Một người là thảo quỷ bà, vẫn luôn dùng côn trùng hại người thì phải làm sao?
Lôi cô ra phơi nắng là được rồi, mặt trời là thứ nóng nhất trên thế giới này, có thể tiêu diệt ô uế, ngay cả quỷ cũng sợ.
Phơi nắng ba ngày ba đêm, toàn bộ côn trùng trên người cô cũng sẽ bị phơi chết, sẽ không bao giờ hại người nữa.
Trên cầu Phong Vũ của thôn Ngũ Cô, dưới ánh mặt trời chói chang, Tiết Lệ Cốc bị giam trong lồng, tóc tai bù xù, môi khô nứt, mắt đỏ bừng.
Bọn họ vây quanh cô, tức giận chất vấn.
"Năm ngoái trên người chồng tôi bị lở loét có phải là do cô hạ cổ hay không?"
"Mẹ tôi đến bây giờ còn chưa tỉnh, có phải cô hạ cổ trùng hay không? Mau phơi chết cổ trùng của cô đi, cứu mẹ tôi với!"
"Tài vận nhà chúng tôi có phải bị con mèo đen kia của cô lấy đi rồi hay không?"
"Cái đồ không biết xấu hổ này, hạ tình cổ cho chồng tôi, anh ấy hiền lành cả đời, bây giờ ra ngoài cũng không ngẩng đầu lên được! Anh ấy thật đáng thương."
"Trả con trai tôi lại đây! Trả con trai tôi lại đây cô! Sao cô ác độc như vậy, ngay cả đứa nhỏ tám tuổi cũng hạ cổ."
Tiết Lệ Cốc cố sức ngẩng đầu nhìn bọn họ, mặt trời chói chang, trên đỉnh đầu bọn họ như có một vầng sáng, giống như là thánh quang trên đầu Bồ Tát, dưới vầng sáng, khuôn mặt họ nhìn cô, trong bóng tối là sự điên cuồng, trong mắt cô, vặn vẹo không giống như là người.
Cô cười, mắt đỏ hoe, bị phơi nắng thời gian dài, trong cơ thể đã không còn nước, mắt cũng không thể chảy ra.
Tai cô cũng ong ong, từng tiếng chất vấn kia như vang vọng bên tai, nhưng mà sắp nghe không được nữa, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, từng cái từng cái, thô như vậy, vang như vậy, ngay cả hơi thở cũng kéo dài.
Cô chậm rãi cúi đầu, hai vai không có tóc, bởi vì trong tóc có thể giấu côn trùng, bị thiêu hết rồi.
Ngón tay không có móng tay, bởi vì trong móng tay có thể ẩn giấu côn trùng.
Phía trước một chút, màu đỏ, là máu của mèo của cô, đi về phía trước một chút, hẳn là xác mèo, Niệm Châu của cô, Niệm Châu đã bị xẻng đập chết...
Cô sắp không nhìn thấy rõ nữa.
Người nóng quá, đầu óc choáng váng, tiếng hít thở bên tai nóng hổi tựa như tiếng thở dài của mặt trời.
Trong đầu cũng không có hình ảnh gì, cả đời này của cô bị nhốt ở nơi này, cố gắng sống một cuộc sống tốt đẹp... Không có hình ảnh tốt đẹp gì.
Rất muốn rời khỏi đây.
Làm sao mới có thể đi qua cây cầu Phong Vũ này.
Cô dùng hết sức lực cuối cùng đưa tay về phía trước, chỉ di chuyển được nửa bước trong lồng.
Có thể đến chết cũng không đi ra khỏi cây cầu Phong Vũ này.
Cô bỗng nhiên cười.
Cô dùng giọng nói khô khốc vô cùng nói: "Là tôi, là tôi, tôi chính là thảo quỷ bà, tôi là thảo quỷ bà ha ha ha."
