Nếu bọn họ cũng đã biết, Hạ Bạch cũng không giấu nữa, “Đầu tiên, tôi không phải là chứng ái tử thi như trên mạng nói, các anh không được phép xúc phạm lý tưởng trong sáng của tôi, tôi chỉ là muốn biến bọn họ thành người nhà, người nhà càng nhiều thì càng tốt.”
“……”
Hạ Bạch nói: “Thực ra, tôi cũng có phản ứng vào buổi tối ngày đầu tiên, lúc trong ký túc xá còn nhẹ một chút, dù sao thì trong ký túc xá cũng không có xác chết, dị hóa vào buổi tối ngày đầu tiên không nghiêm trọng, tôi còn chưa tới mức giết người thành xác.”
“Lúc tôi đến tòa nhà thực nghiệm giải phẫu tìm anh mới phản ứng khá lớn, nhưng tôi đã dùng đồ áp chế lại.”
Lận Tường: “Là quyển gia phả kia! Sức mạnh người nhà của cậu mạnh vậy luôn?”
Hạ Bạch: “……”
Hoa Hạo Minh hoài nghi nhìn về phía Hạ Bạch, “Người nhà có thể ngăn chặn ‘chứng ái tử thi ’? Cậu…… người nhà gì thế?”
Hạ Bạch hơi cúi đầu, “Người nhà đã biến thành xác.”
“……”
Hết sức hợp lý.
Hạ Bạch: “Chỉ cần tôi nghĩ đến bọn họ thì sẽ đè nén tình yêu đối với những xác chết bên ngoài, luôn có cảm giác có lỗi với họ.”
Lận Tường kinh: “Hạ Bạch, đạo đức cậu mạnh ghê! Tôi không hề có cảm giác này với những người nhà đã qua đời của tôi.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Chỉ có anh ta hiểu, nghĩ đến mấy Hỉ Thần của Hạ Bạch, anh ta dường như hiểu ra cái gì.
Nhưng, Hỉ Thần có tác dụng mạnh thế sao?
Hoa Hạo Minh hỏi: “Có thể cho tôi xem gia phả của cậu không?”
Hạ Bạch luôn mang theo gia phả bên người, cậu đưa cho anh ta.
Hoa Hạo Minh tiếp nhận rồi lật xem nhanh, sau đó chìm vào im lặng.
Cậu ấy vậy mà còn vẽ cho mỗi Hỉ Thần một bức tranh, cậu là họa sĩ vẽ chân dung sao, có thể sờ xương tay vẽ ra cái mặt người luôn.
Cậu ấy thể mà còn cho thân phận một thân phân, bà nội, bố, chị……
Cậu ấy thế mà còn ấn dấu tay cho Hỉ Thần.
Thấy Hạ Bạch ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm, Hoa Hạo Minh nhéo nhéo cái mũi, nhanh chóng trả lại gia phả quý giá cho cậu.
Hạ Bạch lập tức cất vào trong túi, cậu không định cho mọi người xem.
“Nhưng, nhưng mà, sao Hạ Bạch lại là ‘chứng ái tử thi’ chứ?” Lận Tường vẫn không thể hiểu nổi, Hạ Bạch thuần khiết như đóa hoa nhài của cậu ta thế mà lại có dính dáng với xác chết, cũng đến mức bị trò chơi xem nó như sở thích luôn?
Hoa Hạo Minh: “…… .Đây là chuyện riêng tư của cá nhân, muốn nói chuyện thì để sau nói.”
Tuy rằng anh ta cũng rất muốn nghe, muốn nhìn vẻ mặt của Lận Tường, xem cậu ta có thể có ý nghĩ gì mới về chuyện Hạ Bạch cõng cậu ta ra khỏi nghĩa địa hay không.
Mạnh Thiên Hữu hỏi Hạ Bạch: “Còn chuyện mấy lá bùa của cậu là sao? Tại sao có thể trấn áp được thi thể?”
Vào giây phút cuối cùng của trò chơi,, cậu ta được mấy lá bùa đó cứu, cũng nhìn thấy Lận Tường lấy ra từ trên người của Hạ Bạch.
Hoa Hạo Minh lập tức nhìn về phía Hạ Bạch. Khi trò chơi sắp kết thúc, có rất nhiều xác chết đều rời khỏi nhà xác, nhưng những xác chết bị dán bùa trấn thi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Sau đó anh ta nhìn thấy cũng khiếp sợ.
