Người Nhặt Xác Trong Game Vô Hạn

Chương 95

Cửa phòng nghỉ bị gõ vang, bên ngoài lục tục vài người của đội Công Kiên đi vào, Dương Mi đặt ly xuống, khôi phục bình thường.

Biết Hạ Bạch muốn đến trụ sở Cục quản lý trò chơi , các thành viên của đội Công Kiên ở thành phố Phong Ninh, ai rảnh đều đến cả, muốn gặp thành viên mới của đội, Hạ Bạch lại quen biết thêm 9 người chơi mạnh.

Toàn bộ tầng 19 đều thuộc về đội Công Kiên, nơi này có khu vực làm việc, khu vực nghỉ ngơi, còn có một nhà hàng rất lớn, bọn họ đang liên hoan ở nhà hàng này.

Tống Lộ cũng đưa Nhị Oa đến, lúc Nhị Oa đến, trên tai còn có hai đóa hoa trắng nhỏ.

Lúc đầu mọi người còn tưởng cậu bé cài hai bông hoa lên tai, ai nấy đều trêu chọc cậu.

Chỉ có Lăng Trường Dạ đứng gần Nhị Oa nhận ra điều gì đó, anh đưa tay nắm lấy một đóa hoa trắng nhỏ trên tai Nhị Oa, nhẹ nhàng kéo ra ngoài, tai Nhị Oa cũng bị kéo ra theo động tác của anh, lộ ra đài hoa dính chặt vào tai.

Ở đây đâu có ai ngốc, nụ cười biến thành kinh ngạc.

Nhị Oa che tai, tránh xa Lăng Trường Dạ, lại gần Hạ Bạch hơn một chút.

Lúc này cậu bé mới biết trên tai mình mọc hoa nhỏ, vội vàng hái xuống nhét vào túi, cậu không có ý định tặng hoa cho Hạ Bạch trước mặt nhiều người như vậy.

Hoa Hạo Minh kinh ngạc hỏi: "Chuyện này là sao đây?"

Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Hạ Bạch nói thẳng: "Nhị Oa nở hoa rồi."

"..."

Dương Mi thò đầu lại gần, "Nhị Oa gặp được người em ấy thích rồi à?"

"..."

"Người trồng cây, là cây, cây Nhị Oa nở hoa rồi?" Một người chơi tên Doãn Tùng Tuyền càng thêm khiếp sợ, "Nhị Oa sử dụng được kỹ năng ngoài trò chơi rồi?"

Hạ Bạch gật đầu.

Mọi người càng thêm kinh ngạc.

Mọi người ở đây đều từng vào phó bản cùng Nhị Oa, bọn họ đều biết muốn Nhị Oa dùng kỹ năng đều phải khó khăn đến mức nào, phải đến lúc sắp chết cậu bé mới bộc phát kỹ năng, đến mức núi lở đất nứt, hơn nữa sau khi Nhị Oa dùng kỹ năng một lần, rất lâu sau mới có thể dùng lần thứ hai.

Ngoài trò chơi, Nhị Oa lúc nào cũng có đội viên đi cùng, không có khả năng đối mặt với nguy hiểm tính mạng, có thể nói là vô cùng an toàn thoải mái, sao có thể sử dụng kỹ năng được? Hơn nữa còn là kiểu biểu hiện mà bọn họ chưa từng thấy.

Hoa Hạo Minh giao Nhị Oa cho Hạ Bạch, thấy Nhị Oa thích Hạ Bạch như vậy, bảo Hạ Bạch thử dẫn dắt Nhị Oa sử dụng kỹ năng, không ngờ cậu thật sự làm được. Anh ta tò mò: "Cậu làm thế nào được thế? Không phải là dùng xác chết đấy chứ?"

"..." Hạ Bạch nói: "Tôi đưa Nhị Oa về thôn Thất Lý chơi một ngày, em ấy liền tặng tôi một bông hoa nhỏ."

Hôm đó Hạ Bạch nói với Nhị Oa, em gái Tuyết Mộc thích hoa đậu hòa lan, Nhị Oa hỏi cậu thích gì, cậu thuận miệng nói, nhưng cũng không phải nói dối, bảo mình cũng thích hoa.

Lúc tỉnh lại trên cánh đồng lúa mạch ở thôn Thất Lý, nhìn thấy Nhị Oa đang giơ một đóa hoa nhỏ đưa cho mình, cậu cũng rất kinh ngạc, còn có chút cảm động.

Nhị Oa biết bọn họ thích hoa, nên đã rất cố gắng nở hoa tặng cho bọn họ lúc cậu ngủ.

Nghe thấy Hạ Bạch đưa Nhị Oa về thôn Thất Lý, mấy người đều giật mình.

