Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 37

Lần đầu tiên Trịnh Kính Hâm gặp Trương Hàm Vận là khi cô đang vất vả di chuyển đồ vào ký túc xá. Kì thực trước đó mọi người đã kháo nhau về việc có một nữ học viên mới sẽ vào trường, nghe đồn là được đặc cách gì đó.

"Chào." Thời điểm bất ngờ chạm mặt người bạn ở phòng kế bên, Trương Hàm Vận rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười vẫy tay.

Cô gái trước mắt thanh thuần đến lạ. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, nụ cười lại vô cùng tươi sáng.

Ấy thế nhưng Trịnh Kính Hâm vẫn có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn nằm sâu trong tâm hồn cô. Hắn cảm nhận được người con gái này vốn chẳng hề tươi vui như vẻ bề ngoài.

Về sau hắn mới biết sự tình của gia đình cô ngày đó. Và chẳng rõ từ khi nào, hắn đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ cô.

Dọn đến ký túc xá một thời gian thì Trương Hàm Vận được phân vào tiểu đội 111. Mặc dù thuộc phái nữ, song khả năng của cô so với phái nam tụi hắn gần như ngang tài ngang sức. Hơn nữa cô cũng rất chăm chỉ rèn luyện, và dường như việc rèn luyện ấy xuất phát từ bản năng, xuất phát từ lý tưởng nào đó cô đã đặt ra trước khi gặp chấn thương rồi lãng quên ký ức.


Hắn còn nhớ rất rõ một ngày cuối tháng 8, lần đầu tiên hắn trông thấy cô khóc.

"Tiểu Ngũ, làm sao vậy?"

Tiến lại gần rồi ngồi xuống an ủi, thật may mắn vì khuôn viên sau trường hiện tại chẳng có ai.

Trương Hàm Vận quật cường lắc đầu, thanh âm khàn khàn mệt mỏi: "Không có gì, chỉ là đầu rất đau nên đột nhiên muốn khóc."

"Cô nhớ được chuyện gì sao?" Trịnh Kính Hâm biết cô từng gặp tổn thương rất nặng, do đó hắn chỉ mong bản thân có thể cùng người trong mộng san sẻ nỗi đau.

Trương Hàm Vận nhỏ giọng thì thầm: "Đại khái thế."

Ngừng một lát cô tiếp tục bổ sung: "Tôi rõ ràng nhớ được hình bóng của nàng, nhưng lại chẳng thể nhớ được dung mạo của nàng ra sao."

"Cô... có người yêu rồi?" Bầu trời đêm càng thêm tĩnh lặng, hắn đắn đo thật lâu mới dám ngập ngừng hỏi. 


Chỉ một chữ "ừ" của Trương Hàm Vận, đã triệt để khiến trái tim hắn trở nên đau nhói. 

Hai người ngồi cạnh đối phương thật lâu. Một bên vẫn đang cố gắng hoài niệm hình bóng cũ, một bên lại đang cố gắng hoài niệm vì biết bản thân có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội bước vào trái tim cô.

"Vậy người ấy..." Trịnh Kính Hâm cố gắng che giấu cảm giác thất lạc. "Người ấy... đang ở đâu?"

Cô ngửa đầu nhìn lên vùng tăm tối chẳng có lấy một khóm mây, đáp: "Hình như chúng tôi đã hẹn sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó. Còn hiện tại người ấy đang phiêu du trên mảnh đất của riêng mình rồi."

"Cô yêu hắn?"

"Ừ, tôi yêu nàng."

(Đoạn này giải thích một chút cho những ai chưa hiểu. Trong tiếng Trung chỉ xưng hô "wo" - "ni", và ngôi thứ ba là "tā". Cho nên tuy Hàm Vận nói yêu nàng, nhưng Kính Hâm vẫn tưởng cô đang nói mình yêu đàn ông)


Trịnh Kính Hâm đành vô lực nở nụ cười. Không sao, thời gian còn dài, hắn vẫn tự tin bản thân có thể theo đuổi Trương Hàm Vận.

***

Bốn năm thấm thoắt thoi đưa. Tại khoảnh khắc hắn trông thấy Hàn giáo quan - Hàn Tuyết trở về, hắn đã cảm nhận được sự kỳ lạ của nàng đối với cô. Ngay cả cô cũng vậy.