Anh ta tận mắt nhìn thấy thấy Hạ Bạch cho Lận Tường bùa trấn thi, lúc ấy cho rằng đó chính là bùa trấn thi mà thầy cản thi dùng trong truyền thuyết, nhất định sẽ không có tác dụng trong trò chơi.
Nhưng nó lại có tác dụng.
Hạ Bạch nói: “Tôi cũng không biết, đó là người khác cho tôi.”
Mạnh Thiên Hữu gật đầu không hỏi nhiều, hỏi nữa thì chính là chuyện riêng rồi.
Hoa Hạo Minh như suy tư gì mà nhìn Hạ Bạch, trên người cậu có quá nhiều điểm đáng ngờ. Bùa trấn thi có thể trấn được xác chết trong trò chơi, Hỉ Thần biến mất không còn tăm hỏi, còn có cái gì mà anh ta không biết đây?
Hạ Bạch trực tiếp quay đầu để lại cho anh ta một cái gáy, “Có phải nên nói chuyện trò chơi với họ rồi không?”
Hoa Hạo Minh: “……”
Sau khi bọn họ nói xong, Hoa Hạo Minh mới liên hệ người của Viện nghiên cứu, việc công xử theo phép công mà nói quy tắc trò chơi và câu chuyện bối cảnh với bọn họ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở giữa hỏi: “Bị dị hóa sở thích hành hạ cho đến chết, hiểu như thế nào?”
Hoa Hạo Minh nói: “Ví dụ như anh, phó viện trưởng Dương, anh thích nghiên cứu cơ thể của những người chơi có kỹ năng, đây là đam mê nghiên cứu này sẽ rất thảm ở học viện y Hòa Bình trong trò chơi, sau khi sở thích của anh bị dị hóa thì sẽ giải phẫu bản thân ra rồi nghiên cứu cẩn thận, à, tòa nhà thực nghiệm giải phẫu có đầy đủ trang thiết bị, thực sự rất thích hợp với anh đấy.”
Anh ta nói xong, trong phòng không những không có âm thanh nào mà hai người còn lại trên màn hình cũng nín thở.
Bọn họ rõ ràng cảm giác được Hoa Hạo Minh rất không thích vị phó viện trưởng Dương, bầu không khí giữa hai người rất căng thẳng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen đẩy đẩy mắt kính, “Biết rồi, cảm ơn các vị đã phối hợp.”
Màn hình tối sầm đi.
Nhóm Hạ Bạch đã hoàn thành mọi việc ở đây.
Hoa Hạo Minh đi rồi, mấy người họ bàn bạc một chút, đêm nay sẽ về ký túc xá học viện y Hòa Bình.
Mấy người đều buồn ngủ đến không chịu được, nghe Hoa Hạo Minh nói ký túc xá của bọn là nơi an toàn nhất trên đời, bọn họ đều muốn trở về đánh một giấc, Lận Tường có thể ngủ một đêm ở trên giường số 2.
Gần đây các trò chơi thường xuyên xuất hiện ở thành phố bên cạnh thành phố Tuyền Quảng, Không chỉ nguồn lực y tế ở đó không đủ, mà ở đây họ cũng rất lo lắng, cho dù bọn họ không chủ động nói, người của Cục quản lý trò chơi cũng muốn đuổi bọn họ đi.
Lận Tường và Mạnh Thiên Hữu đăng ký thông tin người chơi, nhân viên tiếp nhận lại nói với mấy người họ một số việc cần chú ý, dặn dò bọn họ xem chương trình học trực tuyến về phổ cập khoa học và chiến lược trò chơi dành cho người chơi mới của Cục quản lý trò chơi, cùng nhấn mạnh bọn họ không thể về sự tồn tại của người chơi với người ngoài.
Nhân viên lễ tân: “Viện nghiên cứu và Phòng thông tin đều có một người chơi có kỹ năng cơ thể là trí nhớ tiến hóa, sản phẩm và kỹ năng khoa học kỹ thuật đều rất mạnh, có thể bắt giữ được bí mật trò chơi bị lộ ra. Nếu phát hiện các cậu vô cớ để lộ bí mật, các cậu có thể sẽ bị đưa đến Viện giáo dục, nghiêm trọng hơn uy hiếp đến sự an toàn của xã hội còn sẽ bị nhốt lại.”
