Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 40

Trong hoàn cảnh như vậy, cậu trở nên bình tĩnh và tập trung hơn, máu không còn sôi sục nữa, đầu óc trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.

Vì trò chơi bảo bọn họ làm rõ logic của câu chuyện trong phim, điều đó có nghĩa là bộ phim không hoàn toàn phi logic, Ít nhất cái chết của người chơi không phải là một cái chết ngẫu nhiên mà không có logic.

Người đàn ông cường tráng số 5 là bị hoa khôi quỷ gi.ết ch.ết, khi hoa khôi quỷ giết anh ta là lúc cô ta đang trả thù người đàn ông xâm hại mình, mấy người đàn ông xâm hại cô ta đều đã chết rồi.

—— Chẳng lẽ anh ta cũng từng xâm hại hoa khôi?

Người phụ nữ trung niên số 1 là bị dân trên đảo gi.ết ch.ết, khi dân trên đảo giết bà ấy là lúc dân trên đảo đi trả thù cho người trong tộc của mình.

—— chẳng lẽ bà ấy cũng từng giết dân trên đảo?

Bạn của Cổ Toàn Côn, cũng chính là người đàn ông số 7 là bị hoa khôi quỷ kéo vào trong hồ, nói chính xác hơn thì bọn họ chỉ nhìn thấy máu trên hồ, không xác định có phải anh ta đã chết hay chưa, sau đó hắn lại bị dân trên đảo nướng lêm ăn.

—— Hắn đồng thời đắc tội cả hoa khôi quỷ và dân trên đảo sao?

Làm thế nào hắn có thể đắc tội với cả hai bên cùng một lúc?

Hạ Bạch cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trước và sau khi chết của hắn, khi hắn chết đã nhìn thấy một bàn tay quỷ vươn ra từ đáy hồ nắm lấy chân của mình, hay vì sợ hãi bỏ chạy, hắn chỉ mở to mắt điên cuồng đá bàn tay quỷ đó.

Nếu nói hắn sợ hãi, nhìn thấy tay quỷ muốn đá văng ra thì cũng có thể nói cho qua được.

Sự khiếp sợ và nổi điên này còn có khả năng khác hay không?

Cái tay kia ngoại trừ là tay quỷ, còn có cái gì khiến cho hắn khiếp sợ và sợ hãi?

Hạ Bạch nhớ lại cảnh phim đó ở trong đầu, ý thức giống như kính lúp tìm kiếm chi tiết trong đó, phát hiện ra một chi tiết, bàn tay quỷ kia thiếu hai ngón tay.

Thực ra đã sớm thiếu rồi.

Khi người đàn ông cường tráng số 5 bò ra từ hang động, bàn tay cũng thiếu mấy ngón, có lẽ là bị hoa khôi quỷ cắt đứt, hoa khôi quỷ đang trả thù, đêm đó cũng không biết ai đã chặt đứt ngón tay của cô ấy.

Tại sao khi người đàn ông số 7 nhìn thấy bàn tay thiếu mất hai ngón của cô ta thì lại nổi điên lên?

Hình ảnh trên phim đẩy đến cảnh trước khi hắn chết, là dân trên đảo đi báo thù cho người trong tộc, lúc đó hắn không chết như người phụ nữ số 1, chuyện này có thể không liên quan đến hắn.

Hình ảnh trên phim vẫn tiếp tục chiếu, là cảnh ăn uống của đám dân trên đảo, bộ phim sử dụng việc săn bắn và nấu nướng để bộc lộ sự bạo lực dã man, sự khát máu và thịt của bọn họ.

Hình ảnh dừng ở đây.

Hạ Bạch dường như đã chạm được vào quy tắc tử vong rồi.

Thực ra quy tắc cũng không khó phát hiện, chỉ cần bọn họ nghiêm túc xem phim, suy luận kỹ càng, bọn họ có thể đoán được một số manh mối, sau khi xác nhận với nhau đại khái có thể hiểu được.

Nhưng trước đó bọn họ cũng chưa nghĩ đến.

Vì sao trước đây bọn họ không để ý đến quy tắc tử vong không quá khó?

Quách Dương còn cáu kỉnh hơn trước khi phim bắt đầu.

Cổ Toàn Côn hưng phấn điên cuồng.

Cô gái buộc kiểu tóc hai bên suy sụp kêu gào.

Người đàn ông số 2 nằm rạp trên đất khóc.

Bộ phim này dường như có thứ gì đó giống ô nhiễm tinh thần, vì cảm giác hình ảnh và bầu không khí hòa vào rất mạnh, càng xem lâu càng tập trung, tinh thần sẽ bị ô nhiễm, trở nên không ổn định, khó có thể bình tĩnh suy nghõ, không bắt được quy tắc trong đó.

