Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 43

Hạ Bạch: “Các anh không cảm thấy sau khi bộ phim bắt đầu chiếu, cảm xúc của các anh bị dao động rất lớn sao?”

Quách Dương và Cổ Toàn Côn đều sửng sốt một chút, hình như đúng là thế.

Cô gái buộc kiểu tóc hai bên không biết tại sao, nhưng cũng đã từ bỏ ý định cầu cứu, tựa người vào phía sau hành lang thở hổn hển mà cho cậu câu trả lời xác định, “Đúng rồi, tôi giống như có hơi muốn nổi khùng. Tôi từng xem rất nhiều phim kinh dị, có rất nhiều phim bị hạn chế, cũng từng thấy qua hiện trường giết người, lẽ ra vừa rồi không nên sụp đổ như vậy.”

Hạ Bạch: “Bộ phim này có thể có ô nhiễm tinh thần.”

Ngoại trừ người đàn ông trung niên số 2 vẫn đang nằm trên mặt đất, ba người khác đều sửng sốt rồi chợt nhận ra, sau đó lại toát mồ hôi lạnh.

Ngay từ đầu, bọn họ đã cảm thấy bộ phim này có những cảnh quay chân thực, bầu không khí đắp nặn rất tốt, rất có đắm chìm vào.

Hiện giờ xem ra không phải có đắm chìm vào, chỉ là bộ phim có một loại ma lực làm ô nhiễm tinh thần, khiến cho người ta chìm vào trong đó.

Ý đồ xấu xa của trò chơi thật đáng sợ. Lúc đầu nói với bọn họ muốn qua được trò chơi thì phải hiểu được logic câu chuyện của bộ phim, điều này cũng gần giống như bảo bọn họ tập trung xem phim, không thể bỏ lỡ một giây nào, nhưng bộ phim này lại có ô nhiễm tinh thần, xem càng nghiêm túc càng đắm chìm thì sẽ càng dễ xảy ra chuyện.

Thật sự là muốn tránh cũng không thể tránh.

Nếu bọn họ tiếp tục tập trung xem như vậy thì sẽ thế nào?

Nhưng nếu không xem, bọn họ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Quách Dương vẫn không hiểu, “Cho dù có ô nhiễm tinh thần, chúng ta đều có triệu chứng bị ô nhiễm, nhưng tại sao chỉ có bọn họ chết trong phim, trong khi chúng ta vẫn còn sống khỏe mạnh chứ?”

Hạ Bạch: “Sự ô nhiễm tinh thần của bộ phim có liên quan đến d.ục v.ọng trong lòng người, hoặc là bắt tay vào phòng tuyến yếu nhất trong lòng người ”

“Cốt truyện liên quan đến chúng ta còn chưa xuất hiện mà thôi, bộ phim này thực ra được cấu thành từ những trải nghiệm sống của một số người trong chúng ta, ít nhất có tình tiết nhắm vào.”

Nếu Hạ Bạch không đoán sai, khi tóc của em gái Tuyết Mộc che khuất đôi mắt và lỗ tai của cậu, cảnh trong phim lúc ấy đang nhằm vào cậu, cậu vẫn còn nhớ lời thoại nghe được lúc ấy, “Ngay đến xác của bọn họ cũng không buông tha sao?”

Mượn sở thích để nguyền rủa người khác là sở trường của em gái Tuyết Mộc, Đôi khi sở thích đến từ h.am m.uốn, có lẽ cô cũng nhìn ra được một chút, có lẽ cô ấy đã nhận thấy ô nhiễm đang nhắm vào h.am m.uốn của cậu, cho nên mới ra tay giúp cậu che chắn.

Học viện y Hòa Bình nguyền rủa mọi người tự tử bằng cách khuếch tán sở thích của con người.

Rạp chiếu phim Hài Hòa dựa vào sự ô nhiễm để đào sâu h.am m.uốn, khiến cho người ta hòa vào cốt truyện bộ phim, kéo người vào trong phim để g.iết ch.ết.

