Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 45

Khi vào trong phim, Hạ Bạch cảm giác được Quách Dương ôm chân của cậu đã buông tay.

Theo Mã Đồng Phong vào trong phim, cái này vốn là quyết định của cậu, không có ý định để người khác đi theo mạo hiểm, cậu không ngại bọn họ đều buông tay.

Ngay sau đó cậu lại cảm thấy chân của mình bị ôm lấy.

Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó là ai, cánh tay và bàn tay đang ôm bắp chân cậu không ngừng run rẩy, còn có chất lỏng trông như nước mắt nhỏ xuống mắt cá chân của cậu.

Vừa bịt lỗ tai trốn ở dưới ghế run rẩy, vừa sợ tới mức âm thầm khóc, cậu cảm nhận được rõ ràng thế nào là “Yếu ớt đáng thương lại bất lực”.

Nghe được lời của Quách Dương, bàn tay đang định lấy bùa trấn thi của Hạ Bạch giật mình dừng lại.

Nhị Oa là tên của đứa nhỏ nhỉ, cậu từng nghe được Quách Dương gọi cậu bé như vậy ở hành lang rạp chiếu phim.

Đứa nhỏ nhát gan ôm chân cậu khóc thút thít này là người chơi có sức chiến đấu đỉnh của chóp à?

Sau cú sốc thì lại có vẻ hợp lý.

Nhị Oa đến từ thôn Thất Lý, người của Cục quản lý trò chơi nói, thôn Thất Lý là nơi phát hiện ra khác thường sớm nhất, nói cách khác, có thể cậu bé Nhị Oa này là một người chơi xuất hiện sớm nhất? Một bậc tiền bối trong số các người chơi?

Nhưng cậu bé ôm đầu run rẩy, ngay đến kéo người cũng không dám, hiện giờ vẫn còn đang run rẩy ch.ảy nước mắt.

Một kẻ ngu ngốc là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng tích phân.

Một kẻ nhát gan là người chơi có sức chiến đấu đỉnh.

Hạ Bạch ngây người một giây, móc từ trong túi ra ba lá bùa trấn thi, mím môi một cái, nhanh chóng dán lên bàn tay quỷ, khi bàn tay quỷ co rúm bóc khói, thì nói với mấy người: “Nhảy!”

Cậu lập tức buông lỏng ra chân của Mã Đồng Phong, cùng đứa trẻ phía sau và Quách Dương rơi vào trong hồ.

Khi bàn tay quỷ co rúm lại, nếu Mã Đồng Phong cũng có cơ hội thoát thân, nhưng không biết ông có muốn hay không.

Khi buông chân ông ra, Hạ Bạch hỏi ông: “Chú không muốn tìm được xác của dì ấy để chôn cất đàng hoàng sao?”

Nói xong, cậu liền rơi vào trong hồ, khi nước trong hồ sắp tràn vào trong miệng, cậu lập tức nhắm mắt và miệng lại, một tay ôm đứa trẻ liều mạng bơi về phía trước.

Qua hai ba phút, Hạ Bạch mới ngoi đầu từ trong nước ra, vỗ vỗ khuôn mặt tím tái của cậu bé, “Thở, thở đi.”

Đứa trẻ run rẩy mà mở mắt, nhìn thoáng qua Hạ Bạch rồi lập tức quay đi, không biết thở như thế nào.

Hạ Bạch: “…… Thở, thở ra đấy, biết không?”

Không chờ đứa nhỏ phản ứng, Hạ Bạch đưa ngón trỏ lên mũi, ngón cái ấn lên cằm cậu bé, mở ra khoảng trống cho không khí ra vào, nhìn đứa trẻ hít thở vài hơi thì lập tức lại ôm nó bơi về phía trước.

Lúc này, thế giới trong phim đã chạng vạng, sắc trời đã có chút tối, dưới bóng cây bao phủ, Hạ Bạch thuận lợi bơi khỏi phạm vi tầm mắt của hoa khôi quỷ.