Năm đó khi đưa Nhị Oa về thôn Thất Lý, điều tra viên bị người nhà của Nhị Oa đuổi ra khỏi nhà, Nhị Oa bị tổn thương thêm lần nữa, bọn họ cũng không dám đưa cậu bé về nữa.

"Không phải." Hoa Hạo Minh nói: "Tôi cũng từng đưa Nhị Oa về trường tiểu học thôn Thất Lý, sao cậu ấy không nở hoa cho tôi?"

"..."

Hạ Bạch nói: "Chắc là lúc đó trường tiểu học thôn Thất Lý chưa xây dựng lại, năng lượng của Nhị Oa cũng không đủ?"

Lăng Trường Dạ bổ sung một nguyên nhân quan trọng, "Bởi vì Nhị Oa rất thích Hạ Bạch."

Hoa Hạo Minh cảm thấy hơi tổn thương.

Rất nhiều người +1.

Lăng Trường Dạ: "Bởi vì một số trải nghiệm đặc biệt của Nhị Oa, trong tiềm thức của cậu bé đã liên kết việc sử dụng kỹ năng với cái chết, nguy hiểm, sợ hãi, nên cậu bé vô cùng bài xích việc sử dụng kỹ năng, chỉ khi nào nguy hiểm nhất, bất đắc dĩ mới sử dụng, sau đó lại càng củng cố thêm nhận thức này, càng bài xích việc sử dụng kỹ năng hơn, rơi vào vòng luẩn quẩn."

Không phải bọn họ không nghĩ tới, cũng đã thử dùng cách ôn hòa để dẫn dắt Nhị Oa, nhưng kỹ năng của Nhị Oa vẫn luôn như ốc sên rụt trong vỏ, có phòng bị với bọn họ, không muốn lộ diện.

Hạ Bạch vừa ra trận đã cứu Nhị Oa trong lúc nguy hiểm, trong lòng Nhị Oa, Hạ Bạch là người khác biệt, ngay từ đầu cậu bé đã không hề phòng bị Hạ Bạch, ngược lại còn rất muốn thân cận.

Vừa hay, Hạ Bạch nói mình thích hoa, Nhị Oa lại có thể nở hoa, Nhị Oa vì thích Hạ Bạch nên đã nở hoa trong sự ấm áp và an toàn.

Lăng Trường Dạ: "Sau đó Nhị Oa sẽ nhận thức được, hóa ra kỹ năng không đồng nghĩa với nguy hiểm, không đồng nghĩa với sợ hãi, mà cũng là tình yêu thương, cậu bé sẽ dần dần bằng lòng sử dụng kỹ năng."

"Oa! Tốt quá!" Dương Mi lại gần: "Nhị Oa, em nở hoa cho anh xem với."

Nhị Oa không động đậy.

Dương Mi rất muốn nhìn con ốc sên nhỏ này nở hoa, "Vậy em nở cho Hạ Bạch một bông đi?"

Nhị Oa nhìn Hạ Bạch, thấy Hạ Bạch cũng đang nhìn mình, trong mắt ánh lên tia vui vẻ, tai cậu bé đỏ lên, còn chưa kịp xoa tay, một đóa hoa nhỏ đã nở ra trên tai.

"Oa!"

Mấy đại lão cũng thốt lên cảm thán tràn đầy tâm thiếu nữ.

Bọn họ đều từng dẫn dắt Nhị Oa, sau này có thể coi là nhìn Nhị Oa lớn lên, nhìn thấy Nhị Oa nhút nhát, lúc nào cũng cảnh giác xung quanh như chim sợ cành cong, an tâm vui vẻ mà nở hoa, từng trái tim người cha, người mẹ đều như bị ai đó chọc nhẹ một cái.

Mọi người vừa vui mừng thay cho Nhị Oa, vừa khen ngợi Hạ Bạch, bữa liên hoan lần này vô cùng vui vẻ.

Sau bữa liên hoan, Hạ Bạch dẫn Nhị Oa đi dạo một vòng quanh trụ sở của Cục quản lý trò chơi , lúc này mới biết Cục quản lý trò chơi thật sự rất lớn. Tòa nhà 50 tầng này, tầng nào cũng có rất nhiều người làm việc.

Ngoài tòa nhà cao tầng này ra, còn có mấy tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây xung quanh cũng thuộc về Cục quản lý trò chơi , là của Viện Giáo dục, Viện Nghiên cứu, còn có một bệnh viện.

Đi dạo xong, Hạ Bạch và Dương Mi đến khu chung cư đối diện, rất nhiều người của Cục quản lý trò chơi đều ở đó, hiện giờ Hạ Bạch cũng có một căn hộ ở đó.

Dương Mi và Hoa Hạo Minh muốn tổ chức tiệc tân gia cho Hạ Bạch, tối nay sẽ ăn lẩu ở đây.