Hạ Bạch cho rằng trò chơi này là một nền văn minh công nghệ vượt xa loài người, có thể sử dụng những kỹ năng chói lóa để tra tấn và g.iết ch.ết con người, mà hai trò chơi cậu tiến vào đều nhắm vào điểm yếu trong đáy lòng của con người, nó tựa như cảm thấy rất hứng thú, hoặc rất thích mấy thứ này của con người.

Thích lột bỏ thứ mà người ta dùng để che đậy sự riêng tư của mình, dùng chúng làm mồi cho cái chết.

Hạ Bạch dứt lời, mọi người trong phòng chiếu phim bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Bọn họ bắt đầu nhớ lại cốt truyện trước và sau cái chết của ba người, trong cốt truyện ba xu, giống như thấy được nội tâm một người.

Cô gái buộc kiểu tóc hai bên nhịn không được nhìn về phía người đàn ông trung niên số 2 còn quỳ rạp trên mặt đất, ông nhất định cũng nghe được lời phân tích của Hạ Bạch, lúc này ông đang cuộn mình lại run rẩy, chắc chắn là không hoàn toàn bởi vì đau, ít nhất cũng không hoàn hoàn toàn là đau ở trên người.

Nỗi đau buồn và tuyệt vọng của một người đàn ông trung niên bị què được thể hiện một cách sống động qua sự run rẩy cùng những giọt nước mắt mà ông cuộn tròn vào lúc này.

“Mỉa mai thật.” Quách Dương nói: “Phim ba xu mà chúng ta khinh thường, thực ra là cuộc đời của chúng ta. Mẹ nó, chân thật thế là cùng.”

“Đây là sự thật của bộ phim sao, cái gọi là logic câu chuyện trong phim?” Cậu ta hỏi.

Cổ Toàn Côn: “Nếu đúng là như thế, chúng ta xem phim, cũng chính là xem cốt truyện liên quan đến cuộc đời của mỗi người? Nhưng hiện tại, chúng ta hoàn toàn không thể xem xong được.”

Mấy người ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh, lúc này chắc là đang chiếu lại quá trình tử vong của Lăng Trường Dạ, thực ra bọn họ đều muốn xem xem Lăng Trường Dạ là chết ở đoạn tình tiết nào, anh không thể buông bỏ được d.ục v.ọng gì, nhưng mà giờ lại không xem được nữa.

Sau khi anh chết, giống như những người trước đó, máu chảy ra nhuộm đỏ cả màn ảnh, hiện giờ bọn họ không còn nhìn thấy được hình ảnh gì nữa, ngay cả âm thanh cũng không còn rõ ràng như lúc bắt đầu nữa.

Quách Dương hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”

Có lẽ là hình ảnh đã bị máu bao phủ, độ ô nhiễm đã bớt đi nhiều, cô gái buộc kiểu tóc hai bên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô bước đến từ hành lang bên kia, đưa ra một ý kiến, “Vặn thử màn chiếu, xem xem có thể vắt máu ra được không?”

Cô ấy luôn có những ý tưởng thú vị.

Cổ Toàn Côn cười nói: “Hay là cô đi thử đi?”

Cô gái buộc kiểu tóc hai bên co rúm lại một chút, không nói nữa.

“Vậy phải làm sao đây, chúng ta không xem phim thì nhất định sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ, đến đây là đi vào ngõ cụt rồi sao?” Nghĩ đến một trong các thần tượng của mình cũng đã chết ở trong trò chơi, Quách Dương đau lòng lại tuyệt vọng, bọn họ thật sự đi vào ngõ cụt rồi sao?

Cổ Toàn Côn nói: “Đến phòng chiếu phim khác xem xem.”

Mấy người lập tức hiểu ý của anh ta, khi trò chơi xuất hiện, còn có hai phòng chiếu phim có người, nếu bọn họ cũng bị cuốn vào trò chơi, trên màn hình nhất định cũng đang chiếu 《Thoát Khỏi Đảo Hoang 》, có lẽ chi tiết cốt truyện sẽ có chút chênh lệch, nhưng có lẽ tổng thể khung truyện của phim vẫn không thay đổi, bọn họ có thể xem được phần sau.

