Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 15

Sau khi nhìn thấy tên người được chọn, những học sinh khác đều cảm thấy may mắn rời đi, có người trước khi đi còn an ủi Hạ Bạch vài câu, trong ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.

Chờ khi đám người kia cả rồi, Lận Tường nói: “Hạ Bạch, tôi đi thay cậu.”

Thấy Hạ Bạch muốn phản đối, cậu ta chặn họng cậu trước, “Tôi không phải xúc động, vừa rồi tôi đã nghĩ kỹ rồi, rất lý trí khi đưa ra quyết định này, cậu nghe tôi nói này.”

Lận Tường cố gắng giữ bình tĩnh, không lộ ra hoảng loạn ở trước mặt Hạ Bạch, “Mạnh Tình đã hành hạ mình đến chết vào đêm thứ hai sau khi vào nhà xác, nhưng dì ấy đã vào nhà xác hai lần, nhất định là hiệu quả dị hóa đã tăng lên. Tống Minh Lượng đã hại chết Tống Cường vào đêm thứ ba sau khi vào nhà xác. Nói cách khác, cho dù tôi có vào nhà xác, bình thường chắc cũng có thể chịu được hai ngày, tôi tin cậu nhất định có thể tìm được chân tướng rồi dẫn tôi ra khỏi trò chơi trong hai ngày này.”

“Cậu vẫn luôn thông minh như vậy.”

“Nếu cậu đi vào, tôi không thể đảm bảo có thể dẫn cậu ra ngoài. Cậu và anh Hoa, một người gánh trí, một người gánh võ, nếu hai người đều dị hóa, vậy thì thật…… toang rồi.”

Hoa Hạo Minh cũng nói: “Lận Tường nói có lý, để Lận Tường đi thay cậu đi.”

Hạ Bạch lắc đầu, “Các anh đã quên, Đới Lương Viễn từng nói, không phải tất cả người từng đi chuẩn bị tiết dạy đều sẽ nổi điên rồi chết, tôi không có sở thích gì, có lẽ chính là kiểu người thế đấy.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Lận Tường nghe cậu nói như vậy cũng rối rắm, “À, cậu nói cũng đúng, nếu thế thì hai chúng ta sẽ không sao rồi.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Hoa Hạo Minh nói với Lận Tường: “Cậu đi đến căn tin với bọn họ trước đi, tôi nói chuyện với cậu ta một chút.”

Hoa Hạo Minh kéo Hạ Bạch đến khu rừng cạnh khu dạy học, khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây, dáng vẻ muốn tâm sự với cậu. Hắn nói: “Ngày đó tôi nói, ngoại trừ cậu, tôi sẽ không đi thay ai đến nhà xác, tôi nói thật đấy, nhưng hiện giờ tôi không thể đi thay cho cậu.”

Hạ Bạch: “Tại sao anh lại muốn đi thay cho tôi? Anh đi cùng tơi đến trường học, ngoại trừ giám sát tôi, thật sự còn muốn bỏa vệ tôi?”

“Đương nhiên.” Hoa Hạo Minh nói: “Cậu rất quan trọng. Tuy rằng tôi không thích nghe người khác nói như vậy, nhưng sự thật chính là, trong mắt của rất nhiều người, cậu quan trọng hơn tôi.”

Hạ Bạch: “Bởi vì Hỉ Thần đã mất của nhà tôi sao?”

Hoa Hạo Minh gật đầu, “Lúc ấy tôi mới bước ra từ một trò chơi trong thành phố Tuyền Quảng, lẽ ra nên có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhìn thấy tin nhắn của lão Dương gửi đế thì lập tức không ngừng không nghĩ mà cùng hai đồng nghiệp của Cục quản lý trò chơi chạy đến, bởi vì chúng tôi đều biết chuyện này có thể rất quan trọng.”

Hạ Bạch có nghi hoặc, “Xem phản ứng lúc đó của anh, chắc là cảm thấy chuyện này rất thái quá, tại sao vừa nghe lão Dương nói đã lập tức đến ngay?”

“Cậu sẽ không cho rằng lão Dương là chú công an nhân dân ở đồn của các cậu chứ?” Hoa Hạo Minh lườm Hạ Bạch một cái.