Hạ Bạch bỗng nhiên nhớ tới, còn có hai người.

Một người đàn ông số 8 ngồi phía trước cậu, từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói gì, chỉ hỏi người đàn ông số 2 một câu, ngay cả khi anh ta hỏi một câu, anh ta hình như cũng đang cúi đầu cúi đầu chơi đùa ngón tay của mình.

Một người khác là cậu bạn hàng xóm của cậu, khi phim vừa mới bắt đầu thì đã che mắt của mình, sau đó thì ngồi xổm trên mặt đất bịt tai lại.

Cậu nghĩ đến đây, khi trong lòng khẽ động, cậu đột nhiên lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.

Hạ Bạch đưa tay vỗ vỗ tóc ở trên mắt mình, giống như lúc cậu vỗ vai an ủi cô em gái trong hang động kia, tóc đen xõa như nước trên đầu của cậu liền rút đi, tất cả đều rút về di động.

Hạ Bạch lại thò tay vào túi, chạm vào bùa trấn thi của mình, hơi thở lạnh lẽo dường như đột nhiên dừng lại, cảm giác lạnh thấu xương cũng không hề tăng lên.

Hạ Bạch cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay gầy trơ xương xám xịt vươn ra từ dưới ghế, hướng về phía lưng cậu bé hàng xóm.

Mặc dù màn ảnh bị máu che khuất, nhưng ánh sáng từ khe hở khiến phòng chiếu sáng hơn rất nhiều so với trước khi phim bắt đầu., Hạ Bạch càng thấy rõ cái tay kia hơn.

Cánh tay sau bàn tay thon dài như rắn, dài đến mức Hạ Bạch không tìm ra được nguồn gốc của nó, lớp da mỏng bao quanh xương bàn tay gầy trơ xương, phía trên lấm tấm thi ban, đã lxuất hiện dấu hiệu thối rữa.

Mấu chốt nhất chính là, bàn tay này bị thiếu hai ngón.

Hạ Bạch biết nguồn gốc của nó ở đâu.

Khi đang tới gần cậu bé hàng xóm, da trên tay bắt đầu rỉ máu như trên màn chiếu, cái tay kia chẳng mấy chốc biến thành đẫm máu, cùng lúc đó móng tay cũng càng ngày càng dài, dần dần đẫm máu ác liệt.

Cậu bé hàng xóm vẫn giống như vừa rồi, ngồi xổm trên đất bịt lỗ tai lại, vẫn không nhúc nhích.

Hạ Bạch nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu bé hàng xóm của cậu.

Bàn tay ma đỏ dần dần nhấc lên khỏi mặt đất, đang chuẩn bị tiếp cận cậu bé hàng xóm, cậu bé hàng xóm giống như hoàn toàn không biết gì cả, nhưng tấm lưng gầy gò nhỏ bé có thể nhìn ra đang run rẩy.

Tay quỷ có thể sẽ xuyên qua lưng của cậu nhóc, cậu nhóc vẫn ngồi co ro thành một quả bóng nhỏ, bịt chặt tai lại không nhúc nhích.

Tay quỷ tạm dừng một giây, sau đó mở ra các ngón tay, nhanh chóng lao về phía, mang theo gió lốc âm lạnh, đè lên tóc mềm sau gáy của đứa trẻ, nhưng khi chạm vào cổ đứa trẻ thì dừng lại.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ đứa trẻ. Đứa trẻ cứng đờ ngồi xổm trong hai giây, ngơ ngác quay đầu lại, một mảnh giấy bùa màu vàng có chữ máu lướt qua mắt của nó.

Theo cách hiểu biết thông thường của Hạ Bạch đối với bùa trấn thi, bùa trấn thi cần phải dán lên đầu của người chết thì mới có tác dụng, vừa rồi cậu dán một tấm lên đầu của nó, cũng không thể hoàn toàn trấn trụ được nó, để nó chạy thoát, lần này là tay quỷ, Hạ Bạch biết, hiệu quả càng tệ hơn.

Cậu vừa dán bùa vừa nắm lấy tay của con quỷ, còn một tay khác nhanh chóng kéo đứa nhỏ đến cạnh mình.

Lận Tường nói Hạ Bạch rất mạnh, sức mạnh đó không phù hợp với kích thước cơ thể của cậu, cậu có thể dùng một tay kéo đứa trẻ vào trong lòng ngực của mình, nhưng lại bị bàn tay quỷ kéo về phía trước loạng choạng một chút.

