Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 150

Sắc mặt của lão Tiền cũng rất nghiêm túc: "Bình thường có hai loại, một loại là cần sinh thần bát tự và tên người bị yểm bùa, một loại là đồ vật trên người bị yểm bùa, tóc, máu…vân vân."

Nói xong ánh mắt hai người đều ngưng trọng, Lận Tường lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy cửa phòng 304 đang mở, nơi này vốn là chỗ ở của Vệ Kính Vân và Mã Hâm Giáp.

Vệ Kính Vân chắc không đến mức ra ngoài điều tra manh mối mà không đóng cửa, cho nên có thể là có người từng vào phòng của anh ta.

Lão Tiền nói: "Mau đi tìm bọn họ đi!"

Lận Tường mắng chửi vài câu th.ô t.ục, bởi vì bọn họ đã nói sẽ tập hợp ở 202, cho nên cửa 202 không khóa, cậu ta và Hạ Bạch ở bên trong ngủ cả đêm, trên giường trên ghế sô pha rất có thể tóc rụng, cũng dễ lấy hơn bất kỳ gian phòng nào!

Lúc hai người đi ra, Hạ Bạch và Dương Nghi còn đang nói chuyện với người phụ nữ 305.

Lận Tường sắc mặt khó coi liếc mắt ra hiệu với Hạ Bạch, vội vàng trở lại 202.

Rất nhanh, Hạ Bạch và Dương Nghi cũng đã trở về.

Lận Tường sốt ruột nói: "Hạ Bạch! Xong rồi! Có thể là bọn họ lấy tóc của chúng ta để yểm bùa, tôi thấy phòng của Vệ Kính Vân có người đi vào rồi!"

"Tôi biết cậu rất gấp, nhưng mà cậu đừng vội." Hạ Bạch ngơ ngơ nói: "Chúng ta chắc là không có rụng tóc đâu, chúng ta còn rất trẻ mà."

Lận Tường: "?"

Nói xong Hạ Bạch nhìn về phía lão Tiền, nhìn về phía mái tóc dày kia, vừa nhìn liền biết không phải tóc của ông, chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, nhìn về phía Dương Nghi: "Từ Thanh Danh, anh thì sao? Sáng sớm lúc ra cửa anh có chú ý tóc của mình không?"

Sắc mặt Dương Nghi có chút trầm xuống.

Hạ Bạch thở dài trong lòng, có chút buồn bực. Cho dù biết nơi này rất nguy hiểm, có thể cũng rất khó nghĩ đến chuyện nhỏ như tóc rụng thế này. Người chơi bình thường cũng sẽ không nghĩ đến kiểm tra phòng có tóc rụng hay không khi tỉnh dậy.

Nghe qua vô số trò chơi, Viện phó Dương có thể sẽ toang nơi này.

Thiên tài vô cùng thích hợp làm nghiên cứu khoa học, ông anh mà Dương Mi không bỏ được này.

Cậu đang nghĩ như vậy, chợt nghe Dương Nghi trầm mặt nói: "Tóc trên giường của cậu không phải là của cậu."

Hạ Bạch: "..."

Hạ Bạch cũng ngây người, "Anh trộm tóc của tôi, đồ gian xảo."

Dương Nghi: "..."

Lận Tường đã bối rối, "Không phải, chuyện gì xảy ra vậy?"

Khuôn mặt ngơ ngơ của Hạ Bạch hiện ra vẻ lạnh lùng,: "Tôi nên nghe lời đội trưởng, đề phòng anh, thiệt cho tôi vừa rồi còn lo lắng cho anh!"

Lúc vừa biết thân phận Dương Nghi, Hạ Bạch hỏi Lăng Trường Dạ, sao Dương Nghi lại vào trò chơi, lúc ấy Lăng Trường Dạ đã nói có thể là tới vì Dương Mi và cậu.

Dương Nghi cảm thấy cậu có vấn đề, trước đó muốn máu của cậu để làm nghiên cứu, bị Cục trưởng từ chối, anh ta chưa từ bỏ ý định đi theo vào trò chơi, không dễ lấy máu của cậu thì nhân cơ hội lấy tóc của cậu, chắc hẳn đối với nhân viên nghiên cứu cấp bậc như Dương Nghi mà nói, dùng tóc thay thế máu để nghiên cứu cũng không tính là khó khăn gì.

