Giang Thanh Phong nhìn khoảng bốn mươi tuổi, càng nghiêng về bên trái một chút, so với tuổi thực tế của ông thì nhìn qua trẻ hơn tầm khoảng ba mươi ba tuổi.
Lúc ông 24 tuổi đã có Hạ Bạch, từng là một người bố trẻ tràn ngập tính trẻ con, về sau bởi vì Hạ Bạch mất tích, buồn phiền một ít năm, hơn nữa phần lớn nghệ sĩ đều có cảm xúc mẫn cảm, cho nên mới có thể như vậy.
Lăng Trường Dạ chủ động tìm lý do cho ông.
Đối với việc Hạ Bạch vừa nhận bố mẹ thì liền giới thiệu thân phận của anh với bố mẹ, Lăng Trường Dạ vẫn rất vui vẻ, anh nghe lời, gọi một tiếng: "Bố."
Giang Thanh Phong cúi đầu đi qua bên cạnh anh.
Lăng Trường Dạ: "..."
Lăng Trường Dạ cảm thấy không thể như vậy, nếu quan hệ của hai người ngay từ đầu đã lạnh nhạt, sau đó xoay chuyển sẽ có chút khó khăn, liền hỏi: "Bố muốn đi đâu, cần con giúp đỡ không?"
Giang Thanh Phong vẫn cúi đầu như cũ: "Không cần, bố đi tìm lão Dương."
Gặp được lão Dương, Giang Thanh Phong lại biến thành người khác.
Lão Dương cho tới bây giờ chưa từng thấy ông vui vẻ như vậy, cảm giác nếu Giang Thanh Phong trẻ tuổi hơn một chút thì đều muốn nhảy nhót lên.
"Lão Dương, anh tới đây, tôi có việc muốn nói với anh." Ông vừa đẩy vừa lôi lão Dương mờ mịt dẫn tới gian phòng của Hạ Bạch.
Lão Dương không hiểu ra sao, vừa vào cửa, nhìn thấy Hạ Bạch cùng Lăng Trường Dạ thì liền sửng sốt.
"Lão Dương, để tôi giới thiệu với anh một chút." Giang Thanh Phong vui vẻ nói.
Lão Dương thầm nghĩ, nào cần ông tới giới thiệu, tôi còn rõ thân phận của hai người này hơn ông nhiều.
"Đây là con trai của tôi, Hạ Bạch." Giang Thanh Phong kéo tay Hạ Bạch nói.
Ông không quay đầu, "Đó là bạn trai của con trai tôi, Lăng Trường Dạ."
Lão Dương: "..."
Ông hồi lâu không kịp phản ứng.
"Hạ Bạch, con trai?"
Giang Thanh Phong cười gật đầu: "Chính là đứa con bị lạc lúc ba tuổi của chúng tôi, Giang Bạch. Lão Dương, chúng tôi đã tìm được nó rồi. Hạ Bạch nói trước kia anh đã giúp thằng bé, chúng tôi phải cảm ơn anh."
Lão Dương nhìn Hạ Bạch nhiều thêm một lát, trong lòng tràn đầy cảm khái.
Ông cũng không ngờ, đứa trẻ mà ông thuận tay giúp đỡ khi ấy lại chính là đứa con mà vợ chồng Giang Thanh Phong đã tìm kiếm nhiều năm.
"Hạ Bạch giống hệt khi còn bé." Khương Ỷ Đồng đáng tiếc nói: "Lúc ấy chúng tôi không cho anh xem ảnh, nếu không chúng tôi có thể đã sớm đoàn tụ với Hạ Bạch rồi. Lão Dương, cảm ơn anh đã giúp Hạ Bạch một tay khi thẳng bé gặp khó khăn."
Lão Dương khoát khoát tay, "Đó là chuyện tôi nên làm. Mọi người hẳn là biết, tôi làm việc ở Cục quản lý trò chơi, công việc chính là cứu người tự sát, khi đó tôi nhìn thấy Hạ Bạch xoắn xuýt đến mức sắp bóc hết vỏ cây, sợ cậu ấy nghĩ quẩn thôi."
Hạ Bạch: "..."
Cũng không đến mức bóc hết vỏ chứ.
Lão Dương nói: "Chúc mừng mọi người, nhìn thấy gia đình đoàn tụ, tôi cũng rất vui vẻ."