Lận Tường vội nói: “Chị, chị yên tâm, chúng em không phải là người như vậy. Ba bạn này là sinh viên của học viện Hòa Bình, em tốt xấu cũng là con nhà giàu, còn muốn hưởng thụ cuộc sống nữa.”
Thấy Hạ Bạch cũng gật đầu đồng ý, nhân viên tiếp tân liền thả bọn họ đi.
Người chơi có kỹ năng chữa trị cực kỳ giỏi, vết thương của Lận Tường đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.
Mạnh Thiên Hữu không còn chân, nhìn có hơi thiếu máu, nhưng dáng vẻ không hề giống vừa mới dạo một vòng Quỷ môn quan, ngồi ở trên xe lăn được Tống Minh Lượng đẩy, Lận Tường còn cố ý gọi xe nhà mình đến.
Hạ Bạch muốn lên theo thì bị Lận Tường kéo đến một chiếc xe khác.
Nhìn dáng vẻ Mạnh Thiên Hữu ngồi ở trên xe lăn, Lận Tường thở dài, “Tích phân của cậu ta không đủ chi trả cho mình hồi phục hoàn toàn, cậu ta có thể phải lắp chân giả.”
Hạ Bạch giờ mới biết, đội cứu viện của Cục quản lý trò chơi không phải chữa trị miễn phí cho bọn họ.
Lận Tường bị thương không nặng, chi trả một nửa số tích phân của mình, 550 ngàn.
Nếu Mạnh Thiên Hữu muốn hoàn toàn hồi phục thì cần hơn 300 ngàn, cậu ta làm gì có nhiều như vậy, chỉ có thể cứu được cái mạng, vẫn còn thiếu hơn 700 ngàn tích phân, nếu không đổi được thì sau khi tốt nghiệp phải đến Cục quản lý trò chơi làm công trả nợ.
Hạ Bạch đang muốn nói cái gì thì lại Lận Tường như sắp bị nghẹn chết cắt ngang, cậu ta đẩy Hạ Bạch vào trong xe, chính là muốn hỏi cậu một chút, “Hạ Bạch, sao cậu lại thích xác chết như thế? Tôi biết là bị trò chơi dị hoá, nhưng đó cũng là dính dáng với xác chết mà, sao lại thế?”
Hạ Bạch: “……”
“Có đáng sợ như thế không?” Hạ Bạch hỏi.
“Nhất định là đáng sợ cả nhà luôn đó!” Lận Tường lập tức đáp.
Hạ Bạch im lặng trong chốc lát, nói với cậu ta, “Ông nội của tôi là một thầy cản thi.”
Lận Tường kinh, “Là thầy cản thi trong truyền thuyết ấy hả?”
Hạ Bạch gật đầu, “Trong cái thời kỳ rối loại kia, ông ấy từng cản thi rất nhiều năm, luôn gặp được thi thể không có nhà để về, ông nội tôi sẽ thu mấy thi thể đó, cho bọn họ một cái nhà.”
“Có lẽ là tôi bị ông ảnh hưởng, từ nhỏ cũng không sợ thi thể, xem họ thành người nhà của mình—— có lẽ là lúc còn nhỏ, bởi vì khi tôi mười hai tuổi bị mắc một cơn bệnh nặng, cho nên ký ức trước năm mười hai tuổi cũng không đầy đủ.”
Lận Tường hơi mở miệng, nhưng nghi hoặc đã được gỡ bỏ rồi.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân Hạ Bạch dị hoá ra ‘chứng ái tử thi’ ở trong trò chơi.
Vừa rồi cậu nói quyển gia phả biến thi thể thành người nhà có thể áp chế được ‘chứng ái tử thi’ của cậu cũng càng hợp lý hơn.
Từ từ, hình như cũng không hợp lý lắm, trên quyển gia phả là những xác chết lâu năm mà nhỉ?
Sao Hạ Bạch có thể xem bọn họ là người nhà chính thức chứ?
Mức độ này có khi nào hơi sâu quá rồi không?
Không sao không sao, ai cũng có niềm đam mê mà, Hạ Bạch là người bạn tốt nhất của cậu ta, đối xử với cậu ta tốt như thế, cậu ta chấp nhận cũng tôn trọng mọi sở thích không trái với pháp luật của Hạ Bạch.
“Từ từ!” Xe lại đi hơn mười phút, cậu ta bỗng nhiên phản ứng lại đây, “Nhưng mà, lần đó cậu cõng tôi từ nghĩa địa ra……”
Hạ Bạch ngẩn ra, “Tôi đã nói với cậu rồi, không phải tôi cố ý theo cậu đến nghĩa địa rồi cõng cậu về, cậu lại không tin.”
