Hạ Bạch suy nghĩ một chút, cậu nói chuyện bọn họ vừa thảo luận cho anh ta biết, cũng đưa lá thư của ông nội cho anh ta xem.
Dương Nghi còn kích động hơn bọn họ, xem đi xem lại nhiều lần, lúc xem thư còn nhìn Hạ Bạch vài lần, "Thảo nào, hèn gì! Tôi biết ngay dụng cụ của tôi không có vấn đề gì mà! Tôi biết ngay mà!"
Hạ Bạch đưa cho anh ta một cái túi nhỏ: "Bên trong có tóc cùng máu tôi, nếu anh có thể nghiên cứu ra càng nhiều thì sẽ càng tốt hơn."
Dương Nghi nhận lấy: "Vừa rồi Lăng Trường Dạ nói Hội trưởng giống như Hỉ Thần, là nói anh ta cũng là người chơi được Hạ Bạch mang ra ngoài, chết trong bản Close Beta trò chơi?"
"Tôi đoán là như vậy." Lăng Trường Dạ nói: "Lúc mới đi ra từ trong trò chơi, trong đầu Hạ Bạch cũng có thông tin của trò chơi, là sau khi cậu bị bệnh, mất trí nhớ một cách kỳ lạ, mới quên tất cả những chuyện có liên quan đến trò chơi. Hội trưởng các anh là người chơi từng trải qua bản Close Beta, trong linh hồn còn có thông tin trò chơi xâm nhập, cho nên 【Người Thông Linh 】mới có thể nhận được tin tức của trò chơi ở chỗ anh ta."
"Có thể anh ta cũng giống như những người chơi khác, người chơi được Hạ Bạch dùng kỹ năng mang ra ngoài, cũng có thể là anh ta sống sót từ trong trò chơi đi ra giống như Hạ Bạch, nhưng mà hấp hối, không có ai cứu anh ta, anh ta liền chết."
Mấy người nhìn về phía lão Tiền có khả năng biết chân tướng nhất.
Chuyện cho tới bây giờ, lão Tiền cũng không có gì có thể giấu diếm bọn họ, "Ban đầu đúng là【Người Thông Linh】 đã phát hiện Hội trưởng, lúc đầu cậu ta chỉ phát hiện thi thể không rửa nát, sau đó đạt được kỹ năng thông linh ở trong trò chơi, thử sử dụng kỹ năng đối với thi thể Hội trưởng, mới cảm nhận được nội dung trò chơi."
Nói như vậy, rất có thể Hội trưởng hội Thánh Du chính là thi thể người chơi được Hạ Bạch mang ra, chỉ là khi đó Hạ Bạch đã sắp không kiên trì nổi, có một người mất tích, có lẽ cậu cũng không cảm giác được.
Hạ Bạch nói: "Tôi muốn gặp Hội trưởng của các anh."
Hỉ Thần nhà cậu đều biến mất, chỉ còn một người được cung phụng ở hội Thánh Du.
Lão Tiền nói: "Tôi cũng không có quyền lực này, chỉ có phó Hội trưởng mới có, cậu đi tìm 【 Người Thông Linh 】 đi."
Dương Nghi: "Cậu đi tìm Vưu Nguyệt là được, cậu chỉ cần nhắc tới, cậu ta có thể không dẫn cậu đi gặp sao?"
"Tình huống gì thế?" Lão Tiền ngồi thẳng người một chút: "Quan hệ giữa Vưu Nguyệt và Hạ Bạch tốt như vậy à?"
Hạ Bạch ngơ ngơ không muốn nói chuyện.
Bọn họ nói cho anh ta biết nhiều như vậy, Dương Nghi cũng không ngại nói nhiều hơn cho bọn họ biết một chút: "【 Người Thông Linh 】 đã sử dụng kỹ năng đối với Vưu Nguyệt, gần như tất cả những gì nhìn thấy trong linh hồn của cậu ta đều là Hạ Bạch."
"..."
