Cô Bạch lúc còn trẻ cũng rất trắng.
Màu da của cô tương phản mãnh liệt với những người sống trên đảo quanh năm, khi cô bị từng bàn tay đè lại, sự tương phản rất mãnh liệt.
Bàn tay màu đen đè cô xuống đất.
Bàn tay màu đen trói cô lại.
Bàn tay màu đen túm mắt cá chân của cô kéo trở về.
Trong bóng tối và trắng xuất hiện màu sắc thứ ba, máu chảy ra từ người cô nhuộm đỏ cả đường.
Đây là lần thứ hai Người Thông Linh nhìn thấy được khi thông linh với cô Bạch.
Mấy người nghe xong đều có chút kinh ngạc.
Theo bọn họ thấy, cô Bạch gần như có thể nói là người có địa vị cao nhất trên hòn đảo này. Những người chuộc tội ở đảo Bắc đương nhiên không cần phải nói, đối với bà ta chính là nghe theo mù quáng, người trong thôn cũng giống vậy, coi bà ta như bà đồng, con cái trong nhà kết hôn đều phải mời bà ta ngồi ở chủ vị.
Không ngờ, bà ta cũng từng trải qua chuyện như vậy, hơn nữa ở trong linh hồn của bà ta, đại khái là một đoạn từng trải đau thấu tim gan, hoặc là hận thấu xương.
Khương Ỷ Đồng nói: "Chị ta nhìn không giống như là người của đảo này, không phải bị lừa bán đến đây chứ. Trong thế giới của chúng ta có rất nhiều cô gái bị bán vào trong núi lớn xa xôi, rất khó trốn ra, bị bán vào trong đảo này, càng khó chạy thoát đi."
Rất nhiều phụ nữ sau khi bị lừa bán, rất khó trốn ra, một mặt là bởi vì thôn dân trong núi cấu kết với nhau làm việc xấu, mặt khác chính là địa thế, núi một tầng nối liền một tầng, là khi đứng trên đỉnh núi cũng có thể cảm giác được nỗi tuyệt vọng vô tận.
Đảo Lam Trà càng tuyệt vọng.
Không có núi non trùng điệp nối liền không dứt, nhưng lại là biển mênh mông vô bờ. Sự sợ hãi của con người đối với biển vượt xa núi, đi vào trong núi đơn giản hơn nhảy xuống biển rất nhiều.
"Nhưng mà, nếu như chị ta là một người ngoài, sao người địa phương lại kính sợ chị ta như vậy." Giang Thanh Phong phân tích: "Người dân trên đảo kính sợ chị ta như vậy, nhất định là bởi vì Bạch Hải Tiên, coi chị ta như sứ giả của thần, Bạch Hải Tiên vừa nhìn chính là vị thần bản xứ, nếu như không phải người địa phương rất có danh vọng, sao có thể được coi là sứ giả của thần?"
Vấn đề mà Hạ Bạch vẫn luôn tò mò, vào lúc này đã hỏi ra, "Bạch Hải Tiên là màu đen mà nhỉ, tại sao lại gọi là Bạch Hải Tiên? Tôi cảm thấy gọi Hắc Hải Thần thì hợp hơn."
Người Thông Linh: "..."
"Sao cậu có nhiều câu hỏi kỳ quái như vậy, có liên quan đến chuyện chính à?"
Hạ Bạch mờ mịt, "Kỳ quái ở đâu? Đây không phải câu hỏi rất bình thường, rõ ràng sao?"
Người Thông Linh: "Bởi vì người phụ nữ kia được gọi là cô Bạch, không phải là cô Hắc, được chưa?"
Hạ Bạch: "..."
Giang Thanh Phong muốn lên tiếng thay cho con trai, lúc đang suy nghĩ xem phải nói gì, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, "Nói đến vấn đề này, tôi nghĩ đến một vị tiên khác. Mọi người đã từng nghe nói đến Bạch Đại Tiên, cũng chính là Bạch tiên chưa?"
Thông linh kết thúc, Lăng Trường Dạ nói: "Một trong Ngũ Đại Gia Tiên*, Bạch Môn- Bạch tiên?"
*Ngũ đại tiên còn được gọi là Ngũ Đại Gia hoặc Ngũ Hiển Tài Thần, bao gồm Hồ tiên (hồ ly), Hoàng tiên (chồn), Bạch tiên (con nhím), Liễu tiên (xà) và Hôi tiên (con chuột)
Giang Thanh Phong nhìn anh một cái, gật đầu, "Nguyên hình của Bạch tiên là con nhím, cũng có người tò mò tại sao con nhím là Bạch tiên, đồng thời trong truyền thuyết này, con nhím hóa thân thành bà Bạch, được mọi người kính sợ cung phụng."
