Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 122

Đến đây, nữ trợ lý cắt ngang Lận Tường: "Mọi người làm sao điều tra được?"

Dương Nghi nhìn về phía Hạ Bạch: "Hạ Bạch, cậu nói đi, mọi người làm sao điều tra được, cậu sẽ nói đúng sự thật cho tôi biết phải không?"

Tỉnh Duyên cảm thấy lời này không hiểu sao có chút kỳ quái, nhìn về phía tiếng lòng của Dương Nghi, không khỏi sửng sốt.

"Hạ Bạch sẽ trả lời đúng sự thật câu hỏi của tôi."

Suy nghĩ này là anh ta từng thấy kỳ quái nhất, quá khẳng định.

Nếu như người khác hỏi anh ta, Hạ Bạch sẽ thành thật trả lời vấn đề của anh ta sao? Trong lòng anh ta có ý nghĩ này là rất bình thường.

Lúc anh ta hỏi người khác, trong lòng khẳng định như vậy, càng giống như là dẫn dắt hoặc là mệnh lệnh.

Tỉnh Duyên vội nói: "Lừa đảo! Lừa đảo! Chúng tôi dùng phương thức lừa đảo điều tra được từ chỗ thôn dân, chúng tôi giả thần giả quỷ, nói chúng tôi có thể hóa giải lời nguyền, lừa bọn họ nói ra Tiết Lệ Cốc và bác sĩ Hà."

"..."

Cũng không nói sai.

Dương Nghi liếc anh ta một cái, nói với Lận Tường: "Mời tiếp tục."

"À được." Lận Tường tiếp tục nói: "Thôn dân nhận định Tiết Lệ Cốc hại chết bác Lưu, hạ cổ khiến cho họ gặp tai ương, để cô ấy bị phơi nắng chết, đánh chết mèo của cô ấy. Tiết Lệ Cốc là cấm kỵ của thôn Ngũ Cô, khi chúng tôi nghe ngóng bị thôn dân xua đuổi, chạy trốn đến chỗ ở của Tiết Lệ Cốc, phát hiện bác sĩ Hà viết thư tình cho Tiết Lệ Cốc."

"Tiếp theo chúng tôi chia nhau hành động, ở nhà sàn Tiết Lệ cốc, nơi cô ấy chôn con gái mèo đen đã chết, phát hiện một hàng búp bê vải, trong bụng mỗi con đều có tóc khác nhau. Đồng thời bắt được mèo quỷ bám vào trên người mèo đen ở căn nhà tối, cùng với tầng hầm nuôi cổ của căn nhà tối, nơi đó có rất nhiều cô gái đã chết."

"Đến đây, trong lời chất vấn của bác sĩ Hà và lời kể của trưởng thôn, đã tìm được chân tướng."

"Tiết Lệ Cốc là cô gái được bác Lưu, cũng chính là cha của thôn trưởng Lưu Văn Phong mua về, ông ta mua cô ấy, dùng cô ấy và mấy cô gái khác cùng nhau nuôi nhân cổ, những cô gái khác đều đã chết, chỉ còn lại một mình cô ấy, bị thôn trưởng phát hiện đưa ra ngoài. Thôn trưởng hiếu thuận, không vạch trần cha mình, chỉ chuyển cô ra ngoài."

"Sau đó, bác sĩ Hà đến thôn thích Tiết Lệ Cốc, lúc chữa bệnh cho Lưu Văn Phong phát hiện cổ trùng trên người ông ta, bởi vậy thôn dân hoài nghi Tiết Lệ Cốc là thảo quỷ bà, vu hãm, xa lánh và tàn hại cô ấy, cuối cùng phơi nắng cô ấy cho đến chết. Sau khi cô chết bám vào người mèo đen, biến thành mèo quỷ, khiến những chuyện thôn dân vu oan cô lần lượt ứng nghiệm, liền thành bệnh lạ này. Chỉ cần thôn dân phủ nhận lúc đó vu hãm, quái bệnh sẽ dừng lại."

