Người Thông Linh như không nghe thấy lời anh nói, điện thoại di động giống như đột nhiên đặc biệt thú vị, vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại.
Đúng lúc này, lão Tiền gửi tin nhắn cho hắn: [Cậu gặp Hạ Bạch rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu gặp bọn họ không nên quá ngông cuồng, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi.]
Người Thông Linh ấn tắt điện thoại.
Cuối cùng Hạ Bạch cũng nở mày nở mặt, hất cái cằm nhỏ lên cao: "Bây giờ, lập tức dẫn chúng tôi đi gặp Hội trưởng của các chú đi."
Người Thông Linh cắn răng: "Ngông cuồng cái gì, tôi thấy phiền nhất chính là dáng vẻ ngông cuồng của người của Cục quản lý trò chơi các người, giống như các người có thể chống lại trò chơi, cứu vớt thế giới vậy."
"Ồ." Hạ Bạch mặc áo lông của mình lên: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lăng Trường Dạ phối hợp với cậu, cùng cậu đi ra quán cà phê, vừa đi hai bước về phía xe thì liền nghe được tiếng bực bội từ phía sau, "Đi nhầm hướng rồi, bên này."
Người Thông Linh mặt lạnh ôm con chó nhỏ vừa nhặ được, dẫn theo bọn họ đi về phía hội Thánh Du, đi thẳng đến cửa chính của một công ty.
Tên công ty: Công ty Tài chính Thánh Thiên.
Trên màn hình nhấp nháy: Hàng loạt sản phẩm tài chính đa dạng với lợi nhuận hàng năm trên 20% đang chờ bạn.
"..."
Là một công ty lừa đảo.
Hạ Bạch hiếu kỳ: "Thật sự có người tới nơi này đầu tư sao?"
Giọng nói của Người Thông Linh nghe càng buồn bực: "Có, rất nhiều."
"..."
Lăng Trường Dạ vô cùng thân thiết an ủi hắn một câu, "Rất nhiều người đều muốn phát tài, đều có giấc mộng phất nhanh."
Hiệu quả an ủi là số âm.
Vào cửa, Hạ Bạch suy nghĩ cẩn thận vì sao có mấy người đến đây đầu tư, công ty này nhìn rất lớn, không giống như là công ty lừa đảo đa cấp.
Trong sân có mấy tòa nhà kiểu tây, Người Thông Linh đặt chó nhỏ xuống, dẫn bọn họ vào tòa nhà sáu tầng ở giữa.
Công ty lừa đảo thoạt nhìn rất hiện đại hóa, một đường đều có quét tròng đen, người ngoài có khả năng ngay cả cửa lớn cũng chưa vào đã bị bắt lại, không biết bị xử lý như thế nào.
Sau khi bọn họ vào tòa nhà, không có đi lên, mà là đi xuống dưới đất.
Vừa mới đi ra khỏi thang máy thì liền chào đón một luồng hơi âm u. Dưới mặt đất âm u, chỉ có đèn tường sáng mờ nhạt, một con đường thật dài nối thẳng đến một gian phòng ở chỗ sâu nhất.
Trong phong thủy nhà cửa có một cách nói, trong nhà không nên có đường đi quá dài, có người gọi nó là quỷ đạo, là dẫn đường cho quỷ. Nhưng nơi này không phải dành cho người sống, là nhà của người chết thì rất hợp lý.
Xác nhân ở cửa cuối cùng càng thêm phức tạp, ba lớp tròng mắt, vân tay cùng mật mã đều đã thông qua, cánh cửa lớn dày nặng mới chậm rãi mở ra.
Hạ Bạch cho rằng đã đi qua một lối đi dài như vậy, căn phòng này hẳn là rất nhỏ, không ngờ tới lại rất lớn, có khả năng là thông đến cả dưới lòng đất của sân.
Trong căn phòng rộng hơn trăm mét vuông, ngay chính giữa có một cái đài tròn, có một người giống như còn sống đang nằm trên đó.
Hạ Bạch đứng ở cửa vài giây, mới chậm rãi đi tới.
Người Thông Linh nghiêm khắc dặn dò: "Đừng có động chạm lung tung đấy!"
Hạ Bạch vừa đi tới, Hội trưởng liền đưa tay về phía cậu.
"..."
