban đêm trong phó bản lại không thể ngủ sớm, vất vả lắm mới ngủ thiếp đi, sáu giờ đúng là lúc ngủ say nhất, Tề Ngạn không kêu thảm thiết, không nghe rõ tiếng động để xác định thời gian là quá bình thường.
Lận Tường nói: "Vương Nhị, chính là người thôn dân bị ngã lầu kia, cũng gần như rơi xuống vào lúc này."
Khi bọn họ kiểm tra hiện trường ở trên lầu, nghe được từ vợ của Vương Nhị.
Phù Vũ Tình nói: "Vậy trên cơ bản có thể xác định không phải trùng hợp, việc bọn họ rơi lầu có liên hệ gì đó với nhau."
Hạ Bạch nhìn về phía Tề Ngạn trên mặt đất: "Anh ta thế nào rồi?"
Phù Vũ Tình đang muốn phân tích bị cậu cắt ngang: "Cứ như vậy, chúng tôi dùng băng vải quấn lại cho cậu ta rồi."
"Tôi thấy không ổn lắm." Hạ Bạch lắc đầu, nhìn về phía một đoạn trong vũng máu kia, "Ngay cả ruột của anh ta mà mọi người cũng để lòi ra, như vậy anh ta còn sống sao?"
Tô Mậu nhíu mày: "Lúc đó, đương nhiên phải nhanh chóng cầm máu cho anh ta, chậm một giây là anh ta có thể chết rồi, làm gì có thời gian mà tỉ mỉ."
Anh ta lại cười cười: "Hạ Bạch, cậu đừng có đứng nói mà không biết ngượng."
"Cậu ấy không có đứng nói mà không biết ngượng, Vương Nhị là do cậu ấy băng bó, ngay cả thi thể nát cậu ấy cũng có thể phục hồi nguyên vẹn, nếu là cậu ấy chắc chắn sẽ không để lòi ruột ra." Lận Tường lập tức nói.
"Không phải, ý tôi là." Phù Vũ Tình ngẩng đầu, "Bây giờ nói những thứ này có ích gì?"
Lăng Trường Dạ: "Chị cảm thấy Tề Ngạn chết rồi, chúng ta không biết gì về anh ta, có thể tìm ra mối liên hệ giữa anh ta với Vương Nhị sao?"
Phù Vũ Tình: "Vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào, chúng ta không phải bác sĩ, thôn Ngũ Cô lại không có bác sĩ giỏi như vậy, cho dù có, chúng ta đi tìm họ chẳng phải là sụp đổ thiết lập sao?"
Nguyên tắc cơ bản của trò chơi, thiết lập nhân vật trong trò chơi không thể sụp đổ.
Hạ Bạch: "Lúc mọi người nhìn thấy anh ta, anh ta bị thương thế nào? Cũng có thể tìm được manh mối từ vết thương của hai người."
Tô Mậu: "Không phải một người bị thương ở đầu, một người bị thương ở bụng sao? Có thể có liên hệ gì?"
Hạ Bạch: "Chính vì bọn họ bị thương ở những nơi khác nhau, mới có thể có manh mối. Nếu không, bọn họ cùng lúc ngã từ lầu hai xuống, sao lại không cùng bị cuốc đập trúng?"
"Vì dưới lầu này là liềm, chỗ đó là cuốc, toàn là cuốc trùng hợp quá còn gì." Tô Mậu đáp.
Khuôn mặt Hạ Bạch càng thêm ngơ ngác: "Sao anh là cái đồ cứng đầu cứng cổ thế?"
Tô Mậu: "..."
"Để tôi nói." Đào Bảo Bảo thấy thế, bèn kể lại tỉ mỉ tình hình cho bọn họ nghe một lần.
"Tôi nghe thấy tiếng kêu của anh Tề Ngạn liền chạy ra, trên lầu nhìn thấy anh Tề Ngạn nằm sấp xuống đất, dưới thân toàn là máu. Chúng tôi từ trên lầu chạy xuống, chị Phù quyết đoán, lập tức lấy băng vải ra, bắt đầu băng bó từ phía sau cho anh ấy. Khi băng bó đến trước, anh ấy bị nâng lên một chút, tôi nhìn thấy bụng của anh ấy bị liềm cắt ra, cái đó, thứ đó chảy ra ngoài, anh Tô Mậu nhanh chóng nhét lại, chị Phù lập tức băng bó lại cho anh ấy."
Cô nói rất mạch lạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút sợ hãi, "thứ đó" cũng không nói thẳng ra.
Cảnh tượng đó tưởng tượng thôi đã thấy có chút kh.ủng bố.
Dù là thứ gì chảy ra từ cơ thể, con người theo bản năng đều sẽ sợ hãi, huống chi là nội tạng có tính xung kích như vậy.
Hạ Bạch hỏi: "Cho nên, mọi người cũng không nhìn rõ tình huống nội tạng của anh ta, chỉ biết bụng cậu ta bị cắt ra?"
"..."
Ai mà rảnh đi nhìn chứ!
"Chúng tôi nói tình hình bên này nửa ngày rồi, còn mọi người?" Phù Vũ Tình nói: "Tình hình Vương Nhị thế nào?"
"Để tôi nói." Lận Tường thuật lại tỉ mỉ tình hình của Vương Nhị cho bọn họ nghe, không giấu giếm chút nào.
Sau khi nghe xong, Phù Vũ Tình nói: "Có hai điểm, cờ bạc và tiền."
"Tề Ngạn có chơi cờ bạc không?" Phù Vũ Tình hỏi Tô Mậu.
Tô Mậu cười cười, "Chị, sao chị lại hỏi tôi?"
Tỉnh Duyên lập tức nhìn sang, Phù Vũ Tình có thể thật sự biết điều gì đó, cô ta có cách biết Vưu Nguyệt là người chuyển giới, cũng có cách biết Tô Mậu với Tề Ngạn có quan hệ gì.
Thật ra có quan hệ là chuyện rất bình thường, rất nhiều người đều cùng đồng đội nhận nhiệm vụ, an toàn hơn, trong trò chơi có thể quan tâm lẫn nhau, đương nhiên không nhất định lúc nào cũng nhận được cùng nhau.
Đều không phải trẻ con, nghe là hiểu ngay, dưới ánh mắt chăm chú của những người khác, Tô Mậu không kiên trì được bao lâu, đành phải nói: "Tôi cảm thấy anh ta không chơi cờ bạc."
Phù Vũ Tình nói: "Vậy là tiền? Trông Tề Ngạn cũng rất có tiền."
Tóc Tề Ngạn nhuộm vài sợi màu bạc, mặc toàn đồ hiệu, nhìn quả thật rất có tiền.
"Không thể nào đâu chị." Lận Tường không chút do dự nói: "Nếu là vì tiền thì đến lượt anh ta sao?"
"..."
Mọi người im lặng, bọn họ không phải là Hạ Bạch nhiều năm không lên mạng, đều biết Lăng Trường Dạ giàu cỡ nào.
Phù Vũ Tình lại đưa ra một khả năng, "Là hám tiền, tham tiền như mạng?"
Ngược lại có khả năng này.
Lời trong lòng của Vương Nhị lúc hôn mê là "Đó là của tôi! Của tôi!", có thể là đang nói tiền của mình, một người nghiện cờ bạc yêu tiền cũng rất hợp lý.
Cho dù là người không thiếu tiền cũng có thể tham tiền như mạng, thậm chí Tề Ngạn nhận nhiệm vụ cũng có khi là vì tiền.
Manh mối quá ít, bây giờ bọn họ không thể suy luận ra được gì.
Đào Bảo Bảo do dự một chút, nói: "Nếu mọi người có vật gì cứu mạng, cho anh Tề Ngạn dùng trước đi, cứu anh ấy tỉnh lại, có thể có thêm manh mối, nếu không chúng ta khó lòng phòng bị, có thể cũng sẽ bị như anh ấy."
Lăng Trường Dạ lấy một lọ thuốc đưa cho cô: "Đây là thuốc bổ huyết, hiệu quả rất tốt."
Lận Tường nói: "Nhưng mà ruột của anh ta còn ở ngoài kìa, thật sự không sao sao?"
Phù Vũ Tình: "Nếu không thì sao? Mổ bụng nhét lại cho cậu ta? Chắc chắn có thể cầm cự được mấy ngày, chúng ta nhanh chóng phá game là có thể mang cậu ta ra khỏi trò chơi rồi."
Vừa hay lúc đó trưởng thôn đang gọi bọn họ ở ngoài, Lận Tường bèn không nói nữa.
Cho Tề Ngạn uống thuốc xong, đưa cậu ta lên giường ở lầu hai, bọn họ đến nhà trưởng thôn ăn sáng.
Trên bàn cơm, Lận Tường hỏi trưởng thôn: "Vương Nhị thế nào rồi? Thật sự không đưa đi bệnh viện, cứ để ở nhà vậy sao?"
Trưởng thôn thở dài: "Đưa đi bệnh viện cũng phải có tiền, cậu xem tình hình nhà họ, lấy đâu ra tiền mà đưa đi bệnh viện."
Tỉnh Duyên nhỏ giọng nói: "Liệu có khi nào dù có tiền, vợ của anh ta cũng không muốn đưa đi bệnh viện không?"
"Không đâu!" Trưởng thôn lập tức nói: "Quan hệ của bọn họ rất tốt, nhà họ Vương không muốn Vương Nhị chết đâu!"
"..."
Bọn họ chưa từng nghi ngờ là vợ Vương Nhị giết anh ta.
Trưởng thôn luôn rất nỗ lực giữ gìn hình tượng pháp trị của thôn, không có cờ bạc, không có án mạng.
Lăng Trường Dạ nói với trưởng thôn: "Chúng tôi ăn xong sẽ đi xem bệnh cho mọi người trong thôn, trưởng thôn cứ bận việc của mình, cho chúng tôi biết số nhà là được."
Trưởng thôn do dự một chút, có vẻ không yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngoại trừ ba người đã chết vì bệnh, chưa tính Vương Nhị, còn tám nhà có người bị bệnh lạ, tỉ lệ này rất cao, thôn Ngũ Cô chỉ có hơn trăm hộ gia đình.
Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta chia nhau ra, cố gắng trước khi trời tối tìm hiểu rõ ràng tình hình của từng nhà, buổi tối tập hợp lại thảo luận."
Những người khác không có ý kiến, tự nhiên chia thành hai đội dựa theo nơi ở.
Lăng Trường Dạ chọn nhà người mà tối qua Tỉnh Duyên có nhắc đến, người có chút mong mỏi bọn họ chữa khỏi bệnh cho mình.
Trên đường, Tỉnh Duyên kể lại tất cả những gì nghe được buổi sáng, trừ của Phù Vũ Tình.
Hạ Bạch có vẻ khá để ý đến con trai Vương Nhị: "Có phải vì bố cậu bé chơi cờ bạc nên cậu bé mới lạnh lùng với bố mình như vậy không?"
"Chắc vậy, không phải vợ Vương Nhị nói Vương Nhị lấy học phí của cậu bé đi đánh bạc sao? Có thể không phải lần đầu, người nghiện cờ bạc thường không tốt với vợ con, thua tiền về nhà còn đánh người ta." Lận Tường phân tích.
Tỉnh Duyên: "Cũng có thể có nguyên nhân khác. Đúng như Hạ Bạch nói, nếu người trong thôn đều nói là trúng lời nguyền, lúc đó đến vợ Vương Nhị cũng nói vậy, chắc hẳn Vương Nhị đã làm chuyện gì trái với lương tâm, có thể bị con trai nhìn thấy."
Lận Tường: "Đúng! Rất có khả năng này."
Hạ Bạch cũng đồng ý: "Nếu vậy, Tỉnh Duyên chú ý nghe lời trong lòng của cậu bé một chút."
Được tán thành, Tỉnh Duyên rất vui: "Được, cứ giao cho tôi!"
"Còn một việc." Tỉnh Duyên do dự một chút: "Hình như Phù Vũ Tình biết chuyện của chúng ta, chúng ta có nên đề phòng chị ta một chút không?"
Lận Tường hỏi: "Cô ta biết chuyện gì của chúng ta?"
Tỉnh Duyên hơi do dự, cẩn thận liếc nhìn Vưu Nguyệt.
Vưu Nguyệt vẫn cúi đầu, nhưng dường như cô rất nhạy bén, Tỉnh Duyên chỉ liếc nhìn một cái đã bị cô phát hiện. Cô quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: "Cô ta biết tôi là người chuyển giới sao?"
Lận Tường: "?"
Tỉnh Duyên có chút ngượng ngùng gật đầu.
Hạ Bạch kinh ngạc: "Sao chị ấy biết được? Tối qua Vưu Nguyệt mới nói cho tôi biết, hơn nữa hôm nay tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện này."
Lăng Trường Dạ nói: "Vậy chỉ có thể là tối qua lúc hai người nói chuyện, chị ta nghe được, hai người nói lúc nào?"
Hạ Bạch: "Lúc chúng tôi vừa chia phòng xong."
Lăng Trường Dạ hỏi Nhị Oa: "Lúc đó em có cảm thấy trong nhà có gì lạ không?"
Nhị Oa lắc đầu, sau đó nhân cơ hội nhích lại gần Hạ Bạch hơn một chút.
Lăng Trường Dạ nghĩ ngợi: "Không có gì kỳ lạ đi theo chúng ta, vậy có thể kỹ năng cơ thể của cô ta là thiên lý nhĩ(nghe ngàn dặm)?"
Tỉnh Duyên khổ sở nói: "Vậy những gì chúng ta vừa nói chẳng phải..."
Tất cả kết quả điều tra của bọn họ đều bị Phù Vũ Tình nghe lén hết rồi.
Kỹ năng này cũng giống như của Tỉnh Duyên, quá thích hợp với bản đồ thông thường.
Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ cả trò chơi bọn họ không được nói manh mối nữa?
"Kỳ thực, tôi chỉ muốn phá trò chơi này thôi, cô ta có biết manh mối hay không, có phải biểu hiện tốt nhất hay không đều không quan trọng với tôi, còn mọi người?" Lận Tường hỏi: "Trò chơi này có thưởng kỹ năng không? Mọi người muốn không?"
Tỉnh Duyên: "Tôi chỉ muốn phá game thôi, chủ yếu là muốn tích phân."
Lăng Trường Dạ: "Không sao, chỉ cần cô ta không có ý xấu là được."
Hạ Bạch cũng vậy, cậu chỉ muốn đến Ám Lâu xem có Hỉ thần hay không.
Vưu Nguyệt và Nhị Oa càng là không nói gì.
Lận Tường: "Nếu đã không muốn cướp phần thưởng, vậy chúng ta cứ nói chuyện bình thường, liên quan đến chuyện riêng tư hay manh mối quan trọng thì chú ý một chút là được."
"Được."
"OK."