Lận Tường vẫn không hiểu, cậu ta hỏi Dương Nghi: "Tóc của anh không bị trộm chứ?"

"Không có." Dương Nghi nói: "Mặc dù tôi không hiểu rõ bùa chú như cô Tiền, nhưng cũng không nông cạn như vậy, biết rõ loại tà thuật này đại khái là cần một thứ ở trên người, sau khi biết có thầy bùa ở âm phủ, tới nơi này liền chú ý một chút."

Lận Tường lại nhìn về phía Hạ Bạch: "Không phải cậu nói không có tóc sao? Sao lại nói anh ta trộm tóc của cậu?"

Hạ Bạch nói: "Không phải tóc của chúng ta, tôi đổi rồi."

Lận Tường: "Cho nên, cậu cũng biết thầy bùa cần một thứ ở trên người từ lâu, đã sớm đề phòng rồi?"

Hạ Bạch biết là biết, lúc làm bài tập ở thôn Ngũ Cô thì có hiểu biết một chút, nhưng bảo cậu làm chuyện này, cũng không hoàn toàn là đơn giản biết chuyện đó.

"Cậu còn nhớ tối hôm qua Mã Hâm Giáp kêu đau một tiếng, nhưng không có âm thanh thảm thiết nào khác, sau đó chúng ta đoán có thể là anh ta bị chuyển dời bùa chú, tôi nghĩ tiếng kêu đau kia có thể là anh ta bị bạn trai Tiểu Kỳ kéo tóc, hoặc là đâm kim lấy máu gì đó, buổi sáng rời giường đã chú ý một chút."

Phương pháp chú ý chính là, khi sắp xếp lại giường chiếu sô pha, đổi tóc của cậu ta và Lận Tường thành của Tề Ngạn và Cổ Toàn Côn.

Lận Tường: "..."

Cậu ta cho rằng đây là ác ý hoàn toàn không đề phòng được của trò chơi, không nghĩ tới chỉ có một mình cậu ta không đề phòng?

Không, có thể còn có một người.

Cậu ta hỏi: "Vệ Kính Vân đâu?"

Vệ Kính Vân không trở về.

Dương Nghi: "Có phải anh ta đang điều tra manh mối ở trong nhà hộ gia đình nào không?"

Hạ Bạch: "Mặc kệ có phải hay không, chúng ta lập tức tìm anh ta thôi."

Lão Tiền nói: "Đừng nóng vội, cho dù chúng ta nói là sự thật, sau khi Mã Hâm Giáp bị bứt tóc, qua hơn ba giờ anh ta mới chết."

Hạ Bạch không nói, nói chính xác chỉ là hơn ba giờ bị rơi lầu, có thể lúc rơi lầu anh ta đã chết rồi.

Lận Tường lập tức đi tới hành lang lớn tiếng gọi tên Vệ Kính Vân, mặc kệ là lầu hai, lầu ba hay lầu bốn, lầu năm, đều không có tiếng anh ta đáp lại, không chỉ không có anh ta, không có bất kỳ đáp lại nào, âm thanh lớn như vậy, không có một người mở cửa.

Đồng thời, người giấy nhỏ của lão Tiền cũng xuất phát đi tìm.

Khi bọn họ trở lại lầu hai, lần lượt gõ cửa, người đàn ông bên cạnh 204 mở cửa, cười lạnh nói: "Các cậu đừng tìm nữa, vào chung cư ăn thịt người này mà còn muốn sống sót à?"

Lận Tường chất vấn: "Các anh quả nhiên là lừa người đến chung cư ở, dời bùa đến người ta sao?"

Người đàn ông cười cười không nói lời nào.

Hạ Bạch hỏi: "Anh đi lang thang khắp nơi trong chung cư, là đang tìm đối tượng chuyển dời bùa? Anh đã chuyển bùa cho ai?"

Người đàn ông vẻ mặt thê thảm buông tay, "Mọi người đừng nghĩ tôi xấu như vậy, tôi cũng là người bị hại vô tội bị yểm mà thôi."

Hạ Bạch nhìn chằm chằm vào anh ta, đột nhiên hỏi: "Là do ông Vương bố anh đã yểm bùa anh sao?"