Hạ Bạch: “……”

“Cục quản lý trò chơi rất lớn, không chỉ là quản lý trò chơi, mà còn quản lý bất kỳ cái gì liên quan đến trò chơi, các vấn đề do trò chơi gây ra. Lão Dương cũng là người của Cục quản lý trò chơi, công việc của ông ấy có chút đặc biệt, mấy ngày nay đến Đồn cánh sát của các cậu tìm hiếu chút tình huống, thấy cậu cứ lấp lấp ló ló, cho nên cũng nhân tiện hiểu biết một chút.”

Hạ Bạch im lặng, thảo nào chị gái xinh đẹp kia lại gọi lão Dương là thầy Dương, cách gọi này có hơi kỳ lạ, cậu còn tưởng rằng lão Dương là sư phụ dẫn cô ấy.

“Vô số người thường không biết Cục quản lý trò chơi thực ra đã tồn tại từ rất lâu rồi, cậu không biết đã có bao nhiêu người hy sinh, có bao nhiêu người phải trả giá điều gì, cũng chỉ vì nghiên cứu trò chơi và kết thúc trò chơi đâu.”

“Quả thực có chút tiến triển, nhưng nhiều sự tiến triển chỉ tập trung vào khoảng thời gian trò chơi mới vừa xuất hiện, càng giống như trò chơi cố ý kiêu ngạo để lộ ra, giờ đây nó đã bị đình trệ, chỉ có thể dựa vào xông vào trò chơi.”

“Từ lúc trò chơi xuất hiện cho tới nay, đều là người biến mất, lần đầu tiên xuất hiện sự kiện tử thi biến mất, đây có thể là tiến triển mới. Cho nên sau khi chúng tôi nhận được tin tức thì lập tức chạy đến, mặc dù chỉ có khả năng rất nhỏ.”

Hạ Bạch đã hiểu tại sao Hoa Hạo Minh từ chối những mọi người, cho dù không nắm chắc cũng sẵn lòng đi thay cậu đến nhà xác.

“Để Lận Tường đi thay cậu đi.” Hoa Hạo Minh nói: “Ngoại trừ những điều tôi nói với cậu, còn có vấn đề phần thường của trò chơi.”

“Tôi đã từng nói với các cậu, nếu có thể vượt ải trò chơi, người có biểu hiện tốt sẽ có phần thưởng của trò chơi. Thực ra phần thưởng của trò chơi rất hào phóng, dẫu sao sau khi vượt ải rồi thì trò chơi sẽ vô dụng rồi biến mất, tài nguyên trong trò chơi cũng có thể đổi thành đồ vật làm phần thưởng cho người chơi.”

“Phần thưởng tệ nhất chính là điểm tích lũy, tiếp theo là một số đạo cụ, sau đó là vũ khí, cao nhất là kỹ năng.” Hoa Hạo Minh nhấn mạnh chữ kỹ năng với Hạ Bạch, “Theo những gì Cục quản lý trò chơi biết, kỹ năng chia thành ba cấp bậc, bao gồm tất cả kỹ năng của vũ khí , kỹ năng trong cơ thể, cấp bậc cao nhất cũng là kỹ năng linh hồn hiếm có nhất.”

“Ngay cả trong bảng xếp hạng người chơi cũng rất hiếm có người có kỹ năng linh hồn mạnh, loại kỹ năng này có thể gặp không thể cầu, không phải biểu hiện tốt là sẽ có thể có được, cần phải có duyên phận với trò chơi.”

Hạ Bạch nghe hiểu, “Anh đang cảm thấy tôi có thể có được kỹ năng linh hồn trong trò chơi này sao?”

“Tôi cảm thấy có khả năng. Mấu chốt của trò chơi này là ở nhà xác, cũng chính là trên tử thi, trong lòng cậu cũng biết rõ mình có tính chất đặc biệt gì, mối liên hệ này rất mạnh.”

Hạ Bạch: “Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ tôi có vấn đề sao, còn để tôi có được kỹ năng nghe rất mạnh?”

Hoa Hạo Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Bạch, chỉ nói: “Thêm một người chơi mạnh là chuyện tốt, có kỹ năng linh hồn là có thể an toàn mà vượt ải nhiều trò chơi hơn.”

