Suốt cả đêm, Trần Tư bị Tần Thanh Dư áp đảo đến ba, bốn lần, lúc mơ mơ màng màng bị “yêu” đến tỉnh táo rồi lại chìm vào mơ hồ. Cô khàn giọng, kéo dài giọng gọi anh “Alessio”, âm thanh ngọt ngào như mật ong quấn quanh tim Tần Thanh Dư, khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí, như thể ngâm trong dòng mật ngọt, ngọt ngào đến mức không thể cưỡng lại được.
Hậu quả của việc “yêu đương” mãnh liệt này là ngày hôm sau Trần Tư ngủ thẳng tới trưa mới miễn cưỡng mở mắt, vừa tỉnh dậy đã cảm thấy lưng và chân nhức mỏi, từng khớp xương như đang rên rỉ vì đau đớn. Cô khẽ hắng giọng, phát hiện ra giọng mình đã khàn đến mức không nói nổi, còn kẻ đầu sỏ thì không biết đã đi đâu mất, chỉ để lại một ly sữa trên đầu giường.
Trần Tư đẩy cửa ra, lê dép đi chuẩn bị rửa mặt, vừa ra tới cửa thì gặp Tần Thanh Dư từ dưới lầu đi lên. Anh mặc áo thun và quần thể thao, giày thể thao và đeo bảo vệ đầu gối, có lẽ vừa mới chạy bộ về, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Anh cầm một chai nước đổ vào miệng, ánh mắt liếc qua thấy Trần Tư, liền bước nhanh đến bên cô. Người anh tỏa ra hơi nóng, khi lại gần thì chiếc quần thể thao đã dựng lên một cái lều nhỏ mà mắt thường cũng có thể thấy. Trần Tư nhìn chằm chằm cái lều nhỏ kia, chỉ cảm thấy chân nhũn ra, eo nhức mỏi, cô nghi ngờ người đàn ông này có phải đã bí mật đổi ngày tháng sinh trên chứng minh nhân dân, thật ra là mới hơn hai mươi tuổi thôi đúng không?
Dựa vào tường, cô khoanh tay trước ngực làm dấu “Không” với anh, ra hiệu giữ khoảng cách. Tần Thanh Dư uống hết nước, vài giọt nước còn đọng lại trên môi anh, yết hầu lên xuống, sau đó anh bước tới bên cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên tai cô, thì thầm: “Buongiorno.” (Chào buổi sáng)
Trần Tư nhăn mặt, đã mười hai giờ rồi mà vẫn chào buổi sáng, chẳng lẽ anh còn muốn chế giễu cô vì đã ngủ quá lâu? Phía dưới của anh căng cứng, khiến cô chỉ nhìn thôi đã cảm thấy chân mềm nhũn, vội đẩy anh ra để đi rửa mặt.
Chưa kịp đóng cửa, Tần Thanh Dư đã chen vào, tự nhiên nói: “Anh muốn tắm!” Rồi cứ thế thản nhiên cởi áo ngay trước mặt cô, để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc, đường nhân ngư sắc nét như được điêu khắc, phía dưới càng không thể miêu tả. Trần Tư chỉ lướt qua một cái mà mặt đã đỏ bừng, tim đập liên hồi. Khi thấy anh định cởi quần, cô vội đẩy anh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, tự hỏi hồi xưa Tần Thanh Dư đâu có như vậy đâu chứ?
Ban đầu, anh là người thế nào nhỉ? Nghiêm túc, lãng mạn, quyết đoán và chuẩn xác, là một nhà đầu tư có tầm nhìn độc đáo, quả thật là một người sếp tốt. Rất nhiều khi, Trần Tư không cần phải giải thích nhiều, anh đã có thể tự nắm bắt cốt lõi của vấn đề. Anh gọi đó là “tư duy toán học”.