Nụ cười trên mặt người đàn ông cứng ngắc.

Hạ Bạch nghĩ đến cái lỗ trên tường 202, mà 202 dương gian không tồn tại lỗ nhìn trộm, vừa nhìn thấy, cậu liền nghĩ vì sao khi còn sống ông Vương không có thói quen nhìn trộm, sau khi chết mới có.

Khi biết ở đây có thầy bùa, cậu đoán có người nào đó đang yểm bùa cho ông Vương.

Sau khi thăm dò con trai của ông Vương, lại nghĩ đến hai cái giường chỉnh tề trong phòng ông Vương ở âm phủ, cùng với đứa con trai bất hiếu chưa bao giờ nhìn ông Vương trong miệng người khác, Hạ Bạch liền hiểu rõ.

Hạ Bạch: "Bố anh yểm bùa anh, thực ra cũng không phải là muốn hại người, ông ấy chỉ là muốn anh trở về thăm ông ấy nhiều một chút."

Căn phòng kia nhỏ hẹp như vậy, ông Vương vẫn kiên trì đặt hai cái giường, mỗi ngày quét dọn phòng sạch sẽ, giường chiếu chỉnh tề, chính là chờ mong ngày nào đó con trai có thể trở về, ngủ một đêm ở nơi này.

Nhưng như bà chủ 303 đã nói, đứa con trai hiếu thuận trong miệng ông ấy hoàn toàn không quay lại thăm ông ấy.

Con trai không quay lại thăm, ông ấy còn nói với người khác rằng con trai hiếu thuận, đúng với câu nói kia, người càng thiếu cái gì thì càng khoe khoang cái đó, một ông cụ luôn miệng khoe khoang chỉ là một cụ già cô đơn tự an ủi mình.

Ông ấy thực sự quá nhớ con trai, vì vậy sau khi biết có một thầy bùa giỏi thì liền đi tìm thầy bùa kia, để con trai đến thăm nhìn mình nhiều hơn một chút.

Thầy bùa liền yểm cho con trai ông ấy loại bùa về thăm nhìn nhiều hơn một chút.

Hạ Bạch: "Anh biết mình bị yểm bùa, cũng biết bùa này có thể chuyển dời, không biết tại sao không chuyển dời đến những người khác, mà là chuyển dời đến trên người của bố anh, người đã tìm người yểm bùa anh."

Bản thân tự nhiên không thể nhìn bản thân, bọn họ cùng chuyển dời bùa, từ đó đổi biến thành bố nhìn con.

Người con trai này không biết có ý đồ gì, cả ngày đi lung tung trong chung cư, ông Vương ở âm phủ vẫn luôn đi theo anh ta, bị các hộ gia đình âm phủ đuổi ra ngoài, nhưng mà "nhìn" chính là nội dung bị yểm, ông ấy nhất định phải nhìn, vì thế liền có nhìn trộm.

Ông ấy nhìn trộm không phải nhìn trộm người khác, chỉ là đang nhìn con trai của mình.

Chỉ cần con trai ở trong chung cư, ông ấy sẽ luôn luôn nhìn con trai mình, cho dù bị đuổi ra ngoài, bị mắng, thậm chí bị đánh.

Sau khi bị Hạ Bạch vạch trần, con trai của ông Vương cũng không che giấu nữa, anh ta tức giận nói: "Lão già kia không cho tôi cái gì cả, còn liên lụy tôi! Cả đời ông ta ở trong vũng bùn này, còn muốn kéo tôi xuống!"

Bố của Vương Xuyên là một công nhân của xưởng dệt, vốn dĩ cả nhà bọn họ sống không ổn, tuy rằng rất căng thẳng, nhưng ông ấy vẫn có thể chịu đựng được, mãi đến khi xưởng dệt đóng cửa.

Bố anh ta bị bỏ việc, cả nhà bọn họ không có nguồn kinh tế.

Mẹ anh ta bảo bố đi tìm việc, ông ấy không tìm cho kỹ, mẹ cũng bỏ đi rồi.

Bố anh ta trầm cảm suy sụp nửa năm, mắt thấy bọn họ sắp chết đói, mới tìm được một công việc, nhưng cái gì cũng không làm được lâu dài, thường xuyên gặp phải đóng cửa, thường xuyên thất nghiệp.