Hạ Bạch rất phiền về kỹ năng của 【 Người Thông Linh 】, đây không phải là phiên bản cao cấp kỹ năng của Tỉnh Duyên sao, Tỉnh Duyên có thể nghe tiếng lòng người ta, anh ta cũng nhìn thấy trong linh hồn người ta.
"Tôi chỉ cứu mạng anh ấy, sau đó có giao dịch thi thể với anh ấy một tý." Hạ Bạch yếu ớt giải thích.
Dương Nghi: "Mặc kệ là vì cái gì, cậu muốn gặp Hội trưởng thì có thể thông qua cậu ta. Hỉ Thần nhà cậu không phải bởi vì trò chơi đến gần trong phạm vi lớn nên mới biến mất sao? Nếu Hội trưởng cùng tính chất với Hỉ Thần, khi trò chơi tới gần tổng bộ hội Thánh Du trong phạm vi lớn, Hội trưởng có thể cũng sẽ biến mất, muốn gặp thì lẹ lên đi."
Lăng Trường Dạ nói: "Hạ Bạch còn phải trở về đi học, cuối tuần rồi nói sau."
"..."
Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc lên lớp.
Lão Tiền nói: "Được được được, các cậu đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi dưỡng già. Cầu xin các cậu để tôi an ổn về tuổi già đi mà, đây đã không phải thời đại của chúng tôi, loại chuyện cứu vớt thế giới này, người trẻ tuổi các cậu cứ đi mà làm đi."
Ông nhìn về phía Hạ Bạch: "Đưa thư cho tôi."
Hạ Bạch đưa thư của ông nội cho ông, cho là ông giữ lại sẽ tốt hơn.
Lão Tiền cầm lá thư, đi đến chính giữa cửa chính, lấy ra một cái bật lửa, đốt lá thư trước mặt bọn họ.
Ngọn lửa nuốt một góc lá thư trước, rất nhanh nuốt sạch lá thư đó, hóa thành một đống tro tàn, rơi vào cửa ra vào.
Một cơn gió thổi qua, bí mật phủ bụi theo gió mà biến mất.
Lão Tiền ngồi xổm ở đó rất lâu không đứng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì, làm cái gì.
"Lão Hạ, không phụ sứ mệnh."
"Tôi rốt cuộc có thể thở phào rồi."
Ba người không nói gì.
Từ dấu vết xem đi xem lại trên phong thư liền biết, mấy năm nay Lão Tiền cất giữ bí mật này, cũng không nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài, nhất là trong mấy năm nay khi trò chơi xuất hiện, toàn thế giới đều đang nghiên cứu trò chơi, tìm kiếm nơi phát ra trò chơi, ông giữ bí mật này, một chữ cũng không nói.
Hạ Bạch nói: "Ông Tiền, cảm ơn ông."
Lão Tiền khoát tay, "Tôi chỉ là không muốn sau khi xuống dưới bị ông nội cậu mắng vô dụng, chút chuyện ấy đều làm không tốt. Các cậu không biết, năm đó ông ấy ỷ vào mình lớn tuối hơn, không biết đã mắng tôi bao nhiêu lần, tôi đã sớm nghe đủ rồi."
"Không biết, Tiểu Bạch cậu còn có thể tìm được cha mẹ cậu hay không, nếu có thể tìm được, tôi xuống dưới gặp lão Hạ cũng có thể nở mày nở mặt, bảo ông ấy cảm ơn tôi cho đàng hoàng."
Hạ Bạch cũng không biết.
Hôm nay cậu vừa mới biết mình không phải cháu ruột của ông nội, vừa biết thì ra mình đã tham gia Close Beta trò chơi, biết rất nhiều chuyện, trong lòng cũng không bình tĩnh như bề ngoài, giống như một cây rong biển trôi nổi, còn chưa bắt đầu nghĩ trên đời này cậu còn có người thân hay không, mình đến từ nơi nào.
Lăng Trường Dạ nói: "Có khả năng."
Lão Tiền và Hạ Bạch đồng thời nhìn về phía anh.
"Xin lỗi không nói trước cho em." Lăng Trường Dạ nói với Hạ Bạch: "Anh vốn định xác định xong chuyện này rồi mới nói cho em."
Anh rất sợ mừng hụt, còn không bằng không cho Hạ Bạch biết.
Hiện tại xem ra, cũng đã đến thời cơ nói cho cậu biết.
"Hai ngày trước anh nhìn thấy một đứa bé ở trên hệ thống thông tin." Lăng Trường Dạ đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Hạ Bạch xem: "Có phải rất giống em khi còn bé không?"
Lão Tiền vội vàng đứng lên, bởi vì đứng gấp, ông kém chút té ngã, đỡ cánh tay Hạ Bạch mới nhìn thấy người trên ảnh chụp: "Nhất định là Hạ Bạch! Ngay cả biểu lộ nhỏ cũng giống!"
Ông lại nắm lấy cánh tay Lăng Trường Dạ, hỏi anh: "Cái này lấy ở đâu thế?"
Lăng Trường Dạ nói: "Trong hồ sơ vụ án trẻ em mất tích, bố của cậu bé này báo án. Giang Thanh Phong là bố của cậu bé, là họa sĩ nổi tiếng. Khương Ỷ Đồng là mẹ của cậu bé, hai năm trước còn có thương nghiệp qua lại với nhà chúng tôi, hai người đều sống tốt, hơn nữa không có đứa con nào khác."
"Còn nữa, " Lăng Trường Dạ cố ý bổ sung, "Đến nay bọn họ đều dùng số di động năm đó báo án, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi, có thể bọn họ vẫn đang chờ."
"Vậy còn chờ cái gì, nhanh đi thôi! Mau đi tìm bọn họ xác định một chút xem bọn họ có phải là bố mẹ Tiểu Bạch hay không." Lần đầu tiên lão Tiền biểu hiện kích động như vậy.
Dương Nghi hình như càng sốt ruột hơn: "Đây là việc riêng của các cậu, tôi không tham dự nữa, tôi về trước làm ghi chép nghiên cứu đây."
Nói xong, không đợi bọn họ phản ứng, anh ta đã ôm lấy dụng cụ của mình đi thẳng không quay đầu lại.
Lăng Trường Dạ dừng lại hai giây, đồng ý với lời của Lão Tiền: "Vậy bây giờ chúng ta trở về chuẩn bị."
Lão Tiền thêm phương thức liên lạc của Lăng Trường Dạ, đưa bọn họ ra ngoài giống như lúc đến, đều là hi vọng bọn họ nhanh chóng rời đi, nhưng thái độ lại không giống.
Nhìn bọn họ lên xe, ông đứng ở cửa chắp tay trước ngực, không biết cầu nguyện cái gì.
Bác gái đi ngang qua, xách giỏ rau nhiệt tình tới gần, "Lão Tiền, thì ra ông không nói dối, ông thật sự có họ hàng giàu có ở thành phố, tôi vừa nhìn thấy xe kia liền biết không rẻ rồi!"
Lão Tiền vui vẻ cười, có thể nhìn ra ông vui vẻ cùng nhẹ nhõm.
"Người bà con này của ông có phải rất có bản lĩnh hay không?" Bác gái hỏi: "Có thể nhờ bọn họ đòi giúp tiền mà ông và cha tôi bị người bán thực phẩm chức năng lừa gạt hay không?"
Lão Tiền: "... Không phải chỉ là 6000 đồng thôi sao? Có cần thiết không?"
Bác gái "Phi" một tiếng, "Giả bộ cái gì chứ, nếu ông hào phóng có tiền như vậy thì lúc mua trứng gà lại trả giá từng đồng làm gì!"
"..."
Trong xe đã lái xa, yên lặng.
Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ đều không nói chuyện, qua hai phút sau, Hạ Bạch ôm cánh tay Lăng Trường Dạ, đầu tựa vào trên bờ vai của anh, vẫn không nói chuyện.
Lăng Trường Dạ xoa đầu cậu, "Thứ bảy tuần này chúng ta không vào trò chơi nữa, đẩy tới cuối tuần sau, anh đi gặp bọn họ với em, được không?"
Không giống như lão Tiền nghĩ, anh không lập tức để Hạ Bạch đi, mà muốn muốn để cậu có thời gian chậm rãi, một thiếu niên từ khi bắt đầu ký ức đã không có bố mẹ, có lẽ không thể đi gặp cha mẹ nhanh như vậy.
Hạ Bạch "Ừm" một tiếng, "Cảm ơn anh."
Lăng Trường Dạ yên lặng làm rất nhiều chuyện cho cậu, "Em còn chưa hỏi anh, khi xác nhận bố anh đã chết, có phải trong lòng anh cũng rất khó chịu hay không."
Trước kia tốt xấu gì cũng có một chút hy vọng, hiện tại cái chết đã thành sự thật, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
"Thật ra thì vào năm thứ hai sau khi bố mất tích, anh đã chấp nhận cái chết của ông ấy. Mấy năm nay anh làm chính là tìm kiếm sự thật về sự mất tích và cái chết của ông ấy, bị người ta hiểu lầm." Lăng Trường Dạ nói: "Đã tiếp nhận nhiều năm như vậy, bây giờ không có gì không thể tiếp nhận, hơn nữa bây giờ anh đã tìm được sự thật về mất tích và cái chết của ông ấy, cũng coi như cuối cùng cũng có thể buông xuống chuyện này."
"Là anh nên cảm ơn em, cảm ơn em đã liều mạng đưa bố về nhà như vậy, cảm ơn em đã chăm sóc thi thể của ông ấy nhiều năm như vậy."
Trong thư của ông nội viết, lúc ấy Hạ Bạch máu me khắp người, khi té xỉu còn không quên nắm chặt tay của một thi thể.
Những người chơi khác đều chết hết, có lẽ chỉ có một mình cậu sống sót vượt qua cửa ải trò chơi, không biết rốt cuộc cậu đã trải qua những gì, mà khi đó cậu mới là một thiếu niên mười hai tuổi.
"Nếu có tiếc nuối." Lăng Trường Dạ nói: "Đó là vì sao anh không biết em sớm hơn."
Nếu như anh sớm quen biết Hạ Bạch, có thể sẽ đi đến nhà của Hạ Bạch, mặt đất dưới chân anh giẫm lên, chính là người bố anh vẫn luôn tìm kiếm mấy năm nay. Nếu như anh và Hạ Bạch quen thuộc hơn một chút, có thể để cho Hạ Bạch toàn tâm tín nhiệm, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bố của anh.
Hạ Bạch cũng nghĩ như vậy, nếu cậu sớm quen biết anh thì tốt rồi.
"Đội trưởng, duyên phận của chúng ta vốn đã được định sẵn từ sớm rồi."
Khi anh tìm kiếm bố mình trong cuộc sống, có lẽ cậu đang cùng bố của đội trưởng vượt qua trò chơi, có lẽ là cực kỳ lâu về trước, khoảng bảy tám năm trước.
Có lẽ, khi đó bố của đội trưởng còn nói với cậu rằng ông nhất định phải vượt qua cửa ải trò chơi, trở về gặp con trai của mình.
Đáng tiếc, cậu đã quên mất rồi.
"Đúng vậy, bố của anh đã gặp em từ lâu rồi, ông ấy rất thích nói chuyện với người khác, hẳn là đã nói với em về anh." Lăng Trường Dạ nói: "Còn nữa, em cũng viết bố anh vào gia phả, xem như là bố của em, chúng ta từng có cùng một người bố ở các thời điểm khác nhau."
Lăng Trường Dạ cầm tay cậu: "Xem như anh đã tìm được bố của mình rồi, tiếp theo, anh sẽ cùng em đi tìm bố của em, đều sẽ tìm được cả thôi."