Lận Tường nói: "Như vậy, tôi đã nói rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện. Còn có vấn đề gì sao?"

Dương Nghi hỏi: "Mọi người tổng cộng mấy người bị quái bệnh? Đều chết hết sao?"

Lận Tường nói: "Ba, hai người chết trong trò chơi, một người khác sống sót đi ra."

Dương Nghi lại quét mắt một vòng trên người bọn họ, hỏi: "Là ai?"

Lăng Trường Dạ vừa định lên tiếng, Phù Vũ Tình đã mở miệng trước anh, cô ấy hất cằm với Đào Bảo Bảo, "Là người này, không biết làm chuyện gì thất đức, tổn thọ mười năm."

"..."

Dương Nghi thấy là Đào Bảo Bảo, thì không tiếp tục hỏi, chỉ nói: "Vất vả rồi, cảm ơn mọi người đã hợp tác."

Trò chơi thuật lại kết thúc, phần thưởng cũng nhận, bọn họ có thể tự đi làm việc của mình.

Trời đã tối, Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái sắp xếp khách sạn cho bọn họ, nếu như không vội đi, có thể ở đây một đêm.

Hạ Bạch và mọi người ở lại, dự định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai rời đi.

Buổi tối, Nghiêm Kính Nghiệp mời Lăng Trường Dạ, Hạ Bạch và Nhị Oa ăn cơm, Lăng Trường Dạ từ chối.

Nghiêm Kính Nghiệp suy nghĩ một chút, vẫn là đến khách sạn nói ra yêu cầu của mình.

Ông nói, nếu như có thể, muốn để bọn họ ở thành phố Đại Thái chơi thêm hai ngày.

"Mọi người cũng biết, thành phố Đại Thái rất phức tạp, thường xuyên có người chơi mang theo kỹ năng qua lại." Ông thở dài: "Không phải sao, chúng tôi vừa nhận được tin tức, hai vợ chồng đoàn trưởng hội Bán Nguyệt dẫn theo mấy người chơi tới, đồng thời, mấy người chơi của hội Thánh Du cũng tới."

"Nhân viên Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái chúng tôi nhiều hơn so với những thành phố khác, nhưng người chơi có kỹ năng lợi hại cũng không nhiều, bọn họ đột nhiên đến thành phố Đại Thái, tôi sợ xảy ra chuyện, chúng tôi không áp chế được."

Bởi vì thành phố Đại Thái ở biên giới, từ xưa đến nay không yên bình như nội địa, sau khi trò chơi giáng xuống càng hỗn loạn.

Nơi này vốn là khởi nguồn của hội Bán Nguyệt, có một hội Bán Nguyệt và rất nhiều người chơi thần bí đã đủ đau đầu rồi, hiện tại ngay cả người của hội Thánh Du cũng tới, ông thực sự lo lắng, muốn mời bọn họ ở lại thêm hai ngày. Có bọn họ ở đây, người chơi khác muốn gây chuyện có thể cũng phải suy nghĩ nhiều hơn.

Lăng Trường Dạ suy nghĩ một chút, nói: "Hạ Bạch còn phải đi học, cậu ấy phải trở về, tôi và Nhị Oa có thể ở đây thêm hai ngày."

Lần này Nhị Oa lại mở miệng: "Em cũng muốn đi."

"..."

Nghiêm Kính Nghiệp nghĩ thầm, đi học còn quan trọng hơn an nguy của một thành phố sao? Lại nghĩ, Nhị Oa muốn đi đâu? Cậu bé biết đường sao?

Nhưng đây là ông cầu xin bọn họ, Lăng Trường Dạ có thể ở lại thì ông nên cảm ơn, càng không có tư cách quản lý người khác muốn làm gì.