Lận Tường từng nói, thi thể trong nhà xác của học viện Y Hòa Bình có chút không bình thường với cậu.
Thế nhưng, đó là phó bản đầu tiên cậu tiến vào, khi đó cậu còn chưa có kỹ năng Người Nhặt Xác, hiện tại Hạ Bạch đã biết tại sao rồi.
Kỹ năng Người Nhặt Xác có một chức năng phụ, đó là khi lần đầu tiên cậu xem sách kỹ năng đã nhìn thấy, độ thân thiết với thi thể sẽ được nâng cao theo cấp độ của kỹ năng, đây cũng coi như là phần thưởng khích lệ cậu ký thêm được với nhiều xác.
Có thể lúc cậu tham gia thử nghiệm trò chơi, cấp độ kỹ năng rất cao, độ thân thiết với thi thể cũng rất cao, sau khi rời khỏi trò chơi, cậu không có kỹ năng này, nhưng độ thân thiết với thi thể vẫn còn lưu lại một phần trên người.
Hiện tại cấp độ kỹ năng của cậu lại bắt đầu cao hơn, độ thân thiết với thi thể lại càng cao hơn.
Đương nhiên, còn có khả năng, thi thể trước mắt là người cậu đã từng ký kết, kề vai chiến đấu, cho dù kỹ năng của cậu bị thiết lập lại từ đầu, một vài thứ vẫn còn tồn tại giữa họ, giống như cậu và Hỉ Thần trong nhà vậy.
Hạ Bạch đưa tay nắm chặt bàn tay khô héo của Hội trưởng, trong lòng dâng lên một luồng chua xót lại an tâm.
Người Thông Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Bạch hỏi hắn: "Chú nói chú nhìn thấy tôi và Hội trưởng, chú nhìn thời gian dài như vậy, sẽ không chỉ nhìn thấy một hình ảnh chúng tôi ở cùng nhau chứ? Tôi và anh ấy đã làm cái gì?"
"Cậu nghĩ tôi có thể nhìn thấy được bao nhiêu, mười mấy phút này cậu tưởng đều là Hội trưởng à? Còn có rất nhiều người khác, ví dụ như vị đội trưởng Lăng này." Người Thông Linh lạnh giọng nói.
Lăng Trường Dạ nở nụ cười, nói: "Cảm ơn. Nhưng bây giờ chúng ta có thể đạt thành hợp tác rồi đấy, Phó Hội trưởng cứ nói thẳng đi, có thể chúng ta còn phải ở cùng một khoảng thời gian rất dài, không phải sao?"
Ý tứ trong lời này của anh là, Người Thông Linh có cơ hội thông linh với Hạ Bạch rất nhiều lần.
Người Thông Linh tức tối đứng im một lúc, có lẽ đã thông suốt, bèn miêu tả tỉ mỉ với bọn họ, hắn nhìn thấy một cảnh tượng liên quan tới cậu và Hội trưởng ở trong linh hồn của Hạ Bạch.
Đó là một vùng đất phủ đầy tuyết trắng xóa, tuyết rất dày, rất nhiều hài cốt bị chôn một nửa ở bên trong.
Có cái đã biến thành tượng băng, vĩnh viễn ghi chép lại cái chết trong tư thế cuộn tròn, có cái hẳn là vừa mới chết không lâu, lưu lại một vệt lõm màu đỏ trên nền tuyết trắng.
Có một nam thanh niên mặc quần áo màu đen, cõng một thiếu niên, đang đón gió lạnh gào thét gian nan đi trên vùng đất phủ đầy tuyết.
Người này, Người Thông Linh vừa nhìn đã nhận ra, là vị Hội trưởng hiện tại đang nằm ở hội Thánh Du, hắn đã nhìn vô số lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai, ngay cả nốt ruồi giữa lông mày của anh ấy mà hắn cũng nhìn thấy.
Không biết có phải bị thương hay không, hắn đi rất chậm, cười hiền nói với thiếu niên trên lưng: "Tiểu Bạch, em nhất định phải cố gắng lên đấy, nếu không anh sống còn ý nghĩa gì nữa?"
Thiếu niên trên lưng anh cố gắng ngẩng đầu, vươn hai cánh tay đông cứng, che kín hai bên tai đỏ bừng vì gió lạnh thấu xương của người áo đen.
Thiếu niên nhìn về phía trước, gió lạnh cuốn theo tuyết trắng, trong trời đất là một mảnh trắng xóa mông lung, dường như vĩnh viễn không thể nào đi ra được.
Đây là một hình ảnh khiến lòng người sinh ra tuyệt vọng, Người Thông Linh lại nhìn thấy được hi vọng ấm áp, có lẽ bởi vì tình cảm sống chết có nhau giữa hai người, có lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng từ linh hồn của Hạ Bạch, cảnh tượng này ở trong linh hồn cậu chính là ấm áp.
Cho nên, hắn mới đồng ý dẫn bọn họ tới gặp Hội trưởng.
Ông ta biết Hạ Bạch và Hội trưởng không phải là quan hệ thù địch.
Người Thông Linh nói xong bèn hỏi: "Hai người cũng nên nói cho tôi biết, vì sao tôi lại nhìn thấy hình ảnh như vậy chứ? Hạ Bạch và Hội trưởng hình như là đang ở trong trò chơi, nhưng mà làm sao họ có thể cùng tham gia một trò chơi? Là Hội trưởng xuất hồn đi sao?"
Lăng Trường Dạ lấy tờ hợp đồng mua từ trung tâm mua sắm trong trò chơi đã được chuẩn bị từ trước, "Chúng tôi ký hợp đồng trò chơi, bảo đảm sẽ hợp tác thật tốt, sẽ không phản bội lẫn nhau, sau khi ký xong thì chúng tôi sẽ nói cho anh biết."
Người Thông Linh nhận lấy, cẩn thận xem từng điều khoản một.
Công bằng mà nói, bản hợp đồng này không có vấn đề gì, đối với hắn cũng không có gì bất công.
Người Thông Linh xem kỹ hai lần, ký tên thân phận trò chơi của mình vào.
Bây giờ bọn họ đã chính thức trở thành người hợp tác, bên phản bội sẽ bị trò chơi xóa bỏ.
Hạ Bạch thẳng thắn nói cho hắn biết những gì họ biết và cả suy đoán của họ.
Lúc đầu Người Thông Linh không tin, "Cậu đã thông qua tất cả trò chơi, thành công thoát khỏi trò chơi?"
Lăng Trường Dạ: "Anh khó mà tin được nhỉ, hội Thánh Du các anh vẫn luôn tin chắc trò chơi là thứ con người không thể nào chống lại được, bây giờ mà tiếp nhận thì có hơi mất mặt nhỉ?"
Người Thông Linh: "..."
"Tỉnh lại đi." Hạ Bạch nói: "Chú cảm nhận được trò chơi không thể chống lại được từ trên người Hội trưởng, là bởi vì Hội trưởng đã chết trong trò chơi rồi, một ký ức sâu đậm nhất trong sâu thẳm linh hồn của anh ấy, hẳn là ý nghĩ lúc anh ấy chết, tuyệt vọng chết đi trong trò chơi, cảm thấy trò chơi không thể chống lại cũng là chuyện bình thường, nhưng mà tôi đã sống sót đi ra, điều này chứng minh trò chơi có thể bị hoàn toàn công phá, con người nhất định có biện pháp."
Thế giới quan của Người Thông Linh lung lay dữ dội, liên tục lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào..."
Hạ Bạch tiếp tục truyền bá chính nghĩa cho hắn: "Chúng tôi tìm chú, là muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời gian Closed Beta, cũng muốn thử xem liệu chú có thể nhìn thấy được cách phá giải trò chơi trong linh hồn của tôi hay không."
Ngoài miệng Người Thông Linh vẫn luôn nói không tin, nhưng rốt cuộc hắn có tin hay không, tin tưởng đến mức nào, thì chỉ có bản thân hắn là rõ nhất.
Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ không ép buộc hắn phải tiếp nhận ngay lập tức, bọn họ đều biết, trò chơi không thể lay chuyển không chỉ là thứ mà Người Thông Linh luôn luôn tin tưởng, mà nó còn là nền móng, là căn cơ của hội Thánh Du, là nền móng mà một tay hắn gây dựng.
Nếu hắn tin tưởng con người có biện pháp chiến thắng trò chơi, cho dù chỉ là phản kháng trò chơi, vậy hội Thánh Du là cái gì, trò cười sẽ không còn là Cục quản lý trò chơi mà bọn họ vẫn luôn chế giễu nữa.
Hạ Bạch hỏi: "Chú tìm được thi thể của Hội trưởng ở đâu?"
Người Thông Linh không tập trung nói: "Là người khác đưa đến, trước khi trò chơi xuất hiện, nhà chúng tôi làm công việc liên quan đến người chết, có người sẽ đưa thi thể đến nhà chúng tôi."
Hạ Bạch: "..."
"Công việc liên quan đến người chết nào lại đi thu thập thi thể? Không phải là bọn buôn người chết đấy chứ? Chuyên tổ chức minh hôn à?" Hạ Bạch lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Thật hiếm khi, trên gương mặt ngơ ngơ của cậu lại có thể biểu đạt sự ghét bỏ rõ ràng như vậy.
"Cậu nói cái gì vậy hả? Ai lại đi làm loại chuyện thất đức như vậy?" Người Thông Linh nói: "Nhà chúng tôi không làm cái chuyện tổ chức đám cưới cho người sống và người chết đâu, chúng tôi làm việc thiện thôi."
Thấy Hạ Bạch thật sự muốn nghiêm túc lý luận với Người Thông Linh, Lăng Trường Dạ vội vàng kéo cậu lại, nói với Người Thông Linh: "Anh cứ nói tiếp đi."
Người Thông Linh liếc nhìn Hạ Bạch, nói: "Chúng tôi phát hiện thi thể của Hội trưởng có điểm bất thường, nên đã giữ cậu ấy lại. Sau đó tôi tham gia trò chơi, có được kỹ năng Thông Linh, có thể thông linh với người chơi, có thể thông linh với NPC trong trò chơi, cho nên tôi muốn thử xem có thể thông linh với người chết hay không, lúc này mới cảm nhận được trò chơi trên người Hội trưởng."
Lăng Trường Dạ hỏi: "Vậy, anh có thể thông linh với người chết?"
Người Thông Linh nói: "Phải xem tình huống, nếu như người đó vừa chết không lâu thì được, còn nếu đã chết hơn một tiếng đồng hồ thì không được. Hội trưởng là trường hợp đặc biệt nhất, cậu ấy đã chết nhiều năm rồi, mà tôi vẫn có thể thông linh với linh hồn của cậu ấy, có thể là bởi vì chết quá lâu nên tôi không nhìn thấy được hình ảnh quá rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được một số thứ mơ hồ."
Hắn bổ sung thêm một câu, "Giống như là lời tiên tri cần phải cẩn thận suy đoán."
"Vậy nên chú liền tự ý đưa ra kết luận, cho rằng trò chơi không thể chống lại, rồi thành lập ra hội Thánh Du?" Hạ Bạch dùng vẻ mặt khinh thường nói.
"..."
Người Thông Linh bắt đầu hối hận vì đã ký hợp đồng.
Sao lúc cái tên này nói móc người khác, biểu cảm trên mặt cậu lại phong phú như vậy?
"Có một vấn đề chúng tôi cần phải biết, thời gian hồi chiêu sau khi anh dùng kỹ năng thông linh với một người là bao lâu?" Lăng Trường Dạ hỏi.
Người Thông Linh: "Cùng một người, một ngày tôi chỉ có thể thông linh hai lần, ban ngày một lần, ban đêm một lần, nếu như ban đêm ngủ thì khi thông linh hiệu quả sẽ tốt hơn."
Quả nhiên kỹ năng càng nghịch thiên thì thời gian hồi chiêu càng lâu, Tỉnh Duyên nghe tiếng lòng người ta chỉ có ba tiếng đồng hồ hồi chiêu.
Lăng Trường Dạ nói: "Vậy có thể chúng ta cần một khoảng thời gian mới có thể biết rõ chân tướng."
Hạ Bạch nói: "Tình hình là như thế này, dạo này tôi khá bận, không thể nào chiều theo ý chú được, chú phải đi theo chúng tôi. Lúc tôi đi học thì chú chờ ở nhà, lúc tôi đi thăm người thân là chú phải đi theo, lúc chúng tôi làm nhiệm vụ đội Công Kiên, lúc vào trò chơi thì chú cũng phải đi cùng."
Người Thông Linh: "..."