Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 182

Hoa Hạo Minh: "Là cái mùi chua của tình yêu."

Lận Tường: "Còn là mùi chua được ủ rất lâu."

Tỉnh Duyên: "Đừng nói nữa, Hạ Bạch tới kìa!"

Hoa Hạo Minh: "Gấp cái gì, chúng ta nên hỏi cậu ấy một chút, yêu đương gạt chúng ta làm cái gì."

Lận Tường: "Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn hỏi một chút bọn họ bắt đầu yêu đương từ khi nào, sao Hạ Bạch lại thích đội trưởng Lăng."

Đáng tiếc Hạ Bạch không cho bọn họ cơ hội, lúc đi ngang qua chỉ ngơ ngác nhìn bọn họ một cái, khẽ nhíu mày rồi rời đi.

Ba người: "?"

Cậu ấy nhíu mày cái gì!

Hoa Hạo Minh lập tức gửi ảnh hai người ôm cho Dương Mi, cho rằng sẽ dẫn tới Dương Mi biến thân thét chói tai, không nghĩ tới Dương Mi cũng không trả lời anh ta.

Hoa Hạo Minh: [?]

Hoa Hạo Minh: [Ảnh chụp không gửi qua? Cậu không thấy hai người này ôm nhau sao?]

Dương Mi bình tĩnh lại lạnh nhạt trả lời: [Thấy rồi.]

Hoa Hạo Minh càng thêm xác định, hai người này đã sớm yêu nhau, ngay đến Dương Mi cũng biết.

Cùng lúc đó, Hạ Bạch nhận được điện thoại của thét chói tai Dương Mi, "A a a a, em ở cùng với đội trưởng! Anh biết ngay hai người không trong sạch mà a a!"

"Hai người ở cùng nhau từ khi nào? Hai người đều ôm ôm a a a a a! Thân hình này, chiều cao này thật chênh lệch a a a!"

"Hai người hun chưa? Thế nào rồi? Anh đến ngay đây, em trai nhất định phải kể rõ cho anh nghe đó!"

Hạ Bạch mặt không biểu cảm cúp điện thoại.

Người trong đầu toàn là yêu đương, trong đầu toàn là ầy ấy ây, không biết nắm tay và ôm tốt đẹp biết bao nhiêu.

Hạ Bạch vừa đi tới ngoài cửa, Nhị Oa liền duỗi hai tay chạy ra, mang theo một đường cánh hoa trắng nhỏ.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu lại dính người của cậu bé, Hạ Bạch cảm thấy Nhị Oa là người chu đáo nhất đội Công Kiên, cậu đưa tay ôm Nhị Oa lên, nhìn thấy trên lỗ tai Nhị Oa có một đóa hoa vậy mà hiện lên một lớp phấn.

Cậu còn chưa kịp hỏi, Nhị Oa đã giơ điện thoại lên, đưa cho cậu xem.

Hạ Bạch cho rằng trong điện thoại di động có tin tức gì đó quan trọng, lúc nhìn qua mới phát hiện, là ảnh chụp cậu và đội trưởng ôm nhau trong nhóm Công Kiên.

Hạ Bạch: "..."

Cậu lập tức mở điện thoại của Nhị Oa, trượt đến tin nhắn của Hoa Hạo Minh, sau đó nhìn thấy Lăng Trường Dạ phát một cái bao lì xì, Nhị Oa còn cướp, cướp được hơn một vạn tệ.

Hạ Bạch: "..."

Cậu đặt Nhị Oa xuống, đến chỗ Tống Lộ nhận tiền lương, cũng gửi một bao lì xì trong nhóm.

Hạ Bạch cười híp mắt, cậu cũng rất thích công khai, cũng muốn được chúc phúc.

Lại một đám người chạy ra cướp bao lì xì, nói chúc mừng.

[Chúc mừng đội trưởng cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp FA.]

[Chúc mừng Hạ Bạch tuổi trẻ đã sớm yêu đương.]

[Chúc đội trưởng và Hạ Bạch sớm kết hôn.]

[Chúc đội trưởng và Hạ Bạch nhận được đạo cụ sinh con trong trò chơi.]

Hạ Bạch: "..."

Cậu gãi gãi cằm, căng mặt một lát, cuối cùng lại nở nụ cười.

Sinh con là không thể nào, nhưng có thể giả vờ Nhị Oa là con của mình.

Cậu lại nghĩ đến em gái Tuyết Mộc vất vả nhiều nhất trong trò chơi này, vội vàng gọi cô bé ra.

Nhị Oa vừa nhìn thấy em gái Tuyết Mộc liền chạy lại, ngửi em gái Tuyết Mộc, mặt lộ vẻ mờ mịt.

Hạ Bạch kể lại biểu hiện của em gái Tuyết Mộc trong trò chơi cho Nhị Oa nghe một lần, Nhị Oa rất khó chịu, "Để em, dẫn em đi, em có thể mà."

Cậu bé mọc cành cây chính là để tết tóc cho em gái Tuyết Mộc, sao có thể để em gái Tuyết Mộc làm những việc này, thà rằng cậu bé dùng cành cây đánh bọn chúng chạy còn hơn.

Nhị Oa vừa cho em gái Tuyết Mộc uống máu, vừa nói: "Bảo vệ, bảo vệ em gái."

Em gái Tuyết Mộc uống một chút máu của cậu bé, như là sống lại, "Không thể chỉ nói mà không làm."

Nhị Oa lập tức giơ tay bảo đảm: "Làm, làm liền."

Hạ Bạch: "..."

Cậu cũng không ngờ, Cục quản lý trò chơi dùng mọi cách cũng không thể khiến Nhị Oa sử dụng kỹ năng, em gái Tuyết Mộc lại dễ dàng làm được như vậy.

Nhị Oa nghiện em gái, không biết đầu óc thế nào, dù sao trông cũng không có tiền đồ gì.

Hai người bọn họ ở cùng nhau, Hạ Bạch cũng không cần lo lắng gì.

Mọi người trong đội Công Kiên đều cho rằng cậu chăm em rất vất vả, thật ra Nhị Oa chẳng những không cần cậu chăm sóc, còn có thể chăm sóc em gái Tuyết Mộc.

Hạ Bạch nhìn thấy cậu bé lại đổi cho em gái Tuyết Mộc một ly cà phê xinh đẹp, ly cà phê này vừa nhìn đã biết là được làm riêng, bên trên còn có hoa trắng nhỏ và mầm xanh nhỏ của cậu bé.

Cái sự nghiện em gái quá rõ ràng rồi.

Sau khi đặt em gái Tuyết Mộc vào trong ly cà phê, cậu bé ôm em gái bắt đầu nở hoa trắng nhỏ.

Hạ Bạch chỉ cần nằm trên giường là được, thỉnh thoảng chỉ đạo một chút, "Đừng chỉ nở hoa trắng, không phải muốn bảo vệ em gái Tuyết Mộc sao? Mọc cành dài ra nữa."

Dưới ánh mắt chăm chú của em gái Tuyết Mộc, Nhị Oa bắt đầu cố gắng mọc rễ dài ra.

Em gái Tuyết Mộc nhỏ giọng kể cho cậu bé nghe câu chuyện phía sau lâu đài cổ Hồng Sắc, Nhị Oa không biết có phải cảm nhận được sự uy hiếp và gánh nặng hay không, cành cây dài ra nhanh hơn, đã bò ra ngoài tường.

Hạ Bạch nằm càng thêm thoải mái.

Cậu trở mình trên giường, không khỏi bắt đầu nhớ đội trưởng. Không biết đội trưởng đang làm gì, có phải đang bận chuyện ngày giỗ không?

Chuyện ngày giỗ thật ra không cần Lăng Trường Dạ bận tâm, nhưng lúc này anh thật sự đang bận.

Anh vừa mới lên xe, sau khi không nhìn thấy Hạ Bạch thì liền bắt đầu gọi điện thoại.

Chờ đến nơi ở của anh, đã có một người đến sớm nhất ở đó chờ anh, "Cậu Lăng."

Lăng Trường Dạ dẫn anh ta vào phòng sách, "Anh kể cho tôi nghe tất cả những gì anh biết về trang viên Hồng Sắc, càng chi tiết càng tốt, bắt đầu từ lịch sử sớm nhất của nó."

"Lịch sử sớm nhất." Người nọ đẩy đẩy mắt kính, "Khu vực hồ Thượng Di nơi có trang viên Hồng Sắc, vốn chỉ có một thôn trang nhỏ, năm năm trước đã bị nhà họ Giang mua lại, định xây dựng một khu biệt thự cao cấp, kết hợp dưỡng sinh, nghỉ dưỡng và sinh hoạt. Trang viên Hồng Sắc vốn là do nhà họ Giang xây dựng làm trang viên mẫu, họ định tự mình ở, sau đó chuỗi tài chính của nhà họ Giang xảy ra vấn đề, trang viên đang trang trí cũng bị dừng."

"Đương nhiên trang viên này bị dừng, cũng có liên quan đến việc trang trí trang viên có người chết, nếu không cho dù tài chính nhà họ Giang có vấn đề, cũng có thể sửa sang lại."

Trang trí chết người chính là lúc bọn họ bị cuốn vào trò chơi.

Lăng Trường Dạ hỏi: "Trang viên không có kiến trúc cũ sao?"

Người nọ lắc đầu, "Không có, trang viên trước khi thành lập chỉ là một bãi đất trống, ở bên cạnh ngôi làng kia."

Lăng Trường Dạ tiếp tục hỏi: "Ngôi làng nào? Tình hình kinh tế thế nào? Xung quanh có trại trẻ mồ côi, biệt thự, nhà lầu gì không? Có xảy ra vụ án mạng nào không?"