Ông thật sự rất vui vẻ, lúc ấy con gái ông qua đời, Giang Thanh Phong cố ý ở bên ông một khoảng thời gian, khi đó ông đã biết, mất đi con trai đối với Giang Thanh Phong mà nói là chuyện đau khổ đến mức ông khó có thể chịu đựng.
Hai người tâm sự, an ủi lẫn nhau, có thể hiểu được nỗi đau trong lòng nhau.
Con gái của ông không cách nào sống lại, Giang Thanh Phong có thể tìm được con trai của họ cũng rất tốt, hơn nữa ở trên chuyện này, ông giống như cũng có cảm giác tham dự, để trong lòng ông ít nhiều cảm thấy an ủi.
Hạ Bạch vốn đã trò chuyện với bố mẹ rất lâu, bọn họ lại nói chuyện đơn giản với lão Dương trong chốc lát, nói rõ ràng mọi chuyện, lúc này cũng đã rất muộn.
Lăng Trường Dạ nói với Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng: "Hay là bố mẹ ở lại đây với Hạ Bạch đi, con với chú Dương đi đến nhà lá số 12?"
Mắt Giang Thanh Phong sáng rực, vừa muốn nói chuyện, bị Khương Ỷ Đồng giành trước, "Không cần, hai con cùng ở đây đi."
"Tôi không để lộ thân phận nhân viên công tác của Cục quản lý trò chơi, đúng là vì tôi không có kỹ năng để tự bảo vệ mình."
Lão Dương biết Lăng Trường Dạ và Hạ Bạch đang lo lắng cái gì, ông nói: "Nhưng chú ở Cục quản lý trò chơi hai ba năm nay, cũng được chút phần thưởng đạo cụ, hai đứa không cần lo lắng, chú không dám nói có thể bảo vệ họ, báo cho hai đứa biết khi gặp nguy hiểm thì vẫn có thể làm được."
Nếu đã như vậy, Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ cũng không nói thêm gì nữa.
Ba người họ trở về nhà lá số 12.
Trên đường đi Giang Thanh Phong hỏi Khương Ỷ Đồng: "A Đồng, vừa rồi vì sao em không chịu, anh cảm thấy Lăng Trường Dạ chia như vậy rất tốt, chúng ta có thể ở bên con trai, lão Dương không cần để ý đến chúng ta, còn có thể được Lăng Trường Dạ bảo vệ, tốt biết bao."
"Suỵt, đừng nói tên của hai đứa, hai đứa vẫn còn đang trong ngụy trang mà." Khương Ỷ Đồng nói: "Chúng ta đã không ở cùng Tiểu Bạch nhiều năm như vậy, đột nhiên nhận nhau, phải để con từ từ thích ứng, dính lấy con quá, thằng bé có thể sẽ có áp lực. Còn nữa, con đã trưởng thành, có cuộc sống của mình, chúng ta phải cho con không gian."
Lão Dương nói: "Ỷ Đồng nói rất đúng, đừng vội."
Giang Thanh Phong có chút sa sút: "Chúng ta còn chưa thân thiết với con bao lâu, đã phải buông tay sao?"
Khương Ỷ Đồng: "Không phải buông tay, là muốn để cho con nó từ từ thích ứng, sau khi rời khỏi trò chơi, chúng ta sẽ đi kiếm mua nhà ở gần trường học của con, được không?"
Giang Thanh Phong nghe xong liền vui vẻ hơn nhiều, "Ừm, đến lúc đó mỗi ngày anh nấu cơm cho con, cũng không biết con thích ăn cái gì."
"Học viện Y Hòa Bình, vì nhà vì nước, cứu sống người bệnh, con trai chúng ta thật là giỏi quá, cũng không biết con học chuyên ngành gì, vừa rồi quên hỏi." Giang Thanh Phong nói liên miên.
Lão Dương: "Ngành pháp y."
"..."
"Pháp y cũng tốt nha." Giang Thanh Phong lại nói: "Thằng bé nó là lạ đáng yêu, còn thích nhặt xác chết về nhà nữa, sao lại đáng yêu như vậy chứ."
Lão Dương: "..."
Vừa nhìn đã biết là một người cuồng con trai rồi.
Khương Ỷ Đồng buồn bực nở nụ cười, ánh mắt nhìn ông tràn đầy vui vẻ cùng tình yêu.
