Người Ở Rể Nhà Ta Là Hoàng Đế

Chương 5

22

Hàn Hàng để thuộc hạ hắn đem lương thảo trả về doanh địa.

Trong lúc vô tình ta gặp được một gương mặt rất quen thuộc.

Là tên đầu hói, lưu manh nổi danh trong thôn của ta, cũng chính là cái người bị Yến Thiệu đánh đến tòng quân.

Ta vốn muốn chào hỏi hắn.

Ai mà nghĩ tới vừa thấy ta hắn đã bỏ chạy.

Hắn càng chạy ta càng hiếu kỳ đuổi theo: “Ngươi trốn cái gì?”

Tên lưu manh ôm đầu: “Tiểu thư tha mạng, cũng đừng để người ở rể kia đánh ta nữa. Ta bất quá chỉ nói xấu ngươi một lần, lại bị hắn nghe được, về sau hắn gặp ta ở đâu liền chặn đường đánh ta ở đó. Đánh cho ta ly biệt quê hương tòng quân nhập ngũ. Cuối cùng phải làm giặc cỏ, bây giờ vẫn không dám quay về, ta sợ bị đánh.”

Ta sững sờ, nguyên lai là bởi vì ta nên Yến Thiệu mới đuổi đánh hắn như vậy.

Hắn nói: “Tiểu thư đánh ta đi? Không đánh thì ta đi đấy. Ta nghe nói tên ở rể đó cũng ở đây, còn làm quan lớn nữa. Ta sợ hắn lại muốn đánh ta, phải chạy trước.”

Tên lưu manh ôm đầu chạy, thật sự sợ bị đánh.

Ta không biết Yến Thiệu lại âm thầm bảo vệ ta như vậy.

Lúc hắn ở rể luôn luôn cẩn trọng dè dặt, bấy giờ làm hoàng đế ngược lại rất uy nghiêm khí phách, ta cho rằng thời gian mấy năm này đã thay đổi hắn, thì ra trong xương cốt hắn vốn đã tàn nhẫn chỉ là lúc đó chưa lộ ra mà thôi.

Quả là Tiềm long tại uyên.

23

Lương thảo đến, binh cũng xuất chinh.

“Tộc Hung Nô nhiều lần quấy rối cướp đoạt, trận này nhất định phải bình yên dẹp loạn. Dung tướng quân tiếp giữ ấn soái.’

Nhưng rất nhanh, Dung tướng quân chiến bại trở về.

Tộc Hung Nô cường binh mã tráng, đã loạn chiến cùng chúng ta mấy năm, đánh không lại.

Dung tướng quân chiến một trận này vô cùng gian khổ, dù chiến bại nhưng cũng cho Hung Nô một kích nặng nề, giết chết được thân đệ đệ của thủ lĩnh đối phương.

Trận này, chính thức kết thù.

Tộc Hung Nô một đường xuôi nam đánh tới thôn của ta.

Thủ lĩnh bọn hắn kêu gào: “Để Hoàng đế các ngươi ra đây, ta đã đến đừng nghĩ muốn trốn. Nợ máu phải trả bằng máu.”

Yến Thiệu tự mình nắm ấn soái xuất chinh, những tướng lĩnh kia muốn ngăn cũng không ngăn được.

Hắn nói rất rõ ràng: “Thủ lĩnh của địch đã đến trước mặt, trẫm phải trốn trong thành làm rùa đen rụt cổ. Các tướng sĩ sẽ nghĩ như thế nào? Trận này sẽ đánh ra sao?”

Trước khi đi, Yến Thiệu cùng ta ăn một bữa cơm.

Cùng bàn mà ăn, chỉ có vợ chồng mới có thể.

Nhưng lần này, ta nhìn hắn ăn.

Ta hỏi hắn: “Ngày chàng vừa vào nhà, một hơi ăn hết ba khối thịt, khi đó ta còn mắng chàng, chàng còn nhớ không?”

Yến Thiệu: “Đương nhiên sẽ không bao giờ quên. Khi đó ta sợ bởi vì quá tham ăn mà bị nàng đuổi đi, về sau ăn cơm không dám chạm tới miếng thịt nào.”