“Để phòng ngừa lỡ như, nơi này cũng phải để lại người quay phim.” Màn hình phim mờ, nhưng ít nhất có thể nghe được đang nói cái gì, lỡ như hai phòng chiếu phim cũng không đúng, bọn họ vẫn còn có cái để có thể phân tích.

“Trong phòng chiếu phim này có thể vẫn còn bàn tay quỷ, bên ngoài cũng có, chúng ta cần phải cân bằng thực lực một chút.” Quách Dương nói, nói tới đây, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại có bàn tay quỷ, sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì?”

Cổ Toàn Côn có vẻ hơi không kiên nhẫn, “Đương nhiên là tăng độ khó khi chúng ta xem phim rồi. Cậu còn chưa nhìn ra sao? Thứ nhất là g.iết ch.ết người ở trong phim, thứ hai là dùng máu của người chết nhuộm màn chiếu, thứ ba là bàn tay quỷ xuất hiện ở phòng chiếu phim, đủ chướng ngại vật như thế, trước mắt đã có ba cách làm chúng ta không thể xem xong phim, cho nên xem phim vẫn là quan trọng nhất.”

“Có đôi khi cậu động não suy nghĩ ngược tư duy một chút, trò chơi càng cản trở chúng ta hoàn thành hoặc tiến gần đến điều gì đó, chứng minh cái đó là mấu chốt nhất, có thể là cách vượt ải của chúng ta. Hiện giờ mọi thứ đã chứng minh rằng xem phim quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta xem phim xong là có thể phá đảo rồi.”

“Được rồi được rồi, anh không cần giảng đạo lý với tôi, anh không phải bố của tôi, cũng không phải người chơi mà tôi hâm mộ, càng không phải thần tượng của tôi.” Quách Dương cũng không kiên nhẫn với anh ta, “Chia nhóm đi.”

“……”

Người đàn ông trung niên số 2 có thể tạm thời xem nhẹ, cuối cùng là Cổ Toàn Côn và cô gái buộc kiểu tóc hai bên đến phòng chiếu phim số 5 quay phim, Hạ Bạch và Quách Dương đến phòng chiếu phim khác, đi theo sau hai người còn có một đứa nhỏ.

Vẫn không mở cửa được, chỉ là không quan trọng, đã thêm mấy cái là được.

Rạp chiếu phim tràn ngập mùi bắp rang bơ và mùi máu tanh, bình thường mùi bắp rang được bán ở rạp chiếu phim đều rất nồng, mùi bơ, caramel ngọt ngào bay khắp cả rạp chiếu phim, cám dỗ người ta thòm thèm, nhưng lúc này, mùi máu tanh tràn ngập rạp chiếu phim, lấn áp cả mùi thơm ngọt nóng hổi.

Hành lang rất tối, không thể nhìn rõ, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, bọn họ đoán rằng những người ở trong phòng chiếu khác cũng bị cuốn vào trò chơi.

Hai người không không khỏi nhích đến gần một chút, đứa nhỏ cũng nhút nhát sợ sệt nhích đến gần Hạ Bạch, muốn kéo quần của cậu, nhưng lại lạnh run mà thu hồi tay.

Hạ Bạch nhìn hai người đang đến gần mình, vươn tay ôm lấy đứa trẻ cứng đờ, lại đến gần Quách Dương, giống như thì thầm nói với cậu ta: “Tôi cảm thấy anh ta nói không đúng, bàn tay quỷ xuất hiện chắc không chỉ là tăng độ khó thôi đâu.”

Những lời này khiến Quách Dương rất thoải mái, bộ dạng cao ngạo trào phúng cậu ta hết mấy lần của Cổ Toàn Côn, giống như mọi thứ gã nói đều là chân lý, nghe được có người phủ định gã, trong lòng Quách Dương thoải mái không ít. Cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu được thế nào là mắng người cũng có thể kéo quan hệ rồi.

Quách Dương nhìn về phía Hạ Bạch, “Cậu cảm thấy vậy thật sự, vậy cậu cảm thấy tại sao bàn tay quỷ lại xuất hiện?”

Hạ Bạch nói ra một khả năng, Quách Dương liên tục gật đầu, cậu ta tin Hạ Bạch không tin Cổ Toàn Côn.

