Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 207

"Đương nhiên là đẹp hơn cậu rồi!" Lão Dương không chút nghĩ ngợi nói.

Hạ Bạch: "..."

Ví dụ mình có thể do dự một giây, xuất phát từ lễ phép cũng được mà.

"Không phải tôi có bộ lọc bố ruột đâu, trước đây con bé muốn học nhảy, muốn làm thần tượng, cũng không phải là tùy tiện muốn, con bé có điều kiện này." Lão Dương nói: "Con bé rất đẹp, cười lên có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Thân hình cũng tốt, nhảy cũng rất đẹp."

"Lúc chú đến lớp học múa đón con bé, giáo viên thường khen con bé với chú."

"Dương Tình là đứa nhỏ có thiên phú vũ đạo nhất mà tôi từng dạy."

"Anh thấy không, lúc cô bé múa cả người đều không giống nhau, cô bé đáng được đứng trên sân khấu lớn hơn."

Khóe miệng lão Dương mang theo một chút ý cười, trong mắt tiều tụy cũng có ánh sáng.

Có lẽ lúc xem con gái mình múa cũng là như vậy.

Có lẽ ông đang nghĩ đến khoảng thời gian xem con gái của mình múa.

"Chỉ là tính tình rất nóng nảy." Lão Dương nói: "Không biết giống ai."

Hạ Bạch: "..."

Không phải rõ ràng rất giống ông sao.

Cái mặt của Hạ Bạch ngơ ngơ, nói thẳng: "Giống chú mà."

Lão Dương không tức giận, không kinh ngạc, thoạt nhìn còn có chút vui vẻ, "Trước kia không cảm thấy, bây giờ nghĩ lại thì có chút giống tôi thật."

"Hai bố con đều có tính tình nóng nảy, trước kia hai bố con còn cãi nhau không ít lần. Mỗi lần cãi nhau xong, nếu như con bé cảm thấy mình sai, thì sẽ đi mua cho tôi một cái đùi gà kho với một đĩa đậu phộng. Nếu tôi cảm thấy tôi sai, tôi sẽ mua cho con bé một quyển tạp chí, nếu như tôi bị buộc phải thừa nhận sai lầm, hay là cảm thấy con bé sai, thì sẽ mua cho con bé quyển tập."

"Bây giờ nghĩ lại, con bé mua cho tôi rất nhiều đùi gà kho và đậu phộng." Lão Dương nói: "Không nhất định nhiều lần đều là con bé sai đúng không?"

Hạ Bạch: "Ừm, có thể chị ấy bao dung chú, chủ động làm hòa với chú."

Lão Dương cúi đầu, nhìn chân của mình, "Con bé vẫn luôn là một đứa con gái tốt, mà khi tôi có thể trở thành một người bố tốt, con bé lại không có ở đây."

Có một câu nói, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn.

Không biết so với lão Dương, cái nào đau đớn hơn.

Hạ Bạch nhìn ông, thật ra có chút tò mò, Dương Tình chết như thế nào, nhưng cậu lại sợ hỏi vào lúc này, lão Dương nghĩ đến cái chết của cô sẽ càng khó chịu hơn, cho nên tạm thời ém cái sự tò mò này xuống.

Cậu lại ngồi cùng lão Dương một hồi, sau đó bị Lão Dương đuổi đi ngủ: "Ngày mai có thể còn phải làm việc nữa, không ngủ cho tốt thì làm sao có sức?"

Hạ Bạch nghe lời đứng dậy, nhìn ông.

Lão Dương cũng đứng dậy, "Được rồi, tôi cũng đi ngủ đây."

Hai người đều trở về phòng ngủ của mình.

Lúc Hạ Bạch trở về, Lăng Trường Dạ đang mở mắt.

Cậu nằm bên cạnh Lăng Trường Dạ, cọ vào ngực anh, nói: "Không có mùi máu tanh, ngủ đi."

Lăng Trường Dạ ôm lấy cậu, hai người cùng nhau mở mắt, lại cùng nhau nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc chìm vào giấc ngủ, kể cả sau khi chìm vào giấc ngủ, hai người đều không ngửi thấy mùi máu tanh, cũng không nghe thấy tiếng động gì, bọn họ cho rằng buổi tối hôm đó, nhà rong biển này của họ không xảy ra chuyện gì, không ngờ vẫn là có người chết.

Đêm nay có hai người chết.

Dụ Nhân của nhà rong biển số 12 và người đàn ông bụng bia của nhà rong biển số 13.

Bọn họ biết Dụ Nhân chết trước, khoảng năm giờ hai mươi phút, bị tiếng kêu của Medusa làm cho bừng tỉnh.

Hạ Bạch trực tiếp bật ngửa dậy, từ trên giường ngồi dậy, không có dùng tay chống, mắt còn chưa mở ra.

Sau khi Lăng Trường Dạ đứng lên thì mở mắt cậu ra, một tay ôm cậu xuống.

Lúc này Hạ Bạch mới chính thức tỉnh lại, mơ mơ màng màng đi theo Lăng Trường Dạ ra khỏi phòng.

"Phó hội trưởng, cứu tôi! Cứu tôi với! Cầu xin anh! Tối nay nhất định là tôi, nhất định là tôi rồi!" Họ vừa đi tới cửa Medusa và Dụ Nhân, Medusa đã vọt tới trước mặt Lăng Trường Dạ.

Nhìn thấy bạn của mình lần lượt tử vong, hôm nay còn chết ở bên gối của mình, cảm xúc của cô ta đã sụp đổ.

Không trách cô ta như vậy, ngoại trừ sự bức bách của cái chết, chắc chắn tử trạng của Dụ Nhân cũng đã dọa cô ta sợ.

Dụ Nhân chết rồi, không có chảy máu.

Giống như Diêm Tuyền, cô ta bị treo trên nóc nhà, nhưng cô ta chỉ bị trói chân, treo ngược người xuống. Đầu có lẽ đối diện ngay gối Medusa, cho nên Medusa vừa mở mắt ra thì liền đối diện với khuôn mặt tím bầm sung huyết, con ngươi giãn ra của cô ta.

Lão Dương và Giang Thanh Phong cùng đặt thi thể của Dụ Nhân xuống.

Công việc của lão Dương là cứu người, dưới sự trợ giúp của Giang Thanh Phong, thuần thục buông Dụ Nhân xuống, để cô ta nằm thẳng trên mặt đất.

Ông trầm mặc nhìn chằm chằm cô ta vài lần, khép mắt cô ta lại, thở dài, "Cô ấy cũng chỉ chừng hai mươi thôi."

Hạ Bạch biết, trong cái chết của Dụ Nhân, ông đã nhìn thấy cái chết của con gái mình. Nếu Dương Tình còn sống, bây giờ chắc cũng không khác gì Dụ Nhân.

Cậu đi đến trước mặt thi thể của Dụ Nhân, kiểm tra đơn giản một lần, nói: "Cô ta hẳn là chết vì ngạt thở."

"Không giống với Diêm Tuyền, Phương Hiểu Phong, cô ta không phải chết vì mất máu." Khương Ỷ Đồng nói: "Nhưng cô ta cũng bị treo trên nóc nhà giống như Diêm Tuyền, cho nên có thể đưa ra hai điểm mấu chốt, mất máu và bị treo."

Hạ Bạch gật đầu: "Buổi tối chúng ta hỏi thăm một chút, người phụ nữ tên Lục Không mà đêm qua Dụ Nhân nghe ngóng được kia, có phải đã từng bị treo trên nóc nhà làm chuyện gì hay không."

Cậu cất thi thể của Dụ Nhân đi.

Medusa tan vỡ sau khi nhìn thấy, hơi an tâm một chút.

Cái chết của Dụ Nhân quả thật không liên quan đến người này, hơn nữa người này thật sự có thể mang thi thể ra khỏi trò chơi.

Khi cô ta tan vỡ đến cực điểm, một chút an tâm cũng có thể bị cô ta nắm chặt. Bjan đồng hành liên tiếp tử vong, hoảng sợ bất lực, cô ta càng thêm ỷ lại mãnh liệt đối với bạn đồng hành, chuyển dời đến trên người Lăng Trường Dạ và Hạ Bạch, bám theo họ không rời.

Lần này không có nhiều người đến phòng số 12, bọn họ ra ngoài mới biết trong nhà rong biển số 13 cũng có một người chết, là người đàn ông bụng bia tối hôm qua nói chuyện phiếm với một người chị trong thôn.

Người đàn ông này cũng chết lặng lẽ không một tiếng động, người ở cùng phòng với anh ta là vợ của anh ta, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn anh ta rất nhiều, lúc họ đi qua, chị ta đang khóc, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Lúc nói chuyện phiếm, Hạ Bạch nghe được, chị ta và người đàn ông bụng bia đến đảo Lam Trà hưởng tuần trăng mật, vừa mới kết hôn mà chồng đã chết, còn chết thảm thiết như vậy, cũng khó trách chị ta lại như vậy.

Trong phòng toàn là máu, người đàn ông bụng bia nhìn cũng giống như chết vì mất máu, nhưng phần lớn máu chảy ra từ phía dưới, thấm ướt quần của anh ta, chảy về phía cả cái giường.

Vốn dĩ trong nhà rong biển này không ai nói gì, chỉ có một người phụ nữ trung niên đang vỗ về vợ của người đàn ông bụng bia, dịu dàng an ủi chị ta.

Nhìn thấy bọn họ tới, có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhìn thoáng qua người phụ nữ khóc thút thít kia, nói: "Em có phát hiện."

Lăng Trường Dạ thấy thiếu niên có chút do dự, cổ vũ thiếu niên: "Chuyện liên quan đến sống chết của mọi người, em có phát hiện gì thì cứ việc nói ra, là tốt cho mọi người."

Thiếu niên gật đầu, thoạt nhìn rất tin tưởng Lăng Trường Dạ, "Không phải đêm qua mọi người đã đi tìm tượng thần sám hối sao? Em thấy ông chú người chết này, bị người phụ nữ chú ta nhắc đến dẫn đi tìm tượng thần, em liền đi theo bọn họ để sám hối."

"Người đàn ông này sám hối trước mặt em, em... em nghe trộm được nội dung sám hối của chú ta." Thiếu niên nói, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ khóc thảm thiết kia.

Lăng Trường Dạ: "Nội dung sám hối của anh ta có liên quan tới cái chết của anh ta?"

Thiếu niên gật đầu, nếu đã đoán được, thiếu niên liền nói thẳng: "Một trong những chuyện chú ta sám hối là, chú ta và hai quản lý cấp cao trong công ty đã cưỡng hiếp vợ của một nhân viên trong công ty, trước kia anh ta còn từng cưỡng hiếp em gái của một người bạn học."

Người phụ nữ đang khóc bỗng nhiên im bặt.

Ánh mắt của các người chơi mờ mịt rơi vào trên người người phụ nữ, lại rơi vào nơi người đàn ông chảy máu nhiều nhất.

Người phụ nữ đẩy người phụ nữ đang an ủi chị ta ra, như phát điên lao tới bên cạnh thiếu niên, đưa tay muốn đẩy thiếu niên, "Cậu nói bậy bạ gì đó! Chồng tôi không phải người như thế! Anh ấy đã chết rồi mà cậu còn vu oan cho anh ấy!"

Bố của thiếu niên thoạt nhìn là một người rất nho nhã lịch sự, rất có thái độ đúng mực, không tiện ra tay, người mẹ lại lập tức đẩy ngược người phụ nữ, chính là người phụ nữ trung niên vừa rồi còn an ủi chị ta.

"Cô nổi điên với con trai tôi làm gì? Nó sẽ nói dối vào lúc này sao? Là do bản thân không biết nhìn người, lấy phải một tên không ra gì!"

"Tôi lấy phải một tên không ra gì? Con trai bà là thứ tốt đẹp gì?" Người phụ nữ cao giọng gào lên: "Nó cũng lén lút đi sám hối, nó cũng đã làm chuyện ghê tởm nên mới không dám nói khi sám hối trước mặt mọi người đấy!"

"Cô nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi nói bậy chỗ nào? Bà kích động như vậy làm gì? Chột dạ rồi à?"

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, thiếu niên được người phụ nữ bảo vệ ở phía sau bỗng nhiên gào to một tiếng: "Đủ rồi!"

Lúc đầu nói ra phát hiện của mình, còn bận tâm đến cảm xúc của người phụ nữ, thiếu niên run rẩy nói với người phụ nữ: "Sao bà có thể không biết xấu hổ mà nói tôi, sao bà có thể không biết xấu hổ mà đẩy mẹ tôi? Chuyện bẩn thỉu của bà với bố tôi, bà nghĩ tôi không biết sao?"

"..."

"Có ý gì? Hai người đã sớm dan díu với nhau, hay là đã dan díu ở khách sạn này hơn nửa tháng rồi?" Mẹ của thiếu niên càng tức giận hơn, túm lấy cổ áo của chồng chất vấn: "Chuyện gì xảy ra, ông nói đi!"

Vốn dĩ cuộc cãi vã của hai người đã biến thành ba, ba người chị chất vấn tôi giải thích anh ta nổi điên, nhốn nháo loạn tùng phèo.

Thiếu niên một mình đứng phía sau bọn họ, không biết là bởi vì áp lực trò chơi, hay là bởi vì nhìn quá nhiều người ác, nước mắt đều rơi xuống, "Đều là người buồn nôn, tất cả đều như thế... Tất cả đều như thế..."

Hạ Bạch và những người khác đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Hạ Bạch gặp phải chuyện máu chó như thế này trong trò chơi, muốn công khai tội nghiệt ở trên đảo Lam Trà này.

Mấy người im lặng đi về phía đảo Bắc, qua một hồi lâu, Giang Thanh Phong mới nói: "Bé cưng à, bố nhất định sẽ cố gắng làm một người bố không để cho con thất vọng đâu."

Hạ Bạch: "... Bố, không cần đâu, con biết bố nhất định sẽ không làm ra được loại chuyện này đâu, vừa nhìn là biết bị mẹ nắm trong lòng bàn tay rồi."

Khương Ỷ Đồng cười một tiếng, hỏi: "Có phải sám hối ở nơi khác không có tác dụng không? Người đàn ông kia đã sám hối chuyện này trước mặt tượng thần, còn chết vì chuyện này nữa."

Cái chết của anh ta rõ ràng hơn cái chết của ba người còn lại, có liên quan đến việc anh ta sám hối.

"Có thể lắm, chắc là phải sám hối trong phòng sám hối mới có tác dụng, nhưng ngày mai chúng ta mới có thể vào phòng sám hối." Hạ Bạch bất lực nói: "Đêm nay có thể còn sẽ có người chết nữa."

Nhưng bọn họ đều không căng thẳng, cho tới bây giờ, bọn họ đại khái đã có thể xác nhận, chết trước trong trò chơi không phải giết người thì chính là cưỡng hiếp, đều là người đại gian đại ác, trong bọn họ cho dù có người lạnh lùng, có người vô tình, cũng chưa từng làm loại chuyện không có lương tâm này.

Đây cũng là nguyên nhân tối hôm qua Hạ Bạch và Lăng Trường Dạ không thức đêm, có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Hạ Bạch thấy lão Dương còn chưa đi ra, ông hẳn là lại đang hỗ trợ xử lý thi thể, hỏi Giang Thanh Phong chuyện cậu tò mò tối hôm qua, "Bố, con gái của lão Dương chết như thế nào vậy ạ?"

"Nói ra thì, bố cũng không biết cụ thể con gái của lão Dương chết như thế nào, hình như là xảy ra chuyện gì đó." Giang Thanh Phong nói: "Bố chỉ biết con bé chết rất thảm, lúc ấy lão Dương như phát điên vậy."

"Lúc ấy anh ấy làm ầm ĩ rất lớn, bản thân bị người ta đánh trọng thương nhiều lần, vợ anh ấy cũng không chịu được anh ấy, ly hôn với anh ấy." Giang Thanh Phong tràn ngập cảm khái, ông là người rất có đồng cảm, "Lúc ấy lão Dương mất con, lại mất vợ, một mình chắc chắn rất khó chịu."

Cho nên, sau khi ông biết chuyện, đã đi cùng với ông ấy một thời gian.

"Chú ấy bị người ta đánh bị thương nặng, vậy là chú ấy có nghi ngờ hung thủ sao?" Hạ Bạch hỏi.

Bình Luận (0)
Comment