Người nọ cảm thấy câu hỏi của Lăng Trường Dạ có chút kỳ quái, nhưng anh ta không nói nhiều, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lăng Trường Dạ: "Ngôi làng đó rất nghèo, vì vậy lúc đó phá bỏ và di dời rất thuận lợi, không có trại trẻ mồ côi, đều là nhà trệt, ngay cả nhà hai tầng cũng không có. Mảnh đất này thật ra nhà họ Giang chọn không được tốt lắm, vị trí có hơi lệch, chỉ có ưu điểm là môi trường sinh thái tốt."

"Còn về vụ án mạng, tôi cũng chưa từng nghe nói."

Lăng Trường Dạ chống trán lên hai tay, khẽ "ừ" một tiếng.

Không nghe được gì khác thường ở trang viên Hồng Sắc, anh cũng không thất vọng nhiều lắm. Anh đoán nơi này chắc là không có vụ án mạng nào, nếu không sẽ không được nhà họ Giang chọn làm nơi ở.

Chỉ là chuyện anh muốn điều tra quá quan trọng, anh không thể bỏ qua bất kỳ nơi nào.

Trong trò chơi, khi nhìn thấy tình hình trong căn gác, anh liền nghĩ đến Hạ Bạch.

Thi thể người nhà được khâu lại và bảo quản cẩn thận, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến anh nghĩ đến Hạ Bạch.

Người ta thường nói con người có giác quan thứ sáu, nếu thật sự có giác quan thứ sáu, thì giác quan của anh nhất định rất mạnh.

Từ nhỏ trực giác của anh đã rất chính xác và nhạy bén, là một loại linh cảm không thể giải thích với người khác. Giống như năm đầu tiên sau khi ba anh mất tích, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ba anh đã chết, nhưng anh vẫn khăng khăng rằng ba anh vẫn còn sống, người khác hỏi anh tại sao lại khăng khăng như vậy, anh cũng không nói rõ được.

Hạ Bạch không thể chấp nhận cái chết của ông nội, nên đã giữ lại thi thể của ông. Vì không muốn cô đơn một mình, nên đã coi Thần Hỉ là người nhà, viết vào gia phả.

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Hạ Bạch thỉnh thoảng lại mở quan tài ra, ở cùng với Thần Hỉ.

Anh cũng có thể tưởng tượng ra cậu bé trong lâu đài cổ, tự tay mình ghép những mảnh thi thể bị chặt đứt của người nhà lại với nhau, khâu lại thành hình dạng kỳ quái, sau đó ngồi trong căn gác cùng với họ.

Lúc đó anh đã nghĩ, liệu người này có quan hệ gì với Hạ Bạch hay không, cho nên đã nghĩ ra cách tìm manh mối bằng cách nói chuyện với người trong gương.

Khi biết cậu bé đó tên là Tiểu Bạch, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Khi nghe Hạ Bạch nói, cậu nhìn thấy bản thân lúc nhỏ trong gương, anh gần như có thể chắc chắn rằng, trò chơi này có liên quan đến Hạ Bạch.

Cậu lại không có ký ức trước mười hai tuổi, cũng không có cha mẹ, trùng hợp như vậy.

Rất nhiều người chơi đều biết, map trò chơi bình thường đều được cải biên dựa trên hiện thực, một số nhân vật trong trò chơi, có thể tìm thấy dấu vết trong hiện thực.

Bất kể có phải anh suy nghĩ nhiều hay không, anh nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.

Trong lúc đang suy nghĩ, những người mà Lăng Trường Dạ gọi điện thoại lần lượt đến, có người của nhà họ Lăng, có người của công ty, cũng có người của các bộ phận thuộc Cục quản lý trò chơi.

"Mời mọi người đến đây, là có một việc muốn nhờ mọi người." Lăng Trường Dạ nói, "Xin mọi người giúp tôi điều tra một người, người này tên là Kỷ Bạch, có thể có liên quan đến một vụ án mạng, vụ án mạng này có thể đã được đưa tin, cũng có thể vì một số lý do mà bị ém xuống."

Lăng Trường Dạ nghĩ ngợi, bổ sung thêm một số thông tin, "Lúc xảy ra vụ án mạng, cậu ấy có thể khoảng mười mấy tuổi. Bây giờ có thể khoảng mười chín tuổi, điểm này tôi không chắc chắn."

Mọi người trong phòng lập tức đồng ý, có người lấy máy tính xách tay và điện thoại di động ra để tra.

Một người của bộ phận thông tin hỏi: "Đội trưởng Lăng, anh có ảnh chứ? Nếu có ảnh, tôi có thể trực tiếp quét ảnh để tìm kiếm trong hệ thống thông tin, hệ thống này được kết nối với hệ thống của rất nhiều bộ phận, chỉ cần có thông tin cá nhân, chỉ cần có tiền án tiền sự, tôi đều có thể tra ra được."

Lăng Trường Dạ hỏi: "Có thể xóa lịch sử tìm kiếm không?"

"Có thể, anh yên tâm, người ngoài sẽ không phát hiện ra."

Lăng Trường Dạ im lặng mấy giây, sau đó gửi cho anh ta một bức ảnh.

Bình Luận (0)
Comment