Ta nhớ bộ dáng khi đó của hắn, không khỏi bật cười:

“Thật ra ta vẫn chưa nói cho chàng nghe, không phải ta ghét chàng ăn nhiều, mà sợ chàng ăn nhiều sẽ đau bụng. Trước đó trong thôn có một ông lão, cả đời nghèo khó chưa ăn qua thịt bao giờ, có người thấy ông ấy đáng thương liền mời ông ấy ăn một bữa. Nhưng ông ấy ăn ba khối thịt liền ngã ngang chết. Ông ấy đã lâu không dính vào dầu mỡ, ăn một lúc quá nhiều liền ngộ thực mà ra đi.”

Yến Thiệu nhìn ta: “... Phu nhân.”

Ta nhịn hơi nước dưới đáy mắt, nói với hắn: “Không cho phép chàng chết, ta ở đây đợi chàng trở về.”

“Được.”

24

Trước khi Yến Thiệu đi, hắn để Hinh Nhi vào doanh trại với ta.

Hinh Nhi vừa kinh ngạc vừa ăn ba khối thịt mỡ, lại bị ta mắng một trận.

Nàng hô hào: “Ba năm không ăn thịt, để muội ăn thêm một miếng, một miếng thôi.”

Nàng lại cảm thán: “Cô gia vẫn là tốt nhất, không chỉ làm Hoàng đế còn đối xử với tiểu thư tốt như vậy! Muội cũng muốn đi theo tiểu thư hưởng lạc.”

Đáng tiếc, trong quân doanh luôn có người không vừa mắt ta.

Yến Thiệu ở phía trước đánh rất căng thẳng, trong quân lại thường xuyên có người tới tìm ta gây phiền phức.

Đầu tiên là Trịnh tướng quân.

Hắn không thích ta: “Ta là người Bệ hạ một đường dẫn dắt, lúc còn làm một binh sĩ nhỏ ta đã theo ngài ấy. Ta khâm phục ngài, ngài chưa từng hô đau, chưa từng vì hỉ nộ ái ố mà làm hỏng đại cục, ngươi là ngoại lệ duy nhất. Nhưng ngươi không xứng với bệ hạ! Ngươi thậm chí đuổi ngài ấy ra khỏi nhà, còn kén thêm mấy người rể!”

Ta có chút kỳ quái hỏi: “Yến Thiệu xém chút nữa là giết ngươi, ngươi không hận chàng ấy sao?”

Trịnh tướng quân trả lời: “Quân lệnh như núi, ta làm trái quân lệnh chém ta cũng không có gì sai. Huống chi, trên đường tới đây ngài ấy đã cứu ta không biết bao nhiêu lần.”

Trịnh tướng quân rất ngây thơ, thậm chí có chút giống Yến Thiệu lúc trước.

Khác biệt duy nhất chính là Yến Thiệu đã trở thành Hoàng đế, còn hắn vẫn là thiếu niên chân thành.

Dung tướng quân cũng không thích ta.

Hắn nói: “Ta mang Yến Thiệu vào quân, hắn so với tưởng tượng của ta còn ưu tú hơn. Người làm tướng, dũng mãnh không sợ chết. Người làm đế, dã tâm bừng bừng. Hắn đã là đế vương, đã không có gì uy hiếp được. Ấy vậy mà không nghĩ tới, hắn lại quan tâm ngươi đến như vậy.”

Dung tướng quân cũng không thâm minh đại nghĩa như vẻ bề ngoài.

Hắn muốn gả nữ nhi của mình cho Yến Thiệu, bởi vì đó là sự duy trì quyền lực vững chắc nhất, ta lại đột nhiên xuất hiện trở thành chướng ngại cản đường hắn.

Cho nên hắn cười nhạo ta: “Ngươi đem Yến Thiệu đưa vào quân, lại chẳng quan tâm đến hắn. Nghe nói ngươi từng vứt bỏ đội ngũ của hắn? Là hắn đẫm máu chiến đấu đem đội ngũ của mình chém giết đi ra, từng chút lớn mạnh đến mức ngươi muốn dựa vào? Đừng nói đến đế vương, ngươi cũng xứng?”