Ông cũng không phải nói một truyền thuyết không liên quan, "Bạch Hải Tiên và Bạch Đại Tiên, trên tên chỉ kém một chữ, Bạch tiên có hóa thân thành bà Bạch, Bạch Hải Tiên có cô Bạch, đồng thời trên cả tượng Bạch Hải Tiên đều là kim đâm, cũng rất giống nguyên hình con nhím của Bạch tiên, mọi người nói, hai người này có thể có liên hệ gì hay không?"
Hạ Bạch giơ ngón tay cái lên với Giang Thanh Phong, "Bố giỏi quá, khóc gả và tượng thần này đều là do bố chỉ ra."
Ngay từ đầu khi cậu nhìn thấy những cái gai kia, cũng nghĩ đến là nhím biển.
Cậu tưởng rằng con mắt mọc gai nhím biển, còn nghiêm túc suy nghĩ những con mắt kia là có ý gì.
Có một phỏng đoán tiêu cực đối với cô Bạch và tổ chức thế lực sau lưng bà ta, cho rằng bên trong có camera và máy quay phim.
Người khác sám hối với tượng thần, nói những tội ác mình đã làm đều bị quay được, sau này lại lấy ra đối phó với người không nghe lời, ép bọn họ làm việc cho cô Bạch.
Khóe miệng Giang Thanh Phong lập tức kéo đến trên lỗ tai, vui vẻ đến hận không thể chiêu cáo thiên hạ.
Ông khiêm tốn nói: "Bố không có làm gì, qua ải còn phải dựa vào mọi người, có thể có trợ giúp cho mọi người là tốt lắm rồi."
"Nếu là như vậy." Khương Ỷ Đồng nói: "Có phải cô Bạch đến từ nơi có tín ngưỡng gia tiên, quả thật không phải là người của đảo Lam Trà?"
Hạ Bạch gật đầu: "Có thể là như vậy."
Sau hai ngày, Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng đã thích ứng với trò chơi, không còn ngốc nghếch nữa, bọn họ vốn là người thông minh, bắt đầu tiến vào trạng thái vào trò chơi.
"Vậy thức sự là có thể chị ta đã bị lừa bán tới đây, vốn là một bên bị ép, sau này chị ta dùng Gia Tiên - Bạch Môn tạo ra cái gọi là Bạch Hải Tiên, ngược lại thống trị hải đảo này." Khương Ỷ Đồng cảm khái nói: "Nếu thật sự là như vậy, chị ta thật sự rất giỏi."
Quả thật.
Nếu thật sự là như vậy, cô Bạch là một người phụ nữ tự mang kịch bản sảng văn. Từ một thiếu nữ bị lừa bán đến một người phụ nữ thống trị cả hòn đảo.
Nhưng đã như vậy, vì sao bà ta lại muốn lấy danh nghĩa chuộc tội, ép các cô gái phải lấy đàn ông linh tinh, đó là chuyện mà bà ta hận nhất mới đúng.
Khương Ỷ Đồng: "Có một suy đoán thiên về tiêu cực đối với chị ta, có thể là bởi vì mình từng bị xối mưa thì liền muốn xé nát dù của người khác."
Tạm thời cũng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Hạ Bạch càng cảm thấy kỹ năng của Người Thông Linh quá hữu dụng, nếu dựa theo trước kia, những mấu chốt nhất của nhân vật trò chơi và câu chuyện, bọn họ có thể phải trải qua rất nhiều điều tra, đến giai đoạn sau của trò chơi mới có thể biết, mà dùng kỹ năng Thông Linh, thông một hai lần là biết. ngay
Kỹ năng của ông ta đối với qua ải trò chơi, nhất là map trò chơi bình thường tìm kiếm chân tướng, quả thực là bug.
Thảo nào ông ta có thể trở thành người chơi đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, nói theo một ý nghĩa nào đó, trong top 3 bảng xếp hạng tích phân, chỉ có cậu bé là hoàn toàn dựa vào năng lực của mình xông lên.
Ít nhất Nhị Oa... Nhị Oa cũng rất cố gắng trưởng thành thành anh hùng nhỏ!
Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta về trước, chờ bọn họ trở về, xem bọn họ nghe được tin gì."
Hạ Bạch gật đầu: "Chúng ta đi quét dọn phòng của Diêm Tuyền và Phương Hiểu Phong trước."
Lăng Trường Dạ đã nói với đám người Medusa, đêm nay bọn họ dọn đến phòng của đám Diêm Tuyền ở, Hạ Bạch rất vui, Giang Thanh Phong và Khương Ỷ Đồng càng vui vẻ.
Hai người không ngại đó là một phòng xấu, chỉ là dù sao cũng từng chết hai người, chảy nhiều máu như vậy, nhất định phải quét dọn thật sạch.
Chuyện này Khương Ỷ Đồng và Giang Thanh Phong không để Hạ Bạch ra tay, Giang Thanh Phong ở trên đường đã mượn thùng nước và khăn lau của người dân trên đảo, vừa về liền dọn dẹp cho Hạ Bạch.
Hạ Bạch vốn định để cho thi thể của mình dọn dẹp, bị Lăng Trường Dạ khuyên nhủ.
Thấy hai người vui vẻ lau sàn cho bọn họ, trải giường, Hạ Bạch hiểu vì sao Lăng Trường Dạ muốn ngăn cản mình, cứ thể để cho bố mẹ làm chuyện này.
Bọn họ thật sự rất muốn làm chuyện này vì cậu, vô cùng vui vẻ có thể làm chút chuyện cho cậu, bù đắp thời gian dài như vậy.
Trong quá trình quét dọn phòng, Lăng Trường Dạ đã chia sẻ tin tức anh thông linh được ngày hôm nay cho bọn họ.
"Cô Bạch quả thật không phải người của đảo Lam Trà, anh thông linh với bà ta thì thấy bà ta ôm đề thi đại học, đảo Lam Trà không có cấp ba." Lăng Trường Dạ nói: "Bà ta ôm đề thi đại học, đứng ở một giao lộ không biết đang đợi ai, đợi đến trời tối."
Trong cảnh tượng đó, cô Bạch mặc đồng phục màu xanh da trời, buộc một cái đuôi ngựa cao, trong sáng xinh đẹp.
Cô vui vẻ ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua lá cây xanh biếc, loang lổ rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của cô, lông mi nhiễm ánh sáng, đáy mắt một mảnh tươi đẹp, phản chiếu đáy lòng thiếu nữ lặng yên toát ra vui mừng, cũng có thể nhìn thấy một tương lai vô tận của thiếu nữ.
Chỉ là ánh sáng trong mắt kia chậm rãi tối đi.
Ánh đèn thay thế ánh mặt trời, chiếu ra một bóng người cô đơn ở bên cạnh cô.
Người cô đang đợi không tới.
Hạ Bạch: "Cảnh tượng này tại sao có thể xuất hiện trong linh hồn của bà ta? Nhìn như không có gì."
Lăng Trường Dạ: "Trong linh hồn có thể không phải là thứ vô cùng trân quý ấm áp, có thể sẽ là thứ đau đớn tuyệt vọng nhất, đoạn ký ức ngắn này có khả năng kết nối với một chuyện khác khiến cho cảm xúc của bà ta cực kỳ quyết liệt."
"Không nói chuyện này về sau liên kết với cái gì." Giang Thanh Phong nói: "Rất nhiều học sinh lớp 12 đều cố gắng để thi lên đại học, vất vả nhiều năm như vậy, mặc kệ chị ta là còn chưa thi đại học đã bị lừa đến nơi đây, hay là sau khi thi lên đại học bị lừa đến nơi đây, cũng đã đủ tuyệt vọng rồi."
Hạ Bạch: "Trong cảnh tượng thông linh của Người Thông Linh nhìn thấy, cô Bạch cũng vô cùng trẻ tuổi."
Có thể là trước hoặc sau đại học, bà ta bị bắt cóc đến nơi này.
Giang Thanh Phong lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi thở dài, Lăng Trường Dạ không có xúc động, tiếp tục nói ra phát hiện thông linh của mình.
"Anh thông linh với những người khác ở đảo Bắc, nhìn thấy đều là chuyện bi thảm."
"Trong linh hồn một người thiểu năng trí tuệ, nhìn thấy anh ta bị cha mẹ vứt bỏ trong tuyết."
"Trong linh hồn của một người tàn tật, nhìn thấy anh ta bị vợ cột vào ghế sô pha, có lẽ đã trải qua rất lâu, trên ghế sô pha toàn là phân và nước tiểu của anh ta, mà vợ thì đang ở trong phòng ngủ chính với một người đàn ông khác."
"Trong linh hồn của một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn thấy cô ấy khi còn bé bị cha đẩy vào phòng của một người đàn ông."
Lần đầu tiên vào trường học ở đảo Bắc, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều người trông rất thảm, những gì họ trải qua trong linh hồn, còn thảm hơn so với bọn họ.
Bi thảm của bọn họ không chỉ ở trong trải nghiệm linh hồn của bọn họ, bình thường thông linh một lần, không nhất định sẽ nhìn thấy loại muốn nhìn thấy kia, thứ tạo thành linh hồn cùng đời người quá phức tạp, bọn họ lại đều nhìn thấy những chuyện bi thảm trong một lần duy nhất.
Trong linh hồn của bọn họ có thể không có thứ gì ấm áp tốt đẹp, có nghĩa là trong cuộc đời cũng không có.
Cho nên, bọn họ kiên định tin tưởng trên người bọn họ có tội nghiệt phải không.
Đời người khổ như vậy, dù sao cũng phải có chút nguyên do, dù sao cũng phải có chút hy vọng kiếp sau, nếu không bọn họ làm sao chống đỡ qua cuộc đời cay đắng như vậy?
Vừa nghe Lăng Trường Dạ nói những chuyện này, bọn họ vừa dọn dẹp máu tươi và vết bẩn trong phòng, chờ khi phòng xấu biến thành căn phòng ấm áp, những người chơi khác cũng lần lượt trở về.
Bọn họ tập hợp lại rồi nói ra những tin tức đã nghe ngóng được ở trên bãi đất trống giữa ba tòa nhà rong biển.
Kỹ năng của Dụ Nhân quả thật rất hữu dụng khi hỏi thăm tin tức, theo như Medusa nói thì nó rất hữu dụng với đàn ông, tin tức mà cô ta nghe được là hữu hiệu nhất.
"Tôi hỏi thăm được từ một anh trai, đảo Lam Trà quả thật có một người phụ nữ cắt cổ tay tự sát, cô ta là tự lặng lẽ cắt cổ tay ở trên thuyền bên ngoài nhà lá vào ban đêm, cho nên chờ khi những người khác phát hiện, cô ta đã chảy khô máu rồi."
Không ngờ lần đầu tiên cô ta đi thôn làng hỏi thăm, đã nghe được tin tức mấu chốt như vậy.
Người phụ nữ này rất phù hợp, bọn họ tưởng tượng có khả năng là nhân vật chính.
Lăng Trường Dạ hỏi: "Có hỏi thăm được những chuyện khác liên quan đến người phụ nữ này không?"
"Được!" Dụ Nhân gật đầu, biểu hiện tích cực ở trước mặt Lăng Trường Dạ, ngoan ngoãn nhìn vào mắt anh, dịu dàng nói: "Không phải anh nói, nếu có người như vậy, thì hỏi thăm thêm một chút những gì cô ta đã trải qua sao? Tôi nhớ kỹ ở trong lòng mà."
Người Thông Linh: "..."
Medusa liếc mắt một cái.
Lăng Trường Dạ không tiếp lời, chỉ cười một tiếng không rõ ý tứ.
Khuôn mặt này ôn hòa hơn rất nhiều so với gương mặt của Người Thông Linh, Dụ Nhân vẫn không dám lỗ mãng, không nhận được đáp lại, vẫn là tranh thủ thời gian nói.
"Người phụ nữ này tên là Lục Không, nghe nói tinh thần có chút vấn đề, thường xuyên bị người đàn ông trong nhà đánh, cũng không thích nói chuyện. Nhà bọn họ thường xuyên xuống biển bắt cá, vừa mua một chiếc thuyền mới từ nhà của anh trai này, Lục Không liền thừa dịp người nhà này không chú ý, cắt cổ tay tự sát ở trên thuyền."
Dụ Nhân nói: "Nghe nói vào ban ngày trước khi cô ta chết, trong miệng lặp lại một câu, để cho tôi đi."
Người phụ nữ này càng nghe càng giống như nhân vật chính.
Giang Thanh Phong nói: "Cô ấy nói để cô ấy đi, cũng là bị bắt cóc đến đảo Lam Trà này đúng không? Thuyền hẳn là hy vọng duy nhất để cô ấy rời đi, trong lúc cô ấy đang điên khùng thì đã tự sát ở trên thuyền, có lẽ cô ấy cho rằng cô ấy chết ở trên thuyền, khi chiếc thuyền này xuống biển, sẽ đưa linh hồn của cô ấy rời khỏi nơi này."
Có thể là vì ông là họa sĩ, giỏi nắm bắt những chi tiết nhỏ, nên ông rất hiểu lòng nhân vật.
Dụ Nhân: "Cũng?"
Lăng Trường Dạ nói: "Chúng ta thăm dò được một số tin tức, đoán cô Bạch có thể là bị lừa đến đảo Lam Trà."
Chính là nhìn thấy thông qua thông linh. Trong lòng Medusa và Dụ Nhân đồng thời nghĩ.
Lăng Trường Dạ hỏi: "Còn thăm dò được Lục Không bị tổn thương gì không?"
Dụ Nhân: "Cô ta có hơi điên, chắc chắn đã chịu rất nhiều tổn thương, hơn nữa sau khi cô ta điên rồi, lại càng dễ bị sỉ nhục, từ trong giọng nói của anh trai kia, tôi cảm thấy bọn họ rất không coi cô ta ra gì."
Cũng chính là không thăm dò được tổn thương cụ thể.