Hồ trên đảo không lớn lắm, đây là một hồ nước bất quy tắc, được bao quanh bởi rừng cây gồ ghề. Trong rừng cây an toàn hơn hồ nước, dễ dàng tránh né nữ quỷ, cậu mang theo đứa trẻ bơi đến gốc cây gần nhất, chui vào trong rừng cây.

Trong phim đang là giữa hè, khu rừng này không lớn, nhưng có cảm giác như một khu rừng mưa nhiệt đới, cây cối cao lớn, cành lá rậm rạp, có thể dễ dàng tìm được chỗ ẩn nấp.

Khi cậu vừa buông đứa trẻ xuống, đứa trẻ đã trốn sau gốc cây.

Hạ Bạch: “……”

Hạ Bạch mặc cho cậu nhóc trốn ở sau cái cây, thuần thục trèo lên cây, hái mấy quả lê dại, sau đó ném hai quả ra sau gốc cây cho đứa bé.

Quách Dương và Mã Đồng Phong nhanh chóng tìm đến đây. Quách Dương trông vẫn ổn, chỉ là ướt dầm dề mà ngồi ở bên cạnh há mồm thở dốc. Trên người của Mã Đồng Phong có rất nhiều huyết, sau lưng ông vốn đã có một vết dao, lại bị bàn tay quỷ kéo đi, hiện tại trông rất đáng sợ.

Nơi này không có nước uống, Hạ Bạch đưa cho bọn họ mấy trái lê.

Quách Dương nhận lê, nhìn thấy đứa trẻ mạnh khỏe đứng tựa vào thân cây mới bắt đầu há miệng ăn.

Mã Đồng Phong cầm ở trong tay lại không ăn, ông cúi đầu thở dốc, qua một hồi lâu mới nói: “Cái mạng rẻ này của tôi không đáng.”

Ông đang nói với Hạ Bạch, nói cậu liều mình cứu giúp.

Không đáng.

Hạ Bạch nói con người đều cần phải ăn uống: “Mạng người không có phân chia đắt rẻ sang hèn.”

Trên khuôn mặt chết lặng và trống rỗng của Mã Đồng Phong cuối cùng cũng có biểu cảm khác, dường như đau khổ nhưng lại không phải.

Cái mạng này của ông rẻ mạt, không chỉ người khác nghĩ như vậy, ngay cả bản thân của ông cũng vứt bỏ tôn nghiêm trong ra khỏi cuộc đời mà sống một cuộc sống rẻ mạt.

Lúc còn nhỏ bị xe tông, đối phương bồi thường tiền, ông cũng không đáng tốn nhiều tiền để chữa bệnh, trở thành người què.

Bởi vì là ì là một kẻ tàn tật vô dụng, ông đều là đối tượng bị người ta bắt nạt trêu chọc từ lúc còn đi học cho đến khi bỏ học tiểu học bước ra ngoài xã hội.

Ông không đáng đứng thẳng người, hèn mọn lấy lòng, quỳ xuống xin tha, vô lại lăn lộn, là cuộc sống hằng ngày của ông.

Cho dù ngày nào đó chết đi, cũng chỉ là một cái chăn bị vứt đi.

Rẻ mạt thật sự.

Lần duy nhất ông thực sự không muốn người khác coi trọng mạng sống của mình, lại có người liều mạng cứu giúp.

Hạ Bạch nhìn chằm chằm vẻ mặt của ông nhìn vài giây, chớp chớp mắt, đột nhiên thò lại gần nhét một quả lê vào tay ông, nhỏ giọng hỏi ông: “Chú ơi, nếu chú chết, có thể giao xác cho cháu không? Cháu có thể mang chú về nhà.”

Quách Dương: “……”

Đừng tưởng rằng nói nhỏ là cậu ta không nghe à nha!

Quách Dương vốn dĩ đang tự an ủi, Hạ Bạch muốn xác của mình như thế, nhất định là thân(thi) thể của mình có gì đó hấp dẫn, giống như sau đó cậu lại muốn của Nhị Oa, cơ thể của Nhị Oa là mạnh nhất, cậu bé có được kỹ năng cơ thể mạnh nhất trong số những người chơi.

Không ngờ, ngay đến người gần 50 tuổi không có kỹ năng gì cũng muốn có nốt.

Cậu đúng là ai đến cũng không từ chối, thấy một người là muốn một người.

Nhìn thái độ của cậu, Quách Dương hợp lý nghi ngờ, lời mời giao xác đầu tiên với cậu ta cũng là giả.

Gặp quỷ rồi!

Vừa rồi nhìn thấy Hạ Bạch không chút do dự nhào về phía mình, vì sao cậu ta còn muốn cảm động, e rằng Hạ Bạch chỉ sợ xác của cậu ta bị thương gì thôi?

Cậu ấy hoàn toàn không nhìn thấy tâm hồn lấp lánh của mình chút nào!

Thái độ của Mã Đồng Phong rất khác với cậu ta, ông nhìn Hạ Bạch lẩm bẩm nói: “Về nhà? Mang tôi về nhà?”

Vốn dĩ ông và Hà Gia Tú sắp về nhà rồi.

Vào một đêm gió thu hiu quạnh, cửa sổ rung động, nước lê đang bốc khói trong chiếc nồi sắt cạnh giường, ánh đèn cũng ấm áp. Bọn họ đã dành cả đêm để thảo luận về loại nhà mình sẽ xây khi trở về quê, sẽ trồng loại rau nào trong sân, sẽ sống những năm còn lại ở đó như thế nào, có nơi dừng chân.

Là ông đã đưa ra muốn hẹn hò một lần trước khi về quê, là ông, rõ ràng biết bên ngoài không an toàn, còn nói cái gì mà hẹn hò.

Cuối cùng bọn họ đã không còn có thể về nhà được nữa.

Đôi mắt của Mã Đồng Phong lại đỏ lên, ông vội vàng bắt lấy Hạ Bạch, “Có thể đi cùng Gia Tú không? Dẫn cả hai chúng tôi cùng về được không?”

Sức của ông rất mạnh, bắt lấy cánh tay của Hạ Bạch có chút đau, Hạ Bạch nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của ông, mím môi, lắc lắc đầu.

Không còn kịp rồi.

Nếu như cậu hỏi ngay lúc Hà Gia Tú còn sống thì tốt rồi.

Nhưng trên đời không có nếu như.

“Xin lỗi.”

Tay của Mã Đồng Phong trượt xuống khỏi cánh tay của Hạ Bạch.

Một cơn gió thổi qua, bóng cây lay động lướt qua mặt họ, ảm đạm mà lặng im.

Quách Dương sờ sờ đầu, gọi một tiếng “Nhị Oa”, cẩn thận mà đi đến cạnh cái cây cậu bé đang đứng, cực kỳ nịnh nọt mà đưa trái lê cho cậu nhóc, “Nhị Oa, vừa rồi anh hơi nói chuyện lớn tiếng một chút, em đừng để ý nha.”

Hạ Bạch nhìn qua, hỏi: “Nhị Oa là học sinh trong tấm ảnh trường tiểu học thôn Thất Lý sao?”

Ngay cả Mã Đồng Phong tâm như tro tàn cũng giật mình ngẩng đầu.

Nghe được Hạ Bạch nhắc tới mình, vạt quần trắng sau gốc cây hơi nhích vào.

“Không sai, em ấy chính là học sinh bị cuốn vào trong chơi trường tiểu học Thất Lý, cũng là người sống sót duy nhất trong trò chơi đó.” Quách Dương nhìn viền trắng nhỏ lộ ra sau thân cây bất đắc dĩ nói, trên khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ưu sầu và lo lắng của một ông bố.

Hạ Bạch không hiểu sự ưu sầu và lo lắng của cậu ta từ đâu ra, “Anh đã quen em ấy từ trước à?”

“Đương nhiên!” Quách Dương nói: “Tôi biết rất rõ mỗi một thành viên trong đội Công Kiên của họ mà!”

“……”

“Tôi nói các cậu nghe, sự kiện thôn Thất Lý được ghi chép sớm nhất, có thể khẳng định đó là trò chơi xuất hiện, sở dĩ có thể khẳng định, chính là bởi vì Nhị Oa đó.” Quách Dương nói.

Vốn dĩ cậu ta không muốn nói quá nhiều, nhưng nghĩ đến khi ở hành lang Nhị Oa muốn tới gần Hạ Bạch nhưng lại không dám, vẫn luôn nhìn lén dáng vẻ của cậu, Quách Dương vẫn nói thêm một tý vì thần tượng, dù sao thân phận của Nhị Oa gần như là công khai ở khu giao lưu người chơi.

“Sau khi các học sinh của trường tiểu học Thôn Thất Lý biến mất trong không khí, vẫn luôn không tìm được manh mối hữu ích, vào ngày thứ tư sau khi bọn họ biến mất, Cục quản lý trò chơi đã phát hiện ra Nhị Oa ở góc tường trong trường.”

“Cục quản lý trò chơi nghe được một ít tình huống của Nhị Oa ở thôn Thất Lý. Mẹ của Nhị Oa trước Nhị Oa vẫn còn một đứa con, chỉ là đứa bé kia đã chết vì khó sinh, dì ấy vẫn luôn không bỏ được, cho nên gọi nó là Nhị Oa.”

Vì đứa con đầu lòng không còn sống nên chị rất cẩn thận chờ mong đứa con thứ hai. Trong ba tháng đầu mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng đến tháng thứ tư, chị đột nhiên lên cơn co giật thường xuyên.

“Đó là chứng sản giật khi mang thai,phải dừng thai kỳ, chị không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa con trong bụng. Nhưng người mẹ đã mất con lại không muốn, liều chết cũng phải sinh ra đứa con này, chị đã chết đi và cũng thành công.”

“Lúc Nhị Oa mới sinh ra chỉ nặng hơn hai cân một chút, vừa mới sinh ra đã được đưa vào phòng mổ cấp cứu, chịu rất nhiều đau đớn, dạo mấy vòng Quỷ Môn Quan, cũng tiêu hết của cải của gia đình. Người nhà của em ấy có chút không chịu được nữa, bỏ em ấy ở trong ruộng lúa, không ngờ nó vẫn còn sống.”

“Chỉ là sức khỏe không tốt, vẫn luôn gầy hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều, lá gan cũng nhỏ, tựa như một chú chim nhỏ mới sinh đối mặt với thế giới xa lạ, rất dễ bị dọa sợ.”

Hạ Bạch nhìn mấy ngón tay nhỏ lộ ra sau gốc cây, lúc đó cậu chú ý đến cậu bé trong ảnh, chính là bởi vì nó quá nhỏ, cho dù mới học lớp một cũng không nên nhỏ như vậy.

“Thực ra em ấy không phải là học sinh của trường tiểu học thôn Thất Lý, lúc ấy còn chưa đủ tuổi vào lớp một, em ấy chỉ là lén đến xem bọn nhỏ tập thể dục theo nhạc, thì đã bị cuốn vào trong trò chơi.”

“Lúc ấy người của Cục trò chơi đến dẫn em ấy về, dù có hỏi thế nào cũng chỉ có thể hỏi ra được hai chữ trò chơi.”

“Sau đó, để lấy thêm thông tin từ em ấy, một nhân viên nghiên cứu đã khôi phục lại hiện trường theo bức ảnh phóng viên đã chụp vào ban đêm, dùng bàn tay quỷ giả túm cổ và tóc của em ấy lên.”

Hạ Bạch trên mặt không có biểu cảm gì, Mã Đồng Phong nhíu chặt mày, “Sau đó thì sao?”

“Sau khi Nhị Oa khóc suốt ba tiếng, viện nghiên cứu biến thành đống đổ nát, núi Hồng Sơn nơi có viện nghiên cứu cũng bị rung chuyển tương đương với trận động đất mạnh 7,8 độ richter.”

Quách Dương lại nhớ lại cảm giác chấn động khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh đó.

Cậu ta nghe người ta nói, mạch máu của một số phụ nữ mang thai sẽ mỏng đi khi bị sản giật, mẹ của Nhị Oa cũng thế, Nhị Oa sau khi sinh ra cũng như thế, nghe nói đến bây giờ khi y tá tiêm cho cậu bé vẫn rất khó tìm được mạch máu của bé.

Đó là một mạch máu nhỏ bé mỏng manh, nối liền vô số rễ cây dưới lòng đất, lớn lên thành một nguồn sức mạnh kéo dài và sức sống đáng sợ giống như những dãy núi ở sơn thôn nơi cậu bé sinh ra.

Hạ Bạch ngẩn ngơ, “Nhị Oa là【Người Trồng Cây】đứng ở vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng tích phân?”

Quách Dương gật đầu, “Đúng vậy, tuy rằng em ấy rất ít khi sử dụng năng lực của mình, nhưng thành viên của đội Công Kiên đều sẽ dẫn theo em ấy mỗi khi vào trò chơi để rèn luyện cho em ấy. Em ấy là người chơi vào trò chơi nhiều nhất trong số các người chơi, cho nên tích phân tương đối cao.”

Hóa ra nói em ấy là ngôi sao của đội Công Kiên, không chỉ là bởi vì em ấy xuất hiện trong phim tuyên truyền phổ cập khoa học về trò chơi của Cục quản lý trò chơi, còn vì em ấy lộ diện rất nhiều trong trò chơi, rất nhiều người chơi đều từng gặp em ấy.

Hạ Bạch: “Rèn luyện em ấy?”

“Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, Nhị Oa càng nhát gan, em ấy sợ mỗi một người đến gần mình.” Quách Dương nói.

“Vấn đề của em ấy không chỉ là nhát gan, còn có là một người chơi mạnh, em ấy không có hiểu biết cơ bản về xã hội này và trò chơi, thậm chí còn không có thường thức cơ bản, dù sao thì em ấy cũng sống trong một sơn thôn nhỏ khép kín như vậy, còn chưa từng đi học nữa.”

“Càng đau đầu hơn chính là, em ấy hoàn toàn không biết cách sử dụng dị năng của mình.. Chỉ phát huy sức mạnh khi đối mặt với nỗi sợ hãi và nguy cơ tử vong sắp xảy ra.”

“Người của đội Công Kiên thường xuyên thay phiên dẫn em ấy đi tìm hiểu thế giới, nâng cao kiến ​​thức, rèn luyện lòng dũng cảm và dẫn dắt em ấy sử dụng dị năng trong trò chơi. Sau ba năm, không thể nói là không có hiệu quả, nhưng hết sức có hạn.”

Hạ Bạch sắc mặt cứng ngắc nói: “Cách bọn họ hướng dẫn em ấy sử dụng dị năng, sẽ không phải là không ngừng đẩy em ấy vào nguy hiểm đấy chứ?”

Quách Dương há mồm muốn phản bác, không cho phép cậu nói về đội Công Kiên như thế, nhưng lại ngậm chặt miệng.

Cậu ta rầu rĩ nói: “Lúc ấy nhân viên nghiên cứu kia bị xử phạt, người của đội Công Kiên nhất định sẽ không kí.ch th.ích Nhị Oa như thế. Nhưng, chỉ khi thật sự kh.ủng bố và nguy hiểm cực độ thì em ấy mới có thể sử dụng dị năng, bọn họ muốn cho em ấy sự kí.ch th.ích thích hợp.”

Bọn họ đúng là cũng chỉ có cách này.

Bình Luận (0)
Comment