Dung tướng quân trợn mắt phất tay áo rời đi.

25

Chẳng ai ngờ rằng trong thành có gian tế.

Phía trước tin thắng truyền tới liên tục, trong thành đột nhiên lại loạn.

Tộc Hung Nô không biết đã vào thành từ lúc nào, nội ứng ngoại hợp mở cửa thành ra.

Họ biết: “Trong thành có nữ nhân của cấu hoàng đế, bắt nàng ta lại! Bọn hắn giết đệ đệ của thủ lĩnh, chúng ta giết nữ nhân của hoàng đế, nợ máu trả bằng máu.”

Trịnh tướng quân đến trước phòng ta.

Hắn mang theo ta ra ngoài, truy binh đuổi tới, Hinh Nhi cùng ta sợ đến run rẩy.

Trịnh tướng quân để ta đi trước: “Ta một chút cũng chẳng ưa ngươi, nhưng bệ hạ thích ngươi nên ta sẽ dùng tính mạng này bảo vệ ngươi.”

Trịnh tướng quân chỉ mới mười chín tuổi, hắn và Yến Thiệu cùng tòng quân lớn lên bên nhau.

Mặt mũi hắn vẫn còn non nớt, cặp mắt kia mang theo dáng vẻ thiếu niên không bị ràng buộc, hắn mang theo hồng anh thương, đơn độc đứng trước mặt ta. Vẻn vẹn một động tác động tác lướt qua liền khiến quân địch lạnh mình.

Hắn hô to: “Đám oắt con vô sỉ, tiểu gia ở đây! Không dám tiến lên sao?”

Quân địch hoảng loạn lùi mấy bước, lại có kẻ hô lên:

“Giết! Hắn chỉ có một mình, sợ cái gì.”

Quân địch cùng nhau tiến lên, lính Trịnh tướng quân mang tới căn bản không chống đỡ được nhiều kẻ thù vây quanh như vậy.

Bọn hắn đều chuẩn bị mới đến đây.

Các tướng sĩ che chở phía trước ta, ta nhận ra vài gương mặt, có mấy người lúc trước tiến lên ôm lấy Yến Thiệu không cho hắn đánh Hàn Hàng.

“Tiểu thư đi mau! Nơi này người không giúp được gì.’’

“Nếu bệ hạ biết tiểu thư bị bắt, mặt mũi chúng ta để chỗ nào nữa.”

Hinh Nhi bị dọa đến phát run, ta cố gắng bình ổn nỗi sợ kéo nàng rời đi.

Nhưng quay đầu, Trịnh tướng quân đã kiệt sức, bị kẻ địch đâm mấy chục nhát vào người, hắn vẫn đứng đó vung thương giết kẻ địch.

Cuối cùng, hắn ôm hồng anh thương đứng trong sân, không còn hơi thở.

Trước khi chết, hắn thét một tiếng: “Làm tướng, không được hèn nhát!”

Chúng tướng sĩ nước mắt như mưa, bọn hắn che chở ta rời đi, một người lại nối tiếp một người ngã xuống.

Trong loạn thế này, mạng người như cỏ rác.

Ta từng tán gia bại sản, mang phần lương thực cuối cùng phân phát cho nạn dân, Kim gia theo đó bại lạc cửa hàng cũng không còn.

Nhưng đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh chiến trường tàn khốc.

Đẫm máu, đẫm thịt.

26

Khi các tướng sĩ hộ tống ta ra ngoài thành.

Dung tướng quân đã lâu không gặp rốt cục cũng xuất hiện.

Nét mặt hắn băng lãnh, nhìn ta như nhìn người chết.

“Ta đã nói qua, đế vương thì không nên có uy hiếp. Nếu ngươi bị bọn hắn bắt được, bọn hắn sẽ dùng ngươi uy hiếp bệ hạ. Ngươi tốt nhất nên tự sát đi!”

Tướng sĩ bên cạnh kinh ngạc: “Dung tướng quân, ngươi nói gì vậy? Trong thành đã loạn một đoàn, vừa rồi ngươi đi đâu?”

Sắc mặt ta trắng bệch, hỏi hắn: “Trong thành có gian tế, là ngươi phải không?”

Dung tướng quân cười lạnh, không phủ nhận.

Hắn hỏi ta: “Nếu vì hắn, ngươi nguyện ý chết sao?”

Ta cũng đã nghe những lời quân địch kia nói, hít một hơi thật sâu, ta trả lời: “Ngươi giết đệ đệ của thủ lĩnh quân địch, hắn đến đây báo thù. Nếu đầu ta có thể đổi lấy bọn hắn lui binh, ta nguyện ý chết.”

Dung tướng quân nói: “Vậy thì tốt, thẳng thắn cương nghị như vậy cũng coi như xứng đôi với hắn.”

Hắn vung binh khí trong tay về phía ta, ký ức cuối cùng của ta là Hinh Nhi tê tâm liệt phế kêu lên —

“Tiểu thư!!!”

......

GÓC NHÌN YẾN THIỆU

27

Yến Thiệu ngồi trên lưng ngựa, tim đột nhiên co rút đơn đớn từng trận.

Hắn che lấy tim, sắc mặt nháy mắt hiện ra vẻ khốn khổ.

“Bệ hạ không sao chứ?”

Hắn thẳng người lên, hỏi: “Không sao. Bọn hắn lại lui binh? Trận đánh này có điều bất thường.”

Vừa rồi trái tim co rút lợi hại, hắn dự cảm có điều chẳng lành. Bây giờ mắt còn đang một mực nhảy loạn.

Yến Thiệu tin vào trực giác của mình, hắn quyết định nhanh chóng quay đầu ngựa: “Thu binh, chúng ta về thành!”

Nhưng đến lúc đại quân về thành, thứ đập vào mắt là thành trì đổ nát.

Mắt Yến Thiệu tối sầm, từ trên ngựa té xuống.

“Bệ hạ!!!”

Hắn cố gắng leo lên cao như vậy, hao hết tâm tư bảo vệ nàng, vậy mà lại bởi vì hắn mà……

Hắn chợt cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa.

Đã nói ở đây chờ hắn mà?!

Yến Thiệu chỉ choáng một lúc liền nghe tướng sĩ bấm báo:

“Bệ hạ, thủ lĩnh tộc Hung Nô đến, cách thành không xa, theo tình báo còn trông thấy một nữ tử bên cạnh hắn.”

Khí huyết Yến Thiệu dâng trào, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, hắn cắn răng nhảy lên ngựa: “Đi!”

28

Lúc ta tỉnh lại, kết cục đã định.

Hinh Nhi bên cạnh ta nhỏ giọng nức nở.

Ta lấy tay che cái ót đau đớn, giãy dụa muốn ngồi dậy.

Ta hỏi nàng: “Đây là nơi nào? Dung tướng quân đang ở đâu?”

Một người tố y vải bố đẩy cửa bước vào, nàng ôm một cái hộp gỗ nhỏ, thần sắc bi thương.

“Dung Dung?” Ta kinh ngạc gọi nàng.

Dung Dung mặt đầy nước mắt, nàng chỉ cái hộp nói:

“Đây là đầu cha ta. Chúng ta đánh không lại tộc Hung Nô, chinh chiến lâu dài, binh mã chúng ta tổn thất vô cùng. Cha ta nói, ông ấy giết chết đệ đệ của thủ lĩnh đối phương, vậy thì dùng đầu của ông ấy đổi lại. Muốn ta đem đầu giao cho thủ lĩnh Hung Nô.”

Ta chịu đựng đau đớn mãnh liệt ở ót, giữ chặt nàng: “Một cái đầu của Dung tướng quân có thể làm Hung Nô lui binh sao? Thứ bọn hắn muốn là đầu ta! Để ta đi!”

Dung Dung lắc đầu: “Cha ta nói, để ta và tộc Hung Nô hòa thân. Thủ lĩnh tộc Hung Nô gặp ta, hắn… Sẽ đồng ý.”

Cái ót ta đau đến choáng váng, đứng cũng không đứng nổi, còn muốn nôn.

Ta hỏi nàng: “Đáng không?”

Dung Dung gật đầu, cố nặn ra nụ cười đầy chua xót: “Bệ hạ… sẽ nhớ tới ta. Con dân triều thần đều nhớ tới ta. Quân chúng ta cần nghỉ ngơi hồi sức, xin hãy nói cho bệ hạ, ta chờ hắn mười năm, nếu mười năm hắn còn không thể báo thù, ta sẽ đích thân giết thủ lĩnh tộc Hung Nô.”

Nói xong, nàng ôm hộp gỗ nghênh ngang rời đi.

Ta cảm thấy choáng váng, choáng váng đến trước mắt đầy mơ hồ, khoát tay mới phát hiện trên mặt đã đầy nước mắt.

Hinh Nhi cũng cảm động: “Nàng…cũng là anh hùng. ”

29

Lúc Yến Thiệu tìm được ta, Hung Nô đã lui binh.

Một trận này, để Yến Thiệu cảm thấy khuất nhục.

Gian tế không phải Dung tướng quân mà là một vị tướng quân khác, hắn mở cửa thành để Hung Nô tiến vào.

Dung tướng quân mặc dù không phải người hoàn hảo, nhưng lựa chọn cuối cùng của ông lại khiến người ta khâm phục.

Tên tướng quân phản đồ kia đã chết trong loạn quân.

Tiểu tướng quân Trịnh Hoan kiệt ngạo bất thuần cũng đã mất.

Dung tướng quân lấy đầu và Dung Dung hòa thân đổi lại thời gian thái bình ngắn ngủi.

Bọn hắn khuyên Yến Thiệu: “Bệ hạ, sức chiến đấu của tộc Hung Nô so với tưởng tượng của chúng ta càng lợi hại. Sau trận này chúng ta nguyên khí đại thương, không nên tái chiến, trở về thôi.”

Yến Thiệu ôm thi thể Trịnh Hoan trầm mặc hồi lâu không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi trời tối, ta kéo hắn đi: “Hắn vì bảo vệ ta mà chết, muốn trách thì cứ trách ta đi.”

Lúc này hắn mới nghiêng người sang ôm lấy ta, trong ngực ta nghẹn ngào khóc rống:

“Phu nhân, Yến Thiệu vô dụng, Yến Thiệu ai cũng không bảo vệ được.”

Ta bất đắc dĩ hỏi hắn: “Chàng quan tâm hắn như vậy, lúc đó sao còn muốn chém hắn?”

“Chỉ hù dọa hắn mà thôi. Tuổi hắn còn nhỏ làm việc dễ xúc động nên phải dọa một chút. Hắn còn thiếu ta bốn mươi trượng, hắn rốt cuộc cũng không thể trả ta……”

30

Yến Thiệu mang ta về kinh thành.

Hắn tự mình đi lĩnh bốn mươi trượng.

Mọi người đều nói Yến Thiệu một lời thiên kim, cũng cảm khái hắn đối với tướng sĩ rất tốt.

Cái vị trí đế vương này quá nặng nề, hắn hết lòng lo lắng, không dám buông lỏng một ngày.

Yến Thiệu ôm ta nói:

“Phu nhân, nàng biết không?”

“Ngay từ đầu ta không muốn tranh, nhưng con đường này một khi bước lên đã không thể dừng lại.”

“Ta muốn đế vương chi vị, đến cuối cùng vẫn là vì bảo vệ nàng. Ta muốn nàng không còn kiêng kỵ gì nữa, muốn thương đội nàng đi khắp thiên hạ.”

Hắn có sứ mệnh của hắn, ta cũng có sứ mệnh của ta.

Ta nói với hắn: “Yến Thiệu, một đế quốc cường thịnh không chỉ dựa vào hòa bình, ta còn muốn để bọn họ đều ăn cơm đủ no.”

Ta là một thương nhân, một thương nhân trồng lương thực trên đất mình rồi đem đi bán.

Ra khỏi hoàng cung tìm hạt giống mới, đem lương thực chỗ bội thu bán cho chỗ thiên tai.

“Tiểu thư, chúng ta bán lương thực không kiếm tiền sao?”

“Không kiếm, ít nhất hiện tại không kiếm.”

“Vậy thì lúc nào?”

"Mười năm sau vậy."

......

31

Ta và Yến Thiệu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Xuân đi thu đến, đã là năm thứ chín.

Thương đội của ta ngày càng lớn mạnh, vật phẩm buôn bán phong phú chủng loại, lộ tuyến thương đội ngày càng nhiều.

Mấy đô thành của Hung Nô cũng có thương đội của ta.

Nhưng năm nay, thương đội mang đến một tin tức:

Dung Dung chết, thủ lĩnh của Hung Nô vì quá bi thống cũng qua đời theo.

Lần này kế hoạch của chúng ta toàn bộ bị xáo trộn.

Binh mã của Yến Thiệu đã đủ đầy cường kiện, mà lương thực ta trữ cũng đủ nhiều.

Dung Dung gửi cho ta một phong thu, trong thư viết

“Bệ hạ, Kim cô nương, ta và thủ lĩnh tộc Hung Nô đã đạt thành hiệp nghị. Hắn đem mạng cho ta, ta báo thù giết cha. Mấy tên lính giết Trịnh tướng quân cũng đã xử tử.

Cuối cùng là ta mềm lòng, hai bên giao chiến không thể thiếu máu chảy.

Cha ta từng nói, không đánh mà thắng chi binh, mới là thượng sách. Bây giờ triều ta binh cường mã hãn, phồn vinh hưng thịnh, tộc Hung Nô nên cúi đầu hướng chúng ta cầu hòa.

Mà cha ta từng dạy một câu: Bình sinh chỉ một chuyện —– Sơn hà không có chuyện gì, quốc thái dân an.

Việc sau này giao cho các ngươi.”

......

32

Hàn Hàng một đường hộ tống ta về kinh.

Sau loạn thế, hắn cũng không làm giặc cỏ, mang theo thủ hạ nương tựa ta, cùng ta kiếm ăn.

Bây giờ đã có thể một mình đảm đương một phía.

Hắn đưa ta đến ngoài hoàng cung, có chút đùa cợt:

“Vẫn là phu nhân tốt với ta, trước loạn thế phu nhân nuôi ta một thời gian, sau loạn thế phu nhân cũng nuôi ta một thời gian. Phu nhân, nếu tên cẩu tặc kia không đối xử tốt với người, người liền tới tìm ta!”

Ta cười nhạo, người này trước sau vẫn làm ầm ĩ, lời nói dí dỏm của hắn ai thèm tin.

Vậy mà vẫn có người tin.

Yến Thiệu vội vàng chạy đến, một bước nhanh chóng đem ta từ trên ngựa ôm xuống.

Ta kinh hô một tiếng, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.

Thanh âm Hàn Hàng phía sau truyền tới:

“Buồn nôn!!! Quá chua rồi cái đôi thối tình lữ kia.”

Hắn thúc giục gã lái xe sai vặt: “Đi mau đi mau, không khí hôi chua hun ta muốn chết rồi.”

Xe ngựa lập tức chạy như bay.

Yến Thiệu bên cạnh ôm lấy ta, không quên dặn dò thị vệ:

“Trước hoàng cung không được phóng ngựa, đi tìm hắn phạt hắn vài lượng.”

Ta ôm Yến Thiệu cười ha ha, đúng là có thù tất báo.

“Lần này đừng đi nữa.”

Hắn ôm ta đi vào hoàng cung.

“Ta không muốn một mình một trên long sàng nữa.”

“Ừm… xem biểu hiện của chàng.”

“Cam đoan khiến phu nhân hài lòng. ”

“Trước tiên để ta nghiệm hàng chút đã.”

......

Ánh chiều tà vẩy lên phiến đá của hoàng thành.

Mặt trời dần dần buông xuống.

Một đế quốc cường đại phồn thịnh dần dần quật khởi.

HOÀN.
Bình Luận (0)
Comment