"Hay là, gọi cả đội trưởng đến nữa?", Dương Mi nói.

Hoa Hạo Minh: "Thôi đi, anh ấy không ăn lẩu đâu."

Hạ Bạch: "Sao lại không ăn lẩu?"

Hoa Hạo Minh: "Bởi vì có mùi."

Dương Mi và Hoa Hạo Minh bắt đầu kể xấu Lăng Trường Dạ, nào là lúc ở trong phó bản cũng phải thay quần áo, đến làng quê hẻo lánh cũng phải thay ga giường.

Chủ đề này Hạ Bạch cũng có thể tham gia, ngay cả Nhị Oa cũng có thể góp vài câu, thế là câu chuyện kéo dài rất lâu, rồi chuyển sang kỹ năng "Sao chép" của Lăng Trường Dạ đáng ghét thế nào, khiến người ta đau đầu ra sao.

Hạ Bạch lúc này mới biết, Lăng Trường Dạ gia nhập Cục quản lý trò chơi chưa lâu, muộn hơn một nửa số người trong đội Công Kiên, lúc đó rất nhiều người không phục anh làm đội trưởng, đều bị anh đánh bại, cách anh đánh bại họ cũng rất đơn giản, chính là sao chép kỹ năng của đối phương rồi đánh với họ.

Quả thật rất đau đầu, Hạ Bạch vừa nghĩ đến việc "tự mình đánh mình" đã thấy đau đầu rồi, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao lúc ở phó bản học viện Y Hòa Bình, khi Hoa Hạo Minh lần đầu tiên nhắc đến đội trưởng thì lại lộ ra vẻ mặt đau đầu như vậy.

Lúc Lăng Trường Dạ gọi video đến, Hạ Bạch vẫn đang nghe hai người kia kể xấu anh.

Chỉ một câu nói của anh đã dập tắt bầu không khí sôi nổi, "Dương Nghi đã nói chuyện của cậu với Cục trưởng rồi."

Hoa Hạo Minh nghe xong, hỏi: "Chuyện gì?"

Hạ Bạch tóm tắt lại chuyện đã xảy ra cho anh ta nghe.

Hạ Bạch hỏi: "Thiết bị của Dương Nghi có chính xác không?"

Hoa Hạo Minh: "Cậu đã thấy thiết bị dò tìm trò chơi ở thành phố Tuyền Quảng rồi, nó có thể dựa vào việc bắt sóng năng lượng đặc thù của trò chơi, ngay khi trò chơi vừa xuất hiện đã có thể xác định được vị trí map trò chơi, nhờ đó các tình nguyện viên mới có thể cùng đội cứu hộ nhanh chóng đến hiện trường chờ đợi giải cứu."

"Từng thấy rồi." Tối hôm đầu tiên đến thành phố Tuyền Quảng, vừa vào văn phòng nhà hàng đã nhìn thấy một màn hình lớn có đánh dấu vị trí trò chơi.

"Cũng giống như vậy, dựa vào việc bắt sóng năng lượng đặc thù của trò chơi, có thể xác định được vị trí của những trò chơi chưa hoàn thành, thậm chí còn có thể dựa vào cường độ của sóng năng lượng để phán đoán sơ bộ độ khó của trò chơi, thông thường số lần mở ra càng nhiều, người chơi chết càng nhiều thì sóng năng lượng càng lớn." Hoa Hạo Minh nói: "Có thể thấy, thiết bị dò tìm đã rất tiên tiến, tính toán sóng năng lượng của trò chơi rất chính xác."

"Chỉ là, việc bắt sóng năng lượng trò chơi trên cơ thể con người không đơn giản như vậy, kỹ thuật này vẫn chưa được chứng nhận hoàn toàn, nhưng cũng có thể nói lên một số vấn đề." Hoa Hạo Minh hỏi: "Cho nên, vì sao năng lượng trên người cậu lại vượt mức?"

Anh ta lại có cảm giác như lần đầu tiên gặp Hạ Bạch, luôn cảm thấy cậu có vấn đề. Đương nhiên, hiện tại đã không còn nghi ngờ và đề phòng như lúc đó nữa.

Hạ Bạch: "Bởi vì ở đây còn có Cổ Toàn Côn và Lưu Cường? Còn có đạo cụ của Chung Tử Thương nữa, thiết bị ít nhất đã bắt được năng lượng của ba người chúng tôi?"

"..."

Vậy thì có thể giải thích được.

Lăng Trường Dạ: "Nếu Cục trưởng gọi cậu, cậu cứ nói như vậy với ông ấy đi."

Hạ Bạch gật đầu, "Vâng."

Hạ Bạch hỏi: "Cục trưởng là người thế nào?"

Lăng Trường Dạ: "Là một ông lão họ Vương rất nghiêm khắc."