Ông vội vàng bày tỏ sự cảm kích với Lăng Trường Dạ: "Cảm ơn! Cảm ơn anh! Có anh ở đây tôi có thể ngủ ngon rồi."

Đang lúc bọn họ trò chuyện, Nghiêm Kính Nghiệp nhận được một cuộc điện thoại, nhìn hiển thị hẳn là nhân viên công tác của Cục quản lý trò chơi thành phố Đại Thái, vốn ông muốn cúp máy, Lăng Trường Dạ giơ tay lên, nói: "Cục trưởng Nghiêm cứ nghe máy đi, không cần để ý đến chúng tôi, có thể là công việc quan trọng."

Anh thực sự là người khiêm tốn, làm cho người ta cảm thấy rất dễ ở chung, Nghiêm Kính Nghiệp lập tức yên tâm nghe máy.

Vốn dĩ ông đang cười nói chuyện điện thoại, nhưng càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng: "Đã điều tra ra nguyên nhân chưa?"

Bên kia nói vài câu, cúp điện thoại.

Bọn họ không biết đây có phải là chuyện nên hỏi hay không, đang do dự có nên mở miệng hỏi hay không, Nghiêm Kính Nghiệp đã tự mình nói: "Thôn Ngũ Cô bị thiêu rụi rồi."

Ba người đều sửng sốt, buổi chiều bọn họ vừa phá đảo bản đồ thôn Ngũ Cô, rời khỏi thôn Ngũ Cô, buổi tối thôn Ngũ Cô đã bị thiêu rụi, đây có phải là quá trùng hợp hay không?

Lăng Trường Dạ hỏi: "Đã điều tra được nguyên nhân chưa?"

"Điều tra được rồi, là một thôn dân phóng hỏa, ông ta hình như là điên rồi, miệng hô 'Đều đáng chết', đầu tiên là đốt rừng cây xung quanh thôn, lại chạy tới các nơi trong thôn châm lửa." Nghiêm Kính Nghiệp nhíu chặt mày, "Xung quanh thôn Ngũ Cô đều là rừng cây, trong thôn cũng rất nhiều cây cối, lửa lớn rất nhanh đã thiêu rụi toàn bộ ngôi làng, đã phát hiện rất nhiều thôn dân tử vong, hiện tại vẫn đang tìm kiếm những người còn sống sót."

Hạ Bạch lập tức nhắn tin cho Vưu Nguyệt: [Vưu Nguyệt, bây giờ chị đang ở đâu?]

Vưu Nguyệt có điện thoại mới nên rất nhanh đã trả lời tin nhắn của cậu: [Ở thành phố Đại Thái, đang đi tìm bố mẹ.]

Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, [Chị rời khỏi thôn Ngũ Cô lúc nào vậy?]

Vưu Nguyệt đứng ở thành phố với ánh đèn rực rỡ, trong bóng râm dưới một gốc đa ven đường, ngẩng đầu nhìn con đường rộng lớn tấp nập, đôi mắt trống rỗng thu lại rất nhiều ánh sáng, hai tay cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn của Hạ Bạch: [Khoảng một tiếng sau khi mọi người đi, tôi ngồi xe của Cục quản lý trò chơi rời đi.]

Sau khi những người chơi khác rời đi, cô một mình đi về phía sau núi, nhân viên công tác hỏi cô làm gì, cô nói đi thăm người thân đã khuất.

Khi đi lên theo con đường núi gập ghềnh, cô vẫn luôn nhớ lại âm thanh xuất hiện trong đầu lúc rời khỏi trò chơi.

[Sau khi phẫu thuật, có phải phải uống thuốc suốt đời không? Chị đã trở về, có thuốc không?]

[Đây chính là chứng cứ xác thực sao? Một cô gái nuôi mèo nuôi tằm chính là thảo quỷ bà hại người sao?]

[Vưu Nguyệt, chúng ta nên rời đi thôi.]

Sau khi thông báo phần thưởng cứng nhắc của hệ thống kết thúc, xuất hiện một giọng nói rất con người, so với giọng đọc đều đều không cảm xúc trước đó, ba câu này được nói ra có mang theo cảm xúc.

Lúc ấy lông mi cô run lên, siết chặt tay.

[Đây là ba câu nói mà map thôn Ngũ Cô để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng ngài, toàn bộ đều đến từ Hạ Bạch.]

[Hệ thống kiểm tra phát hiện, thời gian ánh mắt ngài dừng lại trên người Hạ Bạch trong map thôn Ngũ Cô, nhiều gấp mười lần so với tổng thời gian nhìn những người khác.]

[Hạ Bạch có ý nghĩa đặc thù với ngài, ngài muốn mãi mãi ở bên Hạ Bạch, phải không?]

Hai tay cô đột nhiên nắm chặt, không biết là khẩn trương hay là cảm xúc gì khác, căng thẳng chờ đợi âm thanh tiếp theo của hệ thống, nhưng âm thanh kia biến mất.

Mãi đến khi cô đi tới trước một ngôi mộ hoang, cúi đầu nhìn chằm chằm ngôi mộ đất mọc đầy cỏ hoang, không người chăm sóc.

[Ngài là con trai của Tiết Lệ Cốc.]

[Năm đó, bọn buôn người lừa bán hai đứa trẻ đến thôn Ngũ Cô, một trai một gái. Bình thường, thôn dân sẽ mua con trai, nhưng bởi vì con gái dễ luyện cổ hơn, nên Tiết Lệ Cốc bị bỏ lại, lần đầu tiên cô bị đẩy vào địa ngục chỉ vì giới tính của mình.]

[Cô ấy bị coi như Nhân cổ mài mòn ý thức con người, người bạn duy nhất là một con mèo đen, con mèo đen kia vì là mèo cái nên mang thai, sinh con ra rồi chết hết. Cô ấy lại một lần nữa nếm trải nỗi khổ của phụ nữ.]

[Bởi vì là phụ nữ, cô ấy bị vu oan là thảo quỷ bà, lại bị đẩy vào địa ngục cũng bởi vì là phụ nữ lần nữa.]

[Bởi vì là phụ nữ, trong khoảng thời gian bị thôn dân trong thôn đánh đập, ức hiếp, cô ấy đã mang thai, lại một lần nữa phải chịu đựng nỗi đau tuyệt vọng vì là phụ nữ.]

[Cả đời cô ấy chịu đủ nỗi khổ của người phụ nữ, niềm an ủi duy nhất chính là đứa con trai, cô ấy dốc hết sức lực đưa con trai ra khỏi địa ngục của mình, không ngờ, nhiều năm sau, con trai cô trở về cũng biến thành phụ nữ.]

Vẻ mặt Vưu Nguyệt không buồn không vui, đôi mắt trống rỗng không có chút cảm xúc.

[Người ta thường nói trò chơi đáng sợ, nhưng hiện thực còn đáng sợ hơn trò chơi, hiện thực không có Hà Xuân Huy, không có mèo quỷ báo thù, chỉ có loài người đã mục nát càng đáng sợ hơn.]

[Kỹ năng và linh hồn của ngài là trời sinh một cặp, hãy làm những gì ngài muốn, Thẩm Phán Vu sư Vưu Nguyệt.]

Có lẽ bởi vì phải len qua những thanh tre nhọn hoắt, gió ở thôn Ngũ Cô giống như bị xé rách, đi qua khu rừng rậm rạp, đi qua ngôi mộ đất hoang vắng này, bị vây khốn giữa hai ngọn núi, thút thít nghẹn ngào, giống như tiếng khóc than của lịch sử.

Vưu Nguyệt quay đầu nhìn về phía thôn làng, trong đôi mắt trống rỗng không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bình Luận (0)
Comment