Nghĩ đến phải biểu hiện cho tốt ở trước mặt bé con, một tay cậu ôm chặt cậu bé, bản thân va vào lưng ghế cũng không làm cậu bé bị thương chút nào.

Đứa trẻ trong ngực ngơ ngác mà ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo lần đầu tiên phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu.

Đứa trẻ vốn từ vựng không phong phú, cũng không biết nên hình dung cậu thế nào, chỉ cảm thấy cậu có hơi giống với Thất Tổ nương nương.

Trong nháy mắt xoay người, Hạ Bạch cũng nhìn về phía đứa nhỏ, vừa nhìn thấy cậu đã muốn quăng đứa trẻ ra xa rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé, hắn cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt, lúc này nhìn thấy cả khuôn mặt của nó, Hạ Bạch rốt cuộc cũng biết được sự quen thuộc đến từ đâu.

Trước đó cậu đã gặp đứa nhỏ này ba lần.

Lần đầu tiên là ở học viện y Hòa Bình, Hoa Hạo Minh cho bọn họ xem video trường tiểu học thôn Thất Lý.

Học sinh của trường tiểu học thôn Thất Lý bị bàn tay quỷ kéo tóc làm động tác nhảy lên vào đêm khuya, có một đứa nhỏ hơi nổi bật một chút.

Chính là cậu nhóc trong ngực của cậu đây.

Hạ Bạch ngẩn ngơ.

Tiếng cậu đụng vào ghế nên theo bản năng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng chiếu phim, nhưng dường như không ai nhìn về phía cậu, bọn họ bị chuyện khác thu hút toàn bộ tâm thần rồi.

Hạ Bạch ngẩng đầu nhìn thấy trong phim lại có người chết, xem quần áo là người đàn ông số 8 ngồi trước cậu.

Nhìn khuôn mặt chết không nhắm mắt của anh, Hạ Bạch lại ngây người.

Đây không phải, không phải là xác chết sống lại ở bệnh viện chỉnh hình sao?

Cổ Toàn Côn còn khiếp sợ hơn cả cậu, gã đột nhiên đứng lên, khó có thể tin mà kêu: “Lăng Trường Dạ? Lăng Trường Dạ chết rồi?!”

Bệnh viện chỉnh hình của thành phố Tuyền Quảng.

Hoa Hạo Minh bước xuống từ trong xe, nhìn thấy Dương Mi đang ngồi ở trước cửa bệnh viện nhìn xung quanh, là dáng vẻ đang đợi người, nhưng Hoa Hạo Minh rất có tự mình hiểu lấy, biết rằng không phải đang đợi anh ta.

Anh ta hỏi: “Đang đợi ai đấy?”

Dương Mi liếc anh ta một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm con đường phía trước, “Đang đợi một bạn học tên Hạ Bạch.”

Hoa Hạo Minh: “?”

Sao cậu ta lại quen Hạ Bạch?

Còn nữa, Hạ Bạch làm cái gì mà khiến cho cậu ta cảm thấy hứng thú như thế?

Sau khi Hoa Hạo Minh nghi hoặc hỏi ra, Dương Mi cũng không hề che giấu mà nói: “Cậu ấy rất đáng yêu ó, anh nhất định không đoán được cậu ấy đáng yêu độc đáo đến nào thế nào đâu.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Ôm hôn xác chết cũng đáng yêu sao?

Dương Mi nói: “Tối hôm đó tôi với đội trưởng ra khỏi phó bản bệnh viện chỉnh hình, mấy bạn học khác của cậu ấy đều lo dọn xác, chỉ có mình cậu ấy như chú chuột nhỏ đào đào bới bới mấy bộ phận của đội trưởng ra rồi lén giấu đi, sau đó còn giống như cô vợ hiền ngồi vá xác của đội trưởng nữa.”

“À mà, cậu ấy vừa mới khâu xong, đội trưởng đã bị mang đi rồi.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Không biết nên nói cái gì, chier cảm thấy rất hợp lý lại rất đau lòng.

Hoa Hạo Minh hỏi: “Đội trưởng đâu?”

Dương Mi: “Đội trưởng cũng không có hứng thú với cậu ấy lắm, khi tỉnh lại liền hỏi cái túi dơ kia đâu, đáng tiếc khi đó chúng tôi còn không biết tên của cậu ất.”

“……” Túi dơ là cái quỷ gì đây?

Hoa Hạo Minh đè đè thái dương, “Không phải tôi hỏi cậu là đội trưởng có hứng thú với cậu ấy hay không, tôi hỏi, đội trưởng ở đâu.”

Dương Mi: “Tuần này đến phiên đội trưởng giữ trẻ, không biết anh ấy đi đâu giữ thằng nhỏ đi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment