Kết cục này là một phần của cuộc thảo luận của bọn họ vừa rồi.
Lúc mới vào phim có cảnh các sinh viên hút thuốc uống rượu, trong túi mấy bạn nam này đều có bật lửa, bọn họ từng suy đoán, cuối cùng khi bọn họ bị ép đến đừng cùng thì sẽ dùng lửa chết chung với đám dân trên đảo.
Bạn nam này trong cơn giận dữ lao đến nơi ở của người dân trên đảo, mái nhà của cư dân trên đảo đều là loại cỏ khô nào đó, chẳng mấy chốc đã bị bén lửa.
Phía sau nhà dân phòng chính là rừng cây, thế lửa nhanh chóng lan vào rừng.
Quách Dương: “Đi mau, đến hồ trong rừng!”
Trước khi rời đi, Hạ Bạch nhìn thoáng qua đài hiến tế, xung quanh đài hiến tế có rất nhiều xác chết, cậu không thấy rõ Lăng Trường Dạ còn ở đó không.
Khi nhìn thấy bạn nam châm lửa đốt căn nhà đầu tiên, bọn họ đã chạy ra, dân trên đảo ở trong nhà và trong rừng rậm cũng không nhất định có may mắn như vậy.
Trận hỏa hoạn này vẫn cháy cho đến ngày hôm sau, cư dân trên đảo bị thương vong nặng nề, hầu hết mọi người trong nhà tranh đều bị thiêu chết.
Ba nữ quỷ cùng hai sinh viên cùng đứng ở bên hồ, lẳng lặng nhìn ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.
Còn mấy người chơi Hạ Bạch, trốn bên hồ bên trong rừng cây, lén nhìn bọn họ.
Hừng đông chưa được bao lâu thì thuyền đón bọn họ đã cập bến.
Kịch bản của bộ phim này quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng còn lại một nam một nữ thuận lợi lên thuyền, xem như trốn thoát thành công. Một cái kết mà mọi người đều đoán được.
Ba nữ quỷ không rời đi, các cô mãi mãi bị nhốt trên hòn đảo mà mình đã chết này.
Hai sinh viên đứng trên thuyền khóc lóc nhìn ba nữ quỷ càng ngày càng xa, sau đó ôm nhau, khóc lóc hôn môi của đối phương.
“……”
“Đây là đại kết cục sao? Phim đã kết thúc rồi, chúng ta có thể rời đi được chưa?” Mã Đồng Phong hỏi.
Rõ ràng phim đã kết thúc.
Rõ ràng, bọn họ chưa phá được trò chơi, không thể rời đi.
Mấy người đều không hiểu ra sao.
Quách Dương: “Có khi nào chúng ta để sót tình tiết gì không, bên trong ẩn giấu tin tức mấu chốt, hoặc là ám chỉ một kết cục khác?”
Khả năng này là rất cao, dù sao mỗi người trong số bọn họ đều chưa xem cả bộ phim hoàn chỉnh, trong thế giới điện ảnh không có “Góc nhìn của thượng đế”, chỉ có thể nhìn thấy một phần trong đó.
Vài người cẩn thận nghiêm túc mà cẩn thận nhớ lại những cảnh và tình tiết trong phim đã xem, cùng nhau tập hợp bổ sung, vẫn không có phát hiện gì.
Cảm giác phim đã chiếu xong nhưng lại không có bất kỳ manh mối gì thật sự là quá tệ.
Quách Dương không khỏi nhớ tới khi mình thi nghe môn tiếng Anh, nghe xong giống như nghe được cái gì, nhưng lại như chẳng nghe được gì.
Khi đó chỉ là một kỳ thi bình thường, cho dù có rớt thì giáo viên cũng không dám nói cậu ta cái gì, hiện giờ lại đang lấy mạng ra thi.
Càng tệ hơn chính là, sau khi hai người kia rời đi, ba nữ quỷ bắt đầu tìm kiếm trên đảo, các cô lại giết những cư dân trên đảo còn sống.
Dựa theo xu hướng này, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên bọn họ, bọn họ đều sẽ chầu ông bà hết.
“Làm sao bây giờ? Mấu chốt để qua trò chơi này nằm ở đâu chứ?” Cổ Toàn Côn nôn nóng nói.
Không ngờ gã lại là người nôn nóng nhất, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được. gã vẫn luôn chắc mẫm rằng chỉ cần xem hết phim là sẽ phá được trò chơi, toàn bộ quá trình đều đã chuẩn bị tâm lý, đột nhiên phát hiện phương hướng và phương pháp cảu mình đều sai hết, vào giây phút cuối cùng khó tránh khỏi sốt ruột và khủng hoảng.
Có thể còn có thẹn quá thành giận.
Không ai có thể trả lời gã.
Quách Dương không biết đang an ủi gã, hay là an ủi chính mình: “Thời gian xem phim là ba tiếng, không phải thời gian trò chơi, Hệ thống yêu cầu chúng ta làm rõ logic câu chuyện trong phim, vậy chắc là sẽ cho chúng ta thêm một ít thời gian. Đừng gấp, giờ chúng ta cứ tìm xem có còn mạnh mối gì không.”
“Không còn nhiều thời gian đâu, muốn giải đáp phải cần bao nhiêu thời gian?” Cổ Toàn Côn lập tức phản bác.
Quách Dương liếc gã một cái, tâm trạng rõ ràng cũng không tốt, “Vậy anh cư ở chỗ này nôn nóng đi, tôi đi tìm manh mối.”
Quách Dương đi vài bước, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Bạch, Hạ Bạch vội đuổi theo cậu ta, cho thấy mình cùng phe với cậu ta. Cậu đuổi theo, Nhị Oa và lão Mã cũng đi theo cậu.
Quách Dương cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng thực ra cậu ta cũng rất lo âu. Bọn họ đi vào nơi ở của dân trên đảo, tìm manh mối trong mấy căn nhà bị đốt cháy đen, cậu ta nhìn chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhị Oa một cái.
Hạ Bạch cảm thấy cậu ta sợ mình không thể qua được rồi chết ở trong trò chơi, cũng sợ không thể dẫn Nhị Oa ra ngoài.
Nhìn Quách Dương lại nhanh chóng đi qua mình, Hạ Bạch nói: “Quách Dương, đừng nôn nóng.”
Quách Dương đè giữa mày, “Hạ Bạch, nếu tôi……”
“Tôi nhất định sẽ dẫn Nhị Oa ra ngoài.” Hạ Bạch nói thẳng lời cậu ta muốn nghe.
Nhị Oa lập tức nâng cái đầu nhỏ nhìn về phía Hạ Bạch. Quách Dương cũng ngơ ngác mà nhìn cậu.
Màu da của Hạ Bạch là tông trắng lạnh, khác hẳn với màu trắng sữa của Dương Mi. Ánh nắng ban mai màu cam vàng chiếu vào mặt, không hề ảnh hưởng đến khuynh hướng cảm xúc trắng lạnh, có tông màu lạnh không thể thay đổi ngay cả dưới ánh nắng gay gắt vào buổi trưa.
Khuôn mặt cậu trông có vẻ đờ đẫn, nhưng nếu nhìn kỹ đôi mắt của cậu, không có gợn sóng nào trong đó, sự nôn nóng trong lòng dường như đã chạm vào dòng nước suối sâu che chắn sự rối bời.
“Có phải cậu cũng cho rằng phim chiếu xong rồi, chúng ta sẽ không thể tìm được manh mối hữu dụng nào nữa?”
“Không phải, tựa như khi trò chơi đến, nó cho con người dị năng và vũ khí, trò chơi cũng không phải là mơ hồ để chúng ta chết, nhất định vẫn có đường sống, còn không chỉ có một. Cho dù chúng ta bỏ lỡ bộ phim thì cũng nhất định còn có đường sống, đừng gấp, cẩn thận tìm đi.”
Nhịp tim đang đập loạn xạ của Quách Dương dần dần bình tĩnh, cậu ta lại nhìn về phía Mã Đồng Phong ở bên cạnh Hạ Bạch, người đàn ông này vẫn luôn lăn lộn dưới đáy xã hội, không hiểu trò chơi, thậm chí còn không biết lên mạng, không biết vì sao, cũng bình tĩnh như thế.
Quách Dương nhìn hai đôi mắt như vậy, hơi bình tĩnh lại, “Cậu nói rất đúng, nhất định có đường sống.”
Cậu ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bắt đầu tìm kiếm một cách nghiêm túc và có trật tự.
Thấy cậu ta đã bình tĩnh, Hạ Bạch lại ngồi xổm bên cạnh thi thể của một người dân đảo.
Cậu đưa tay sờ lên khuôn mặt của thi thể dân đảo, người này mới vừa mới chết không bao lâu, có có thể cảm nhận được một chút ấm áp, thi thể cũng chưa xuất hiện cứng đờ, rất mềm. Cậu chà mạnh lên khuôn mặt ngăm đen của thi thể một cái, trên đầu ngón tay chỉ còn một lớp bụi, thổi bay bụi, đầu ngón tay vẫn trắng nõn sạch sẽ như cũ.
Hạ Bạch lại vén vạt áo ra, lộ ra cái bụng mập mạp, trắng hơn rất nhiều. Cậu còn chà mạnh vào bụng, chỉ lấy được một lớp dầu.
Mấy xác chết khác cũng đều như vậy.
“Quách Dương, màu da của bọn họ……”
Quách Dương bình tĩnh không ít, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Bạch và xác chết bên cạnh cậu, nói: “Màu da của bọn họ sao thế, bọn họ sinh sống phơi nắng trên đảo quanh năm, không giống với nhóm hoa khôi, có đen một chút cũng bình thường, rất thật mà.”
Thấy Hạ Bạch nhìn chằm chằm tay của mình tự hỏi, Quách Dương bước đến đàn tế, dự định đi kiểm tả các địa điểm quan trọng một chút.
Hạ Bạch: “Có thật cũng đâu tới mức này? Người bình thường không…… A!”
Còn chưa nói dứt câu, eo của Hạ Bạch đã bị một con giun màu nâu đỏ cuốn lên cao.
Nhị Oa vẫn luôn lén chú ý đến cậu, cậu bé đột nhiên đứng lên, duỗi hai cánh tay nhỏ chạy về phía Hạ Bạch, “A, a a!”
Tiếp theo là Mã Đồng Phong, “Hạ Bạch!”
Quách Dương là người thứ ba nhìn thấy, tức khắc mắng to một câu, “Cổ Toàn Côn!”
Cách họ không xa, Cổ Toàn Côn đang bị hoa khôi quỷ đuổi theo, trên vai có một mảng máu lớn.
Gã rõ ràng muốn dùng Hạ Bạch chặn hoa khôi quỷ, gã nhận ra tay của hoa khôi quỷ chính là bàn tay quỷ xuất hiện ở phòng chiếu phim, gã đã từng dùng cách này này trong phòng chiếu phim số 3, dùng ba người khác đổi lấy sự an toàn của mình.
Quách Dương lập tức ném con dao đen của mình về phía hoa khôi quỷ, nhưng dao găm của cậu ta hoàn toàn không cản được hoa khôi quỷ, hơn nữa cũng không trúng.
Hạ Bạch sắp bị đập vào bàn tay quỷ sắc bén.
Quách Dương hốc mắt đỏ lên, “Cổ Toàn Côn, mày chết chắc rồi!”
Cổ Toàn Côn chỉ cười dữ tợn, cười đến cả người run rẩy, run rẩy không chỉ là do cười, chủ yếu là vì đau.
Thật sự rất đau. bàn tay lạnh lẽo của hoa khôi quỷ chính xác rõ ràng mà xé rách vai của gã, cho dù như vậy, phải làm sao đây, gã đã không còn băng vải để xài nữa rồi.
Cho dù đau đến run rẩy, cũng phải chịu đựng vì không còn đạo cụ cứu mạng nào khác.
Hạ Bạch cho rằng đạo cụ cứu mạng có được dễ dàng như vậy sao, cái nào mà không dùng mạng đổi lấy ở trong trò chơi, chỉ một câu là bảo gã giao ra, còn bảo Nhị Oa dùng Vong Xuyên uy hiếp gã.
Hạ Bạch thấy có tác dụng một lần, còn không biết sẽ dùng Nhị Oa uy hiếp gã bao nhiêu lần ữa.
Gã cần một người giống như cô nhân viên với cô gái buộc kiểu tóc hai bên để chắn bàn tay quỷ cho gã, Hạ Bạch là gần nhất, cho dù không phải, gã cũng nhất định chọn cậu.
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt gã cứng lại, đôi mắt trợn to hoảng sợ.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hạ Bạch nghiêng đầu đang muốn điều khiển xác chết, chợt nhìn thấy một con giun khổng lồ màu nâu đỏ lướt qua trước mặt, ngăn cách cậu với bàn tay quỷ.
Con giun tiếp tục di chuyển nhanh chóng về phía trước, quấn quanh Cổ Toàn Côn rồi đập thẳng vào người của hoa khôi quỷ.
Hạ Bạch theo con giun quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Trường Dạ đang đứng phía trước.
Vết rách trên ngực anh vẫn còn đó, áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu, nứt thành một đường vực sâu màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen không biết lấy từ đâu, áo gió rũ xuống thân hình cao thẳng, chỉ có ống tay áo bên phải xẻ ở vai, từ đó mọc ra một con giun đất màu nâu đỏ, quanh quẩn trên không trung như một con rồng màu hồng.