Lận Tường: “Cậu thật sự tản bộ ngắm trăng ở nghĩa địa vào lúc nửa đêm à!”
Thật là một điều bình thường, nhưng nếu cậu gật đầu, Lận Tường sẽ sụp đổ ngay.
Lận Tường đã có hơi sụp đổ trước sự im lặng của cậu rồi, nhưng cậu ta vẫn phải cảm ơn Hạ Bạch, “Cậu đến đó ngắm trăng thấy được tôi đang bị mộng du, không thèm ngắm trăng nữa mà cõng tôi về.”
Hạ Bạch tiếp tục im lặng.
Lận Tường sụp đổ thật rồi.
Hạ Bạch đưa tay cẩn thận vỗ vỗ cổ tay của cậu ta, an ủi trước một chút, sau đó nói cho cậu ta biết tình hình thực tế và suy nghĩ lúc đó, “Ban ngày nghe huấn luyện viên nói sau núi có nghĩa địa, tôi đã rất muốn đi xem, vì không muốn để người khác biết, cho nên tôi chờ tất cả mọi người ngủ rồi mới đi.”
“Mới vừa đến nơi đó không bao lâu thì đã thấy cậu nằm trên một cái mộ rồi.”
Lận Tường: “……”
Hạ Bạch: “Cả người của cậu lạnh ngắt, không nhúc nhích xíu nào, gọi cũng không tỉnh, tôi cho rằng cậu bị bệnh sắp die rồi, cho nên mới bị người nhà ở trong thôn ném ở chỗ này.”
Lận Tường: “……”
Bộ đồ ngủ của cậu ta thấp nhất cũng đến tận 8000, chỗ nào giống con của thôn dân gần đó chứ?
Hơn nữa tuy rằng đó là vừa mới khai giảng lớp 10, nhưng bọn họ đã cùng huấn luyện quân sự hai ngày, sao Hạ Bạch lại không chú ý đến thằng bạn học này chứ?
Hạ Bạch: “Tôi kích động lập tức cõng cậu lên, tôi muốn đem cậu về nhà, cho ngươi một cái nhà, trong nhà vừa lúc đúng lúc thiếu một ông anh.”
Lận Tường: “…………”
Cậu thiếu ông anh hả? Cậu thiếu ông anh trên gia phả thì có!
Lận Tường vẫn luôn muốn làm anh của Hạ Bạch cũng không vui lắm.
Trên khuôn mặt ngơ ngác của Hạ Bạch trông có chút tủi thân, “Không ngờ, mới vừa đi được vài bước, cậu đã mở miệng nói chuyện rồi.”
Lận Tường: “…………”
Có phải cậu rất thất vọng hay không.
Xin lỗi nhiều nha.
Thảo nào buổi tối hôm đó, Hạ Bạch không hề nói câu nào, cúi đầu yên lặng cõng cậu ta đi về phía trước.
Cậu ta còn tưởng rằng Hạ Bạch là người hướng nội ngại nói chuyện.
Lận Tường bắt đầu hoài nghi cuộc đời sinh rồi.
Hạ Bạch liếc cậu ta một cái, có nề nếp hỏi: “Chúng ta vẫn còn là bạn không?”
“Đương nhiên!” Lận Tường không chút nghĩ ngợi mà nói.
Tuy rằng quen biết là sự hiểu lầm, nhưng ở cùng nhau trong thời gian dài như vậy, cậu ta đương nhiên biết Hạ Bạch chính là người bạn thích sạch sẽ, có hơi cổ quái, rất đáng yêu.
“Lúc ấy không phải cậu cố ý cõng tôi về, nhưng cậu đã thật sự xông vào nhà xác, cứu tôi đang bị trói ở trên người xác chết, cậu cho tôi bùa trấn thi, nó đã cứu tôi một mạng khi tôi sắp bị thầy đại thể giải phẫu, thật đó.”
“Cậu là người bạn tốt nhất của tôi.” Lận Tường chợt khựng lại rồi nói: “Nếu cậu muốn xem tôi là anh thì cũng ok luôn, nhưng mà, đừng làm anh kiểu kia là được rồi.”
Hạ Bạch mím môi cười một cái.
Sau khi Lận Tường nhìn thấy cũng cười theo, Hạ Bạch cười rất đẹp, trắng ngần như hoa nhài.