Giang Thanh Phong cũng nhìn về phía bà: "Có phải không A Đồng, con trai của chúng ta đáng yêu quá trời."
Khương Ỷ Đồng gật đầu: "Ừm."
Giang Thanh Phong lại nở nụ cười, sự nhẹ nhõm và vui vẻ chưa từng có.
Ngọn núi lớn đè ở đáy lòng ông rốt cuộc biến mất.
"Tôi cảm thấy, ông trời đối với tôi thật sự rất tốt."
Trong nhà lá số 11, Hạ Bạch cuốn chăn lăn một vòng trên giường, lăn đến bên cạnh Lăng Trường Dạ, Lăng Trường Dạ vừa ngồi lên giường, đang muốn đưa tay, cậu lại lăn sang một bên khác.
Rất nhanh, lại lăn trở về.
Lần này Lăng Trường Dạ không để cho cậu lăn đi, đè lên người Hạ Bạch cuộn trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, hỏi cậu: "Vui lắm hả?"
Hạ Bạch hôn lên cằm anh một cái, gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh.
Lăng Trường Dạ đưa tay muốn che mắt cậu, nhưng bị cậu né tránh, cậu nói: "Đội trưởng, bố của em là người rất tốt."
Lăng Trường Dạ đè cổ họng "Ừ" một tiếng.
"Chờ chúng ta kết hôn, bố cũng sẽ là bố của anh." Hạ Bạch nói: "Bố của chúng ta."
Ngón tay Lăng Trường Dạ vuốt ve môi cậu, "Anh đã gọi bố rồi."
Hạ Bạch giống như một loại động vật nhỏ nào đó, lúc vui vẻ sẽ cắn người, cắn ngón tay Lăng Trường Dạ, lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Lăng Trường Dạ hơi đứng dậy, Hạ Bạch dùng đầu ủi vào trong ngực anh, bị bàn tay Lăng Trường Dạ ấn trở về, đây coi như là lần đầu tiên Lăng Trường Dạ trấn áp vũ lực của cậu, không hề dịu dàng tý nào.
Hạ Bạch ngây ngốc nằm ở trên giường như cá chết, "Hiện tại cũng có thể mà, không cần chờ em ngủ rồi anh mới thông linh, mỗi lần em ngủ, anh kết thúc thông linh cũng sẽ không nói với em."
Lăng Trường Dạ: "..."
Lăng Trường Dạ nhìn cậu một cái, "Em muốn anh thông linh?"
Hạ Bạch: "Em không phải đang vãn tôn sao?"
Lăng Trường Dạ: "..."
Lăng Trường Dạ tiến hành thông linh với Hạ Bạch.
Sau khi thông linh kết thúc, anh cũng có chút hưng phấn.
Hạ Bạch cũng vui vẻ ngủ không yên, cuối cùng Lăng Trường Dạ từ bỏ chống cự, sau khi hai người giúp đỡ lẫn nhau, Hạ Bạch không chịu được kí.ch th.ích, rất nhanh liền nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cậu ngủ rất say rất hạnh phúc, vừa tỉnh dậy thấy Lăng Trường Dạ đang ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thấy cậu tỉnh lại, Lăng Trường Dạ mới nói: "Anh ngửi thấy mùi máu tanh, nhà lá số 12 hẳn là lại có người chết."
Hạ Bạch lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Còn chưa tới sáu giờ, tất cả người trong nhà lá số 12 đều đã dậy.
Giang Thanh Phong vừa nhìn thấy Hạ Bạch, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhìn thấy cậu bây giờ đang giả nữ, nghĩ đến lời nói của Khương Ỷ Đồng tối hôm qua, lại nhịn xuống.
Hạ Bạch cũng nhìn bọn họ một cái trước, để tiện lợi dụng ba người hội Thánh Du hơn, cậu và Lăng Trường Dạ vẫn dùng ngụy trang, không nói chuyện với họ, đi tới gian phòng của người chết.
Vẫn là gian phòng ngày hôm qua.
Người chết lần này là Phương Hiểu Phong.
Anh ta vẫn bị lấy máu đến chết, lần này máu chảy ra từ cổ tay anh ta, trên vết thương chảy máu có một cái nơ bướm được buộc bằng lụa đỏ, rất giống nơ con bướm trên hộp quà.
Anh ta cứ như vậy ngồi dựa vào tường, cả người tr.ần tr.ụi.
Medusa và Dụ Nhân không tránh, nhìn Phương Hiểu Phong chết thảm, sắc mặt trắng bệch.
Khương Ỷ Đồng cũng không né tránh, bà nói: "Trên cổ tay anh ta cũng có một dải lụa đỏ, giống với Diêm Tuyền tối hôm qua, dải lụa đỏ là dùng lúc kết hôn trên đảo, có phải là cô dâu nào đó trả thù hay không?"
Giang Thanh Phong có thể là muốn nói chuyện với Hạ Bạch, nhìn về phía Hạ Bạch bổ sung một manh mối rõ ràng: "Anh ta cũng là bị lấy máu đến chết, là có ý nghĩa đặc thù gì sao?"
Hạ Bạch nói: "Có hai loại khả năng. Một loại khả năng, là có cô dâu như mọi người nói, cô dâu này cũng là bị lấy máu đến chết, cho nên lúc cô ta hại người, cũng là dùng loại phương pháp này. Nếu là loại khả năng này, cô dâu ma này chính là nhân vật chính của trò chơi này, chúng ta tìm hiểu câu chuyện của cô ta, tìm được chân tướng cái chết của cô ta là có thể qua được trò chơi rồi."
Hạ Bạch nói rõ ràng hơn áo sơ mi hoa nói trước đó, không chỉ có Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong thật sự hiểu rõ cái gì là tìm kiếm chân tướng, cũng nhờ vào đó hiểu được cách chơi của map bình thường, người chơi khác cũng hiểu.
Sự khủng hoảng sinh ra khi vừa thấy lại có thêm một người mạnh chết, bởi vậy giảm bớt rất nhiều.
Chỉ cần có phương pháp cụ thể, người sẽ không kh.ủng bố như vậy, chỉ sợ không hiểu ra sao, chết cũng không biết chết như thế nào.
"Khả năng thứ hai, có lẽ là có liên quan sâu hơn với những gì chúng ta nói ngày hôm qua. Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong đã từng dùng cách này để hại người, hôm qua Phương Hiểu Phong không nói ra trong phòng sám hối, hôm nay cũng chết đi vì cách này. Cái chết này có thể nói là trừng phạt do Bạch Hải Tiên ban xuống, cũng có thể nói là quy tắc tử vong của trò chơi, có người gọi là nội phạt."
Lúc nói loại khả năng này, cậu nhìn về phía Medusa và Dụ Nhân.
Medusa hỏi thẳng: "Ý của cậu là, phải nói ra tội nghiệt trên người mình ở phòng sám hối?"
Hạ Bạch: "Hôm qua tôi đã nói ở phòng sám hối rồi."
Medusa: "Hôm qua cậu thật sự nói hết tội lỗi của mình ra để sám hối?"
Hạ Bạch: "Đúng vậy, mọi người không tin hả?"
"..."
Lừa quỷ đấy!
"Không phải chúng tôi không tin chị gái à." Dụ Nhân chớp mắt mấy cái: "Cô đáng yêu như vậy, đương nhiên chúng tôi muốn tin tưởng cô, nhưng cô gầy như vậy, nhìn nhiều nhất cũng chỉ 45 kg? Thật sự có thể cõng bạn học ra khỏi nghĩa địa sao?"
Hạ Bạch: "..."
Vì tự chứng minh, Hạ Bạch ngồi xổm trước mặt Lăng Trường Dạ.
Lăng Trường Dạ: "..."
Thật ra cũng không cần.
Anh nhìn thoáng qua ánh mắt hâm mộ của Giang Thanh Phong, nằm trên người Hạ Bạch, được Hạ Bạch cõng ra ngoài.
"..."
Cô Bạch bảo bọn họ sáu giờ phải đi đảo Bắc chuộc tội, thời gian sắp đến rồi, Hạ Bạch dứt khoát cõng Lăng Trường Dạ đi về phía bên kia.
Cảm giác đây mới là tội lỗi của mình, Lăng Trường Dạ chỉ bị cõng một lúc, th liền vội vàng nhảy xuống từ trên người cậu.
Hạ Bạch hỏi anh: "Đội trưởng, anh nghĩ như thế nào?"
Lăng Trường Dạ: "Bây giờ anh cũng không có đầu mối, em phân tích hình như không có vấn đề."
Nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cụ thể ở đâu lại không nói ra được.
Hạ Bạch cũng nghĩ như vậy.