Anh ta lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không có mẹ, một người cha vô dụng, sống trong căn nhà âm u nhỏ hẹp này, mỗi ngày nghe vợ chồng trên lầu mắng nhau, hàng xóm đánh trẻ con, đánh cả người già.

Ăn không ngon, mặc không tốt, bị người ta nói xấu, xem thường khắp nơi.

Anh ta vẫn luôn muốn trốn khỏi nơi này, ý nghĩ này là trụ cột chống đỡ anh ta đi tiếp, anh ta muốn trốn khỏi khu chung cư nghèo khó âm u, bẩn thỉu đầy hoàn cảnh này, muốn trốn khỏi người bố vô dụng khiến anh ta mất mặt này.

Cuối cùng anh ta cũng rời khỏi nơi này.

Anh ta cố gắng làm việc, có chút khởi sắc trong sự nghiệp ở thành phố lớn, còn quen với một người bạn gái muốn kết hôn.

Lần đó trở về đòi tiền bố, muốn an cư ở thành phố lớn, xây dựng một ngôi nhà ấm áp sáng sủa thuộc về mình, không lấy được bao nhiêu tiền thì không nói, trở về chưa được hai ngày đã thấy không ổn.

Anh ta lại trở về căn hộ mà anh ta ghét nhất, vừa rời đi lại trở về, đi ra ngoài lại trở về...

Mãi cho đến khi anh ta nhận được cuộc điện thoại mình bị sa thải, anh ta mới ý thức được có vấn đề.

Vương Xuyên tức giận nói: "Ông ta lại yểm bùa cho tôi! Đời này tôi nợ ông ta đúng không? Ông ta muốn hủy hoại tôi!"

Từ vẻ mặt lúc này của Vương Xuyên có thể nhìn ra, lúc ấy anh ta đã tức giận thế nào.

Anh ta cũng muốn giết ông lão kia.

Thế nhưng, anh ta rất nhanh đã biết, bùa có thể chuyển dời, hơn nữa anh ta không gi.ết ch.ết được người đã yểm bùa mình, bởi vì anh ta phải thường xuyên nhìn ông ấy.

Chuyển dời bùa này cho ai đây, chuyển cho tên ăn mày sao? Chuyển cho kẻ ác ư?

Không, anh ta nghĩ đến một ứng cử viên tốt hơn.

Vương Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến, trong hai ngày mẹ bỏ đi, bố đuổi theo bà.

Khi anh ta trở về, nghe được từ hàng xóm rằng mẹ không cần anh ta nữa, đã bỏ rơi anh ta. Anh ta về đến nhà, trong nhà trống rỗng, chỉ có anh ta.

Căn phòng ngày thường cảm thấy chật chội không chịu nổi, bắt đầu trở nên trống trải không thôi, chỉ có một mình anh ta.

Anh ta ý thức được, có thể bố cũng bỏ rơi anh ta, cuối cùng không còn ai quan tâm anh ta nữa.

Anh ta ngồi trong phòng trống rỗng hai ngày, mãi đến khi bố mở cửa nhìn anh ta, anh ta mơ hồ nhớ rõ mình đã khóc.

Nhưng nửa năm sau đó, bố vẫn luôn hậm hực sa sút tinh thần, giống như đã quên đứa con trai này, cho dù anh ta đi qua trước mặt ông ấy, hình như ông ấy cũng không nhìn thấy anh ta.

Đó là hai năm cô đơn đau khổ nhất của anh ta, giống như anh ta không có liên hệ với thế giới này.

Bùa yểm này là phải chuyển dời ra ngoài, nhưng không phải chuyển cho kẻ thù của anh ta và kẻ ác, mà là chuyển cho bố anh ta.

Anh ta sắp có ngôi nhà rộng rãi sáng sủa của mình rồi, anh ta sẽ không bao giờ trở lại chung cư rách nát này nữa, đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy người bố vô dụng vẫn còn chìm đắm ở đây.

Thế nhưng, anh ta ý thức được, ở sâu trong nội tâm, anh ta còn cần sợi dây liên kết không quấy rầy kia, ánh mắt bố đặt trên người anh ta.

Anh ta không nhìn bố, ông ấy muốn nhìn anh ta.

Bình Luận (0)
Comment