Hạ Bạch hơi yên tâm, so với những người ở độ tuổi khác, cậu có nhiều kinh nghiệm khi ở chung với người già.

Tối nay Hạ Bạch phải bay về, chuyện này không phải bí mật, nếu Cục trưởng muốn gặp cậu thì chắc chắn sẽ báo trước.

Không ngờ, trước khi lên máy bay một tiếng rưỡi mà Cục trưởng vẫn chưa gọi cậu đến.

Nếu đã vậy, Hạ Bạch định đến sân bay trước.

Nhưng không ngờ Cục trưởng không gọi cậu, mà Dương Nghi lại lạnh lùng chặn cậu trước cửa nhà.

Hạ Bạch còn chưa kịp phản ứng, Dương Nghi đã đi vào nhà cậu, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, khóa trái cửa.

Mọi người còn chưa kịp hỏi anh ta điều gì, Dương Nghi đã gọi video cho một người, chiếu lên bức tường trắng trong phòng.

"Dương Nghi, cậu lại định làm gì thế?", một giọng nói già nua truyền đến từ phía bên kia.

Hạ Bạch quay người, nhìn người trên tường, ngẩn người, đây chẳng phải là lão Vương trong group chat [Cả đời không qua lại với nhau] sao?

Có một khoảng thời gian, mấy ông cụ trong group rất thích khoe ảnh gia đình sum vầy, giống như đang âm thầm khoe khoang điều gì đó, lúc ấy Hạ Bạch bị ông nội kéo đi chụp ảnh ở tiệm, rồi bị ông đăng vào group.

Vì thế nên Hạ Bạch quen biết vài người trong group, ông lão trên màn hình chắc chắn là lão Vương trong group không sai.

Mấy người Lăng Trường Dạ nhìn thấy người trong video, đều cung kính chào: "Cục trưởng Vương."

Hạ Bạch: "..."

Cục trưởng Vương? Cục trưởng Vương của Cục quản lý trò chơi ?

Chẳng phải group chat [Cả đời không qua lại với nhau] chỉ là một đám ông lão bà lão bệnh tật ốm yếu bị thời đại bỏ quên sao?

Ông nội suốt ngày rảnh rỗi của cậu, lại là một người chơi bí ẩn sở hữu đạo cụ vô cùng lợi hại.

Lão Vương lúc nào cũng tỏ vẻ thâm sâu khó lường trong group, thì ra lại là Cục trưởng của Cục quản lý trò chơi ?

Còn bất ngờ nào mà cậu chưa biết nữa không?

Hạ Bạch nhớ lúc trước, chính là lão Vương đã nói trong group là thế giới của bọn họ đã xảy ra vấn đề, còn gửi cho cậu một đường link để mở ra cánh cửa trò chơi nữa.

Cậu cũng nhớ, ngày báo danh nhập học, lão Vương có nói trong group, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho ông ấy.

Lúc đó Hạ Bạch cứ nghĩ ông ấy chỉ khách sáo, dựa theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, cậu quyết định dù có gặp chuyện gì, cũng sẽ không nên làm phiền đến ông.

Thì ra...?

Lăng Trường Dạ luôn lễ phép, vừa rồi sau lưng mới nói xấu ông lão kia, lúc gặp mặt đã lễ phép giới thiệu với Hạ Bạch: "Hạ Bạch, đây là Cục trưởng của Cục quản lý trò chơi của chúng ta."

Hạ Bạch: "... Chào Cục trưởng."

Cục trưởng Vương chỉ "Ừ" một tiếng, rồi dời mắt, như thể Hạ Bạch chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Hạ Bạch cũng cảm thấy chuyện lão Vương là Cục trưởng Cục quản lý trò chơi thật khó tin, có lẽ chỉ là trông người giống người, có lẽ ảnh lão Vương đăng trong group là ảnh đã qua chỉnh sửa, cậu lấy điện thoại, tìm số lão Vương, gọi qua.

"Ting ting ting, có điện thoại gọi kìa!"

Cục trưởng Vương: "..."

Hạ Bạch: "..."

Hai người đồng thời cúp máy.

Hạ Bạch ngơ ngác đứng im tại chỗ, lão Vương nhìn Dương Nghi, nghiêm nghị hỏi: "Dương Nghi, cậu muốn làm gì?"

Dương Nghi nói: "Tình hình của Hạ Bạch, tôi đã báo cáo với ông rồi, ông nói sẽ xem xét, xem xét tiếp nữa thì cậu ta sẽ rời khỏi thành phố Phong Ninh mất. Tôi không hiểu, tôi cũng đâu làm gì cậu ta, chỉ muốn một giọt máu, cần phải xem xét lâu như vậy sao? Yêu cầu của tôi quá đáng lắm à?"

Bình Luận (0)
Comment