Thấy thế, Hạ Bạch thăm dò hỏi: “Quách Dương, anh cảm thấy tôi thế nào?”

“Cái gì?”

Hai người đứng rất gần nhau, hành lang tối tăm, cậu ta cũng có thể nhìn thấy rõ làn da trắng nõn và đôi mắt dễ dàng in sâu vào lòng của Hạ Bạch, cậu có một đôi mắt hạnh, con ngươi màu trà trong suốt, ngay cả trong ánh sáng lờ mờ thì cũng không tối lắm.

Đôi mắt màu trà không có thần không như đôi mắt đen, có đôi khi nhìn như là đi vào cõi thần tiên vũ trụ, nhưng thật sự rất đẹp, thậm chí còn có một tia duy mỹ* biến ảo không ngừng, đặc biệt là với hình dạng đôi mắt của cậu, đó là sự chữa lành thuần túy trong một trò chơi đáng sợ đen tối, giống như một nơi trú ẩn an toàn mà mọi người đang tìm kiếm.(* Thiên về cái đẹp, chỉ biết cái đẹp.)

Lúc này đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn mình.

Quách Dương đột nhiên tim đập thình thịch, cậu ấy hỏi thế là có ý gì?

Hóa ra không phải việc cậu ta đứng ra lãnh đạo khi nãy là chuyện cười gì, vẫn có người nhìn thấy cậu ta tỏa sáng?

Quách Dương lại nhìn về phía Hạ Bạch gần ngay trước mắt, có hơi choáng, vội lui về phía sau một bước, mặt nóng lên nói: “Cậu, cậu rấtt tốt, nhưng tôi còn chưa biết tên của cậu, có phải ……”

Hạ Bạch vội nói: “Tôi tên Hạ Bạch. Có phải trông tôi khá đáng tin không?”

Quách Dương gật đầu, sao lại nói vội thế làm gì?

Hạ Bạch: “Vậy…… Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi không nói đùa đâu, xin anh hãy nghiêm túc suy xét.”

Tim của Quách Dương đập thình thịch, cậu ấy đang nói cái gì thế này, cậu ta cũng là lần đầu gặp chuyện này đấy.

Hạ Bạch hết sức nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi xác của anh không?”

Quách Dương: “……?”

“Cái gì?” Quách Dương hoảng hốt toàn tập, cho rằng vẫn còn ô nhiễm tinh thần, cậu ta nghe lầm, nghe được một câu hết sức đáng sợ.

Đổi “Thi thể” thành “Thân thể” cậu ta cũng có thể hiểu được.

Hạ Bạch: “Sau khi anh chết, có thể giao thi thể cho tôi không?”

Quách Dương: “???”

Đây là bi.ến th.ái già đây?

Mẹ nó, ẩn mình dưới lớp duy mỹ à!

Vẻ mặt méo mó Quách Dương im lặng rất lâu, Hạ Bạch kéo tay áo của Quách Dương, Quách Dương lạnh lùng nói: “Không được!”

Hạ Bạch: “À.”

Hai người im lặng đi về phía trước.

Trên tường toàn là vết máu, đều là hình dạng bắn tóe, đi được mấy bước liền nhìn thấy được thi thể, tiếng bước chân bị thảm đỏ ngấm máu hấp thu. Âm thanh của phim 《 Thoát Khỏi Đảo Hoang 》rất lớn, tiếng la hét vang lên trong hành lang, hành lang dài dường như lại vô cùng yên tĩnh, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về người sống..

Bọn họ dừng bước trước cửa phòng chiếu phim số 3.

Hễ là người dừng qua một trò chơi, sau đó cho dù đến nơi nào cũng sẽ chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, bởi vì không ai biết trò chơi có bỗng dưng xuất hiện ở nơi này không, bọn họ hai người đều biết ngoại trừ phòng chiếu phim số 5, còn có phòng chiếu phim số 3 và số 7 cũng đang chiếu phim.

Quách Dương giữ cửa đập đến phát ra tiếng “Bành bành”, tiếng vang đó nói không chừng người trong phòng chiếu phim số 5 đều nghe được.

Hạ Bạch ngẩn ra.

Bình Luận (0)
Comment