"Các người đáng đời, đáng đời không có tiền, đáng đời vợ bị bệnh, đáng đời chồng ngoại tình, đáng đời con trai bị chết đuối, đáng đời..."
Những tiếng chất vấn đầy căm phẫn kia đột nhiên im bặt, bọn họ nhìn chằm chằm cô, sắc mặt dữ tợn thở hổn hển.
Bỗng nhiên có một người phụ nữ hét lớn: "Là cô! Cô thừa nhận rồi! Quả nhiên là cô! Cô thấy chúng tôi sống tốt là không được! Cô hại chúng tôi!"
"Chính là cô ta!"
"Phơi chết cô ta đi!"
"Ông trời sẽ trừng phạt cô!"
"Cô ta chết rồi còn đang trả thù chúng ta!"
"Ngay cả mặt trời cũng không phơi nắng được âm hồn, thôn chúng ta là tạo nghiệt, thôn chúng ta từ trăm năm trước một mực không thuận lợi, một mực đang bị nguyền rủa."
"Vì sao chúng ta thảm như vậy, khổ như vậy."
"Ai tới cứu chúng tôi với, cứu chồng đáng thương của tôi."
Các người chơi nhìn thôn dân than thở khóc lóc dưới lầu, thật lâu không nói nên lời.
Tỉnh Duyên vịn khung gỗ mới có thể đứng vững. Anh ta nhớ đến buổi trưa mình nóng đến toát mồ hôi, trưởng thôn nói trên núi vẫn mát mẻ, phía dưới cầu Phong Vũ có thể phơi người ta mất một lớp da.
Phơi mất một lớp da, là cách nói khoa trương, hay là đã tận mắt nhìn thấy trên cây cầu kia có một người phụ nữ bị phơi mất một lớp da?
Hạ Bạch im lặng nhìn từng khuôn mặt phẫn nộ ấm ức này, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một cậu bé trai. Đứa trẻ bảy tám tuổi, trên mặt là vẻ chết lặng không thuộc về lứa tuổi, ôm một con thú bông nhỏ màu be, không biểu cảm nhìn, cũng không nói gì.
Đó là con trai của Vương Nhị, tên là Tiểu Tiền.
Lần đầu tiên đến nhà Vương Nhị, Tỉnh Duyên đã nghe thấy tiếng lòng cậu bé có vẻ lạnh lùng. Bọn họ muốn thông qua cậu bé tìm hiểu một ít manh mối, đáng tiếc lần thứ hai đến nhà Vương Nhị, trưởng thôn đi theo bọn họ, bọn họ cũng không gặp được Tiểu Tiền.
Vợ Lưu Phúc bỗng nhiên kêu lên: "Bác sĩ, bác sĩ! Chồng tôi không chờ được rồi, đưa lá bùa cho tôi được không?"
Phù Vũ Tình nhìn thoáng qua Hạ Bạch, Hạ Bạch che cái túi vốn không phồng lên, "Không phải chị cũng có lá bùa sao?"
"Lá bùa của tôi nào hữu dụng bằng cậu, nhỡ đâu thôn dân không chống đỡ được bệnh mà chết, cậu còn có thể điều khiển thi thể." Phù Vũ Tình nói.
Nói cũng có lý, nhưng lá bùa điều khiển thi thể của cậu thật sự không còn nhiều, không có bút chu sa, dùng một lá là mất một lá.
Hạ Bạch móc móc túi áo, lấy ra năm lá, "Nhiều hơn nữa là không còn, chị tự lo liệu đi."
Phù Vũ Tình đưa lá bùa cho mấy thôn dân, nói: "Đồng đội của chúng tôi, người thì năm tiếng thấy hiệu quả, người thì mười hai tiếng mới có hiệu quả, mỗi người mỗi khác, mọi người chịu khó trông chừng một chút, nếu mười lăm tiếng mà vẫn chưa thấy hiệu quả, có thể là lời nguyền quá nặng, đến tìm tôi, tôi sẽ đưa thêm cho mọi người một lá."
Mấy thôn dân liên tục gật đầu, nói vài câu cảm ơn, cầm lá bùa nhanh chóng chạy về nhà.
Còn có thôn dân khác cũng muốn, Phù Vũ Tình nói: "Hiện tại không còn, vẽ bùa rất hao phí tâm huyết, phải từ từ vẽ, chờ tôi vẽ xong sẽ đưa cho mọi người."
Mọi người nghe xong liền vui vẻ, mặc dù tạm thời trong nhà chưa có ai mắc bệnh lạ, ai biết sau đó có hay không.
"Bác sĩ, mọi người ở thêm vài ngày đi?"
"Đúng vậy, không vội, cứ từ từ vẽ!"
Các người chơi nhìn về phía trưởng thôn, trưởng thôn đang lạnh mặt nhìn chằm chằm bọn họ, thôn dân đều nghĩ như vậy, ông ta cũng không ngăn cản được.
Ông ta cười cười, nói: "Đừng chậm trễ công việc của các chuyên gia, hôm trước họ nói ba ngày sẽ đi, chỉ còn lại có một ngày."
Trưởng thôn nhìn về phía bọn họ trong nhà sàn, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta không làm phiền các bác sĩ vẽ bùa nữa, nhưng có vài thôn dân có thể rất muốn xin bùa, sẽ chờ ở chỗ này, tôi nghĩ họ sẽ rất yên tĩnh."
Lận Tường cười nói: "Vâng, trưởng thôn đi thong thả, tối nay ngủ ngon!"
Lúc trưởng thôn đi đường rất mạnh.
Quả thật có thôn dân ở lại, cũng có người đi theo trưởng thôn.
Hạ Bạch thấy Tiểu Tiền muốn đi theo dòng người, gọi: "Tiểu Tiền!"
Cậu bé ngẩng đầu nhìn sang.
Hạ Bạch: "Bố em có thể sắp không chịu đựng được nữa rồi, mẹ em không đến, em không cần bùa sao?"
Tiểu Tiền do dự đi vào nhà sàn.
Đào Bảo Bảo ngồi xổm xuống, hỏi cậu bé: "Bọn họ cũng không dám vào, Tiểu Tiền, em không sợ sao?"
Cậu bé lắc đầu.
Đào Bảo Bảo hỏi tiếp: "Em không sợ bị côn trùng cắn? Không sợ trúng cổ à?"
Cậu bé lại lắc đầu.
Đào Bảo Bảo hỏi: "Vì sao không sợ?"
Cậu bé cúi đầu không nói.
Hạ Bạch nhìn về phía con mèo trắng mà cậu bé đang ôm trong ngực, là một con mèo trắng có chút bẩn, bởi vì bẩn, nhìn từ xa giống như màu be, "Đây là một con mèo nhỏ?"
Tiểu Tiền ôm chặt con mèo hơn.
Một cậu bé khác nắm lấy quần Hạ Bạch, dựa vào chân cậu, tò mò nhìn con mèo nhỏ kia.
Hạ Bạch như có điều suy nghĩ: "Con mèo nhỏ này có quan hệ gì với con mèo của Tiết Lệ Cốc?"
Tỉnh Duyên lập tức nghe tiếng lòng của cậu bé: "Nó là con gái của Niệm Châu."
Tỉnh Duyên ngạc nhiên hỏi: "Nó là con gái của Niệm Châu phải không?"
Tiểu Tiền lập tức ngẩng đầu: "Anh biết sao?"
Tỉnh Duyên gật đầu, "Anh có thể nói chuyện với linh hồn, là Niệm Châu nói cho anh biết."
"Vậy anh có thể thay em chuyển lời cho Niệm Châu được không?" Tiểu Tiền lập tức nói, kích động nhìn Tỉnh Duyên.
"Được, nhưng em phải nói rõ ràng chuyện em mà biết, giống như bọn họ vừa nói đấy." Tỉnh Duyên nói.
Mấy người chơi đều nhìn chằm chằm cậu bé, cậu ôm chặt con thú nhồi ở trong lòng, giống như thật sự rất muốn chuyển lời cho Niệm Châu, cậu cắn cắn môi, ôm chặt con thú nhồi bông nói.
"Em không sợ đi vào, bởi vì trước đây cháu thường xuyên lén lút vào đây, cô Tiết Lệ Cốc là người bạn duy nhất tốt nhất của em." Cậu bé cúi đầu nói, trên mặt lấm lem bẩn thỉu như con thú bông, giọng nói không có một chút phập phồng.
Cậu bé có một người bố nghiện cờ bạc, cả ngày đánh bạc, về nhà là cãi nhau với mẹ, trong nhà mỗi ngày đều là tiếng mắng chửi, tiếng khóc lóc của bố mẹ, tiếng nồi niêu xoong chảo bị đập phá.
Lúc đánh nhau dữ dội, bọn họ giống như phát điên, cậu bé cũng sẽ bị cuốn vào.
Cậu không thích ở nhà, cậu bé muốn tìm một nơi yên tĩnh không có cãi vã, đi loanh quanh trong thôn, cậu bé phát hiện ra nơi này, chính là nhà sàn của Tiết Lệ Cốc.
Lúc đầu Tiết Lệ Cốc hoàn toàn không để ý đến cậu.
Cậu bé cũng không cần cô để ý, cậu chỉ cần một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cậu ngồi xổm trong góc nhìn cô ấy nuôi tằm, phơi thuốc, cắm hoa, đọc sách.
Qua vài ngày, cậu bé giúp Tiết Lệ Cốc cho mèo ăn, đi đến con sông ở thôn Ngũ Cô bắt tôm cá nhỏ cho nó ăn.
Cậu bé rất thích con mèo, mỗi khi con mèo đen kia cọ đầu vào lòng bàn tay cậu, lòng cậu liền mềm nhũn, quên hết tất cả cãi vã cùng đánh chửi.
Sau đó, không biết qua bao lâu, Tiết Lệ Cốc đã chịu nói chuyện với cậu, cô nói con mèo đen này tên là Niệm Châu.
Cậu hỏi: "Niệm Châu nghĩa là gì ạ?"
Cô ấy nói: "Niệm Châu là hạt châu dùng để cầu nguyện và niệm kinh, nó là tràng hạt của cô."
Cậu nói: "Mỗi ngày cô đều nói chuyện với nó, cầu nguyện với nó sao?"
Cô nói: "Đúng cũng không đúng, Niệm Châu thay cô cất giữ lời cầu nguyện."
Cậu hỏi: "Vậy cô cầu nguyện điều gì ạ?"
Cô ấy nhìn về phía xa, "Mấy năm nay tích cóp rất nhiều, lời cầu nguyện quan trọng nhất là muốn đi ra ngoài một chuyến."
Sau đó, Niệm Châu mang thai.
Không biết cha đứa bé là con mèo hoang nào, Niệm Châu sinh năm đứa con, nó trơ mắt nhìn bốn đứa con lần lượt chết đi, nó giống như không tin, liên tục li.ếm láp chúng, muốn nhìn thấy chúng cử động.
Cô rất đau lòng, nói: "Bây giờ cô lại có lời cầu nguyện mới, hy vọng có thể đưa nó đi triệt sản."
Cậu bé hỏi: "Triệt sản là gì ạ?"
Cô ấy nói: "Chính là vĩnh viễn không phải chịu khổ cực khi sinh con nữa, trên thế giới này rất nhiều đau khổ đều dành cho giống cái."
Cậu bé nói: "Cháu có thể để Niệm Châu thay cháu cất giữ lời cầu nguyện được không?"
Cô hỏi: "Là lời cầu nguyện gì vậy?"
Cậu bé nói: "Cháu có thể đưa Niệm Châu đi triệt sản."