Sắc mặt anh vẫn vô cùng tái nhợt, trên môi không có một chút máu, “Cậu chỉ có bản lĩnh này thôi sao?”
Hắn nhìn Hạ Bạch, cười nói.
Hạ Bạch sửng sốt.
“Lăng, Lăng Trường Dạ!” Quách Dương khiếp sợ nói, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Nhìn tôi làm gì nữa? Mau chạy đi.” Nói xong, cánh tay giun của Lăng Trường Dạ cuốn Nhị Oa đang kháng cự lên chạy trước.
Sau khi ngực của Cổ Toàn Côn bị bàn tay quỷ xuyên thủng thì phun máu, cánh tay giun biến mất, Hạ Bạch rớt xuống mặt đất.
Thấy thế, cậu liền Quách Dương và Mã Đồng Phong lập tức chạy theo Lăng Trường Dạ về phía trước.
Hạ Bạch chạy về phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua Cổ Toàn Côn, hỏi: “Anh có thể giao xác cho tôi không?”
“……”
Hạ Bạch cũng muốn giữ mạng, hỏi xong liền chạy. Đồng thời, trong đầu điều khiển mấy xác chết đi qua trước mặt hoa khôi quỷ một cách quang minh chính đại, chạy về hướng ngược lại bọn họ.
Đuổi theo sau Lăng Trường Dạ, hai tay Quách Dương chống đầu gối thở hồng hộc, “Sao…… Sao lại thế này, rốt cuộc sao…… lại như thế?”
Cánh tay giun của Lăng Trường Dạ cũng đã biến mất, anh không giải thích, trực tiếp hỏi: “Biết hai dân đảo bị giết lúc đầu chôn ở đâu không?”
Hai dân trên đảo chết lúc đầu chính là bị hoa khôi quỷ báo thù gi.ết ch.ết.
Trên đảo vẫn là thổ táng(chôn dưới đất) truyền thống, sau khi các dân đảo khác phát hiện liền chôn bọn họ.
Anh không nói, Quách Dương cũng không dám hỏi lại, cái này có thể là liên quan với kỹ năng của anh, là fans, cậu ta biết cách bảo vệ quyền riêng tư của thần tượng, cũng tích cực phối hợp với thần tượng. “Em biết, để em dẫn các anh đi.”
Lăng Trường Dạ nói: “Được, chúng ta đi đào mộ.”
Ánh mắt của Hạ Bạch sáng lên, vui vẻ đồng ý.
Bọn họ đến nơi ở của cư dân trên đảo, tìm được một ít công cụ, Quách Dương và Mã Đồng Phong xách xẻng, Hạ Bạch và Nhị Oa mỗi người xách một cái cuốc, khi mặt trời đứng bóng, bọn họ đi đào mộ.
“Đội trưởng Lăng, sao lại bảo chúng em đào mộ thế? Có phải anh có phát hiện gì không?” Quách Dương vừa xúc đất vừa hỏi.
“Đào trước đi.” Lăng Trường Dạ đơn giản trả lời, tầm mắt lại dừng ở trên người Hạ Bạch ở bên cạnh Quách Dương.
Quách Dương quay đầu theo tầm mắt của anh, nhìn thấy Hạ Bạch đang giơ cuốc đào hì hục, động tác hết sức thuần thục, đôi mắt rất sáng, còn có hơi phấn khích nữa.
Quách Dương: “……”
Mã Đồng Phong vẫn luôn làm theo Hạ Bạch, người đàn ông trung niên này không nói gì cả.
Thậm chí ngay đến Nhị Oa đều ra sức mà giơ lên cái cuốc.
Vì thế, Quách Dương cũng ra sức đào, cậu ta cũng biết tình huống khẩn cấp, có thể hoa khôi quỷ sẽ sớm tìm được bọn họ.
Đào một hồi, bọn họ liền phát hiện, bên trong không có thi thể, ngôi mộ bên kia cũng không có gì.
Quách Dương nghi ngờ không thôi: “Sao lại như thế? Em xác định đúng là nơi này mà, xác của họ đâu?”
Lăng Trường Dạ thoạt nhìn cũng không bất ngờ, đôi mắt đen nhánh nhìn phần mộ trống rỗng, trầm giọng nói: “Bọn họ không chết.”
Đồng tử của Quách Dương run lên, dưới ánh mặt trời chói chang, cả người cậu ta nổi đầy da gà da vịt.