Trong năm đầu tiên khi làm phiên dịch cho Tần Thanh Dư, Trần Tư đã gặp rất nhiều phụ nữ xuất sắc bên cạnh anh, nhưng dù là ai, trong tình huống nào, anh đều giữ một khoảng cách hợp lý, tạo cho cô một sự thoải mái đặc biệt. Nhưng từ khi hai người bắt đầu quan hệ, hình ảnh ban đầu dường như đã dần dần tan biến. Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn mất đi, khi ở trước mặt người khác, Tần Thanh Dư vẫn giữ được phong thái lạnh lùng ấy. Chỉ khi ở bên Trần Tư, đặc biệt là trên giường, lý trí, bình tĩnh, và sự kiềm chế của anh đều biến thành ngọn lửa đam mê, đốt cháy cả hai người.
Ban đầu, chỉ là ngọn lửa nhỏ le lói, nhưng dần dần ngọn lửa ấy bùng lên, lan tỏa theo từng mạch máu, khiến cả hai đều mất lý trí. Đến cả Trần Tư cũng không thoát khỏi sức nóng của ngọn lửa ấy.
“Em đang nghĩ gì thế?” Tần Thanh Dư mở cửa phòng tắm, quấn khăn bước ra, từ phía sau ôm lấy Trần Tư, chống tay lên gương, nhìn hình ảnh hai người trong gương với vẻ suy tư.
Trần Tư giật mình tỉnh lại, nhận ra bàn chải điện của mình đã ngừng từ lúc nào. Tần Thanh Dư nhìn cô rửa mặt súc miệng, khi cô chuẩn bị quay đi thì anh bất ngờ bế cô lên. Trần Tư giật mình, vội vàng đẩy anh ra: “Tần Thanh Dư! Buông em xuống!”
Anh lắc đầu, bế cô đi một vòng quanh phòng ngủ, khiến Trần Tư tưởng anh định làm gì đó, liền vội vàng dùng chân đạp anh, may mà anh chỉ quay một vòng rồi bế cô xuống lầu. Hai người vừa đùa giỡn vừa tiến vào phòng thay đồ, Tần Thanh Dư đặt cô ngồi xuống ghế: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, thay đồ đi nhé?”
“Ra ngoài?” Trần Tư ngẩn ra, trước giờ hai người chỉ ra ngoài vì công việc, đây là lần đầu tiên họ đi cùng nhau mà không có lý do công việc nào.
“Phải. Anh đã đặt chỗ trước rồi, là một nhà hàng tư nhân rất ngon.” Anh vừa nói vừa mở tủ đồ, nhưng vừa kéo ra được một nửa thì dường như nhớ ra điều gì, liền vội đóng lại.
Trần Tư nhìn động tác của anh, không hiểu chuyện gì, bèn lại gần, phát hiện anh đang lén giấu một chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Trần Tư đứng cạnh, anh có vẻ biết là không thể giấu nữa, đành đưa hộp cho cô: “Mở ra xem nào?”
Bên trong lớp nhung lót của hộp có khắc tên thương hiệu: Van Cleef & Arpels, thương hiệu trang sức nổi tiếng. Bên trong là một đôi bông tai tinh xảo, hình hoa hồng sáu cánh Giáng Sinh. Những cánh hoa bằng ngọc trai óng ánh, nhụy hoa bằng kim cương lấp lánh dưới ánh đèn của phòng thay đồ, tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ.
“Thực ra anh muốn để em tự phát hiện ra, nhưng rồi lại quên mất.” Tần Thanh Dư ngượng ngùng giải thích. Trần Tư nhìn đôi bông tai nhỏ xinh ấy, ngẩng lên hỏi: “Đẹp thật, nhưng sao tự nhiên lại tặng em món này?”
“Hôm bữa trong bữa tiệc trên xe… chẳng phải bông tai của em bị mất sao? Nên anh bù lại.” Anh vừa nói vừa định giúp cô đeo lên. Trần Tư vén tóc lên, tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim vững chãi của anh.
“Chỉ cần anh đừng rời xa em là đủ rồi.”