Hạ Bạch: “Tôi không phải là người vĩ đại như các anh, không muốn vượt ải trò chơi, chỉ muốn làm một pháp y bình thường mà thôi.”

Hoa Hạo Minh liếc cậu một cái, “Hỉ Thần nhà cậu, ngay đến camera giám sát cũng không quay được, còn có thể ở trong thế giới hiện thực sao? Hết sức có khả năng đã vào trò chơi rồi.”

Hạ Bạch vẻ mặt kiên định đến có thể gia nhập Đảng: “Tôi sẽ cố gắng có được kỹ năng, tôi cũng muốn làm một người vĩ đại nữa.”

“……”

Hoa Hạo Minh im lặng đến mười mấy giây mới mở miệng, “Cho nên, bảo Lận Tường đi thay cậu đi. Nếu muốn có được phần thưởng kỹ năng linh hồn, ít nhất cậu phải suy nghĩ rõ ràng để tìm ra nhiều manh mối hơn, trở thành người xuất sắc vượt ải.”

Hạ Bạch vẫn lắc đầu, “Nếu tôi dựa vào người khác để mạo hiểm vượt trò chơi cho tôi thì tính là xuất sắc cái gì, nếu kỹ năng rất khó có được, như vậy có thể là không có duyên. Nếu tôi đến nhà xác thì còn có thể vượt ải được, khả năng có khi còn lớn một chút.”

Vậy có hơi có lý.

Hoa Hạo Minh mới vừa đống ý có chút thì lại nghe được Hạ Bạch nói: “Hơn nữa, không phải đã nói rồi sao, có người từng đến nhà xác không bị sao cả, chứng minh người không có sở thích gì sẽ không thể bị dị hóa, tôi thật sự cảm thấy mình không có.”

“……” Hoa Hạo Minh thật sự chịu không nổi nữa, “Tôi không phải không biết cậu, cậu còn nói ở trước mặt tôi, cậu thật sự cho rằng cậu không có sở thích đặc biệt nào sao?”

Hạ Bạch mờ mịt: “Tôi có sở thích nào có thể bị dị hóa?”

Hoa Hạo Minh nói thẳng: “Đam mê ái tử thi*!”

* Ái tử thi (tên khoa học: Necrophilia) là hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết.[1] Khi người thân (người vợ, người chồng hay thậm chí cả là mẹ hoặc con cái) trong gia đình qua đời, bệnh nhân "ái tử thi" vẫn muốn giữ lại xác người đó và chăm sóc như khi họ còn sống. Bệnh được chia làm 2 dạng: ái tử thi kiềm chế và bệnh ái tử thi.

Khuôn mặt của Hạ Bạch thế mà hiện ra vẻ đau buồn, đôi mắt đều mở to, “Sao anh có thể nói với tôi như thế?”

Hoa Hạo Minh: “?”

Hạ Bạch: “Tôi chỉ là muốn tìm cho mấy xác chết đáng thương không có nhà để về một mái nhà mà thôi.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Hạ Bạch: “Tình yêu trong sáng trong gia đình bị anh nói thành ô uế rồi.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Lận Tường nôn nóng mà chờ ở căn tin, cách vài giây lại nhìn ra cửa một cái, rất muốn biết Hoa Hạo Minh khuyên Hạ Bạch thế nào.

Không biết cậu ta đã quay đầu lần thứ mấy trăm, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng hai người, vội đứng lên phất tay với bọn họ, “Nơi này, nơi này!”

Sau khi hai người ngồi lại, không đợi Lận Tường mở miệng, Hoa Hạo Minh liền nói kết quả thảo luận với cậu ta, “Trưa nay, tôi và Hạ Bạch sẽ cùng đến nhà xác.”

Lận Tường nhìn về phía Hạ Bạch, “Hạ Bạch……”

Hạ Bạch nói: “Theo như lời cậu nói, cho dù tôi bị dị hoá thì còn có thể kiên trì hai ngày rưỡi, có hai ban ngày còn có thể tỉnh táo, còn có thể tìm manh mối. hơn nữa nhà xác chính là mấu chốt, nơi đó có thể có manh mối mấu chốt mà chúng ta có, phải đến xem một chút.”