Nói thế nào nhỉ? Mặc dù đôi bên vẫn thường xuyên tương tác, tuy nhiên hắn nhận thấy giữa hai người luôn tồn tại rào cản vô hình nào đó khiến một người thì ngại không dám bước tiếp, một người thì thường xuyên tìm cách trốn tránh đối phương.

Song dù sao chăng nữa đó cũng chỉ là phỏng đoán của riêng hắn.

Trịnh Kính Hâm hắn có mơ cũng không thể ngờ được nguyên lai những nghi vấn của bản thân tất thảy đều là sự thật. Hàn giáo quan và tiểu Lục xác thực quen nhau, thậm chí mối quan hệ của họ còn vượt qua mức tình cảm thông thường.
Bởi vì hắn thấy vết khắc trên thân cây nằm sâu trong núi, hắn thấy Hàn giáo quan đau lòng, thấy Hàn giáo quan sẵn sàng xù gai nhọn nếu Trương Hàm Vận bị thương.

Và hơn hết, hắn đã thấy tấm ảnh cô cố gắng cất giữ, tấm ảnh chụp chung của hai người...

Kể ra việc này cũng rất vô tình. Đó là lần cô bị sốt, và hắn được Lão Đại giao nhiệm vụ ở bên cạnh chăm sóc, cho nên chẳng may hắn đã thấy tấm ảnh được giấu dưới gối của cô, khi đang cố gắng đổi một chiếc gối khác vì gối cũ bị mồ hôi cô làm ướt.

Giây phút ấy, hắn đều đã vỡ lẽ rồi. Vỡ lẽ toàn bộ sự thật rằng người trong mộng bấy lâu của Trương Hàm Vận chính là Hàn Tuyết.

Ban đầu hắn cũng không cam lòng, hắn cũng hạ quyết tâm sẽ tiếp tục kiên trì theo đuổi. Thậm chí hắn còn năm lần bảy lượt lựa thời cơ để tỏ tình, hắn đã cố gắng tấn công bằng tất cả khả năng mình có. Song đổi lại chỉ là một cái mỉm cười khách sáo của người hắn yêu.
Trịnh Kính Hâm lần đầu tiên nếm trải ngũ vị tạp trần, rốt cuộc cảm thấy yêu thầm đúng là vô cùng khó nuốt. Nhưng đáng tiếc rằng hắn đã lỡ sa chân vào rồi, hiện tại quay đầu hình như cũng đã muộn mất.

Cho nên hắn vẫn luôn ở đây âm thầm bảo vệ cô. Cũng luôn ở đây chứng kiến sự đau lòng và kiên định của Hàn giáo quan. Dường như nàng ấy rất khổ sở, còn vì sao lại khổ sở? Về chuyện đó thì hắn biết là chuyện riêng của nàng với tiểu Lục - hắn không quan tâm.

Trịnh Kính Hâm dần hiểu ra việc chẳng phải tự nhiên Hàn Tuyết lại trở thành nghịch lân của Trương Hàm Vận. Tình yêu mãnh liệt giữa hai người phụ nữ ấy dần bào mòn sự tự tin ban đầu của hắn. Khiến hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định rằng từ nay về sau sẽ từ bỏ mối tình duy nhất trong suốt hơn hai mươi năm sống trên đời của mình. 
Hắn hiểu mặc dù cô là người con gái hắn yêu nhất, nhưng đồng dạng hắn cũng mong cô sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Cô cũng nên tìm về bến đỗ mà trái tim mách bảo, một bến đỗ vững chắc nhất định sẽ mang đến bình yên cho cô.

Mà người mang đến những điều ấy không phải là hắn, mà chỉ có duy nhất Hàn giáo quan.

Lão Ngũ tình nguyện ngừng thương nhớ chỉ để chúc cho tình yêu của hai người có thể thành công. Dù sao chăng nữa người con gái ấy cũng đã khiến tiểu Lục của hắn chờ đợi và đau lòng trong suốt nhiều năm, người con gái ấy thậm chí còn yêu tiểu Lục của hắn hơn mạng.

Hàn giáo quan, cô nhất định phải trân trọng nàng, và đừng bao giờ bỏ lại cô gái trong mơ của tôi một mình nữa nhé.

Bình Luận (0)
Comment