Lận Tường cũng được khuyên rồi, “Quên đi, các cậu một người có kinh nghiệm phong phú trong trò chơi hơn tôi, một người thông minh hơn tôi, nếu các cậu đã quyết định, tôi cũng không nói nhiều nữa.”

Hoa Hạo Minh giống như đang dặn dò hậu sự: “Nếu tôi bị dị hoá, buổi tối các cậu phải trốn đi. Nếu Hạ Bạch dị hoá, các cậu…… buổi tối trói cậu ta lại, chú ý đừng để cậu ta tự sát.”

Mạnh Tình bị bệnh sạch sẽ, còn tắm chết bản thân.

Một người thích tử thi, nếu mà dị hóa vô hạn theo hướng này, vậy thì không phải sẽ biến mình và người xung quanh thành xác chết sao?

Lận Tường liên tục gật đầu, thấy trên mặt Hạ Bạch lộ ra chút không vui, hỏi cậu: “Hạ Bạch, sao vậy? Nói chuyện với anh Hoa không vui sao?”

Hạ Bạch nói thẳng: “Anh ta không tôn trọng tôi, cũng không tôn trọng lý tưởng cảu tôi.”

“……”

Hoa Hạo Minh không muốn nói chuyện nữa, “Ăn thôi!”

Hạ Bạch bưng cháo trắng Lận Tường đã mua lên ăn.

Khác với những người khác, hai người đến nhà xác lần này không hề lề mề. Sau khi quyết định, bọn họ vừa ăn xong liền đi vào.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người bước vào tòa nhà thực nghiệm giải phẫu, nhưng mỗi lần bước vào trước đó đều vội vàng đi lên cầu thang, chưa bao giờ đi qua hành lang tối tăm ở tầng một.

Những cây đa xung quanh che phủ đã khiến cho tòa nhà thực nghiệm âm u và ẩm ướt, âm u và ẩm ướt lại sinh ra âm lạnh cùng mùi tanh, mùi formalin nồng nặc có thể chặn mùi tanh, nhưng không cách nào tan đi, thoang thoảng quấn quanh chóp mũi, lan đến trên người, giống như bị đắm mình trong một ao nước tù đọng có cá và cỏ đang chết dần.

ành lang ở tầng một dài hơn tầng hai, có nhiều phòng hơn, không phải tất cả đều là nhà xác mà còn có phòng chứa mẫu vật, bên trong lưu trữ các bộ phận cơ thể người và động vật.

Dựa theo tin nhắn của thầy hướng dẫn, bọn họ phải vào nhà xác số 4 chuyển thầy đại thể số 5 tới phòng thí nghiệm 203 trên lầu hai.

Tuần này tất cả sinh viên đến chuẩn bị cho tiết dạy đều đến nhà xác số 4, nhà xác số 4 ở cuối hành lang, hình như vẫn luôn không khóa, mở ra một khe hở đen sì, dường như trường học cũng không hề lo lắng sẽ có người tiến vào nhà xác làm cái gì đó.

Để đến nhà xác số 4 thì phải đi qua mấy phòng mẫu vật và nhà xác ở hành lang.

Hoa Hạo Minh sợ Hạ Bạch không kiềm được làm ra cái gì, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Hạ Bạch, bước nhanh trong hành lang tối tăm yên tĩnh, càng đi sâu vào càng âm u ẩm ướt, trên mặt đất ướt dầm dề, giống như còn có rêu xanh mọc trên đó.

Khi đến cửa nhà xác số 4, đôi mắt hai người đều ướt, mùi formalin thật sự quá cay mắt. Mùi nồng như thế cũng không thể át đi mùi tanh khác, cho dù đeo khẩu trang, mùi hỗn hợp này vẫn khiến cho dịch dạ dày của người ta cuộn lên, hận không thể từ bỏ hô hấp.

Một làn hơi âm lạnh hơn tràn ra từ khe cửa nhà xác số 4, hai người nổi cả da gà.

Hoa Hạo Minh buông tay Hạ Bạch, trong tay xuất hiện thanh kiếm dẻo của anh ta, hít sâu một hơi rồi đặt tay lên cánh cửa loang lổ cũ nát, nhẹ nhàng đẩy về phía sau.

Bình Luận (0)
Comment