Tần Thanh Dư ôm chặt Trần Tư, lật qua lật lại đến tận hai giờ sáng mới chịu buông cô ra. Toàn bộ cơ thể Trần Tư đều in dấu vết của anh, kiệt sức đến mức không còn chút sức lực nào, cuối cùng gục vào lòng anh, được anh bế về giường.
Sáng hôm sau, cả hai hiếm khi ngủ đến tận mười giờ. Trần Tư vừa cử động, đôi chân và eo đã đồng loạt phản đối đau đớn. Tần Thanh Dư vẫn còn ngủ, từ phía sau ôm lấy cô, gương mặt vùi vào cổ cô.
Trần Tư cau mày, tối qua cô quả thật đã quá buông thả. Cô nén sự khó chịu, gắng gượng rời giường, bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương. Có lẽ cả chiếc áo sơ mi cũng không đủ để che những dấu vết anh để lại.
Cô tắm rửa, dùng kem che khuyết điểm cẩn thận bôi lên từng vết bầm tím, rồi cài cúc áo đến tận cổ. Tần Thanh Dư bất ngờ đẩy cửa bước vào, vài lọn tóc dựng lên trông có vẻ dễ thương.
Anh bước tới bồn rửa mặt, cả hai đều im lặng, chỉ có tiếng bàn chải điện vang lên đều đều, nghe thật chói tai trong sự yên tĩnh.
Trong lòng Tần Thanh Dư có chút bất an. Anh nhớ lại lần đầu tiên khi say và có quan hệ với Trần Tư, sáng hôm sau cô cũng có biểu cảm như thế này: bình tĩnh nhưng mất hết vẻ thoải mái thường thấy, như thể mất đi toàn bộ hy vọng.
“Trần Tư.” Tần Thanh Dư nhổ kem đánh răng, quay đầu gọi cô. Trần Tư nhìn anh một cái: “Cuộc họp lúc bốn giờ chiều đúng không?”
Anh gật đầu. “Em biết rồi, lát nữa em sẽ tự đến.” Cô vừa nói vừa giơ tay bôi đều kem che khuyết điểm lên cổ, như thể chính cô mới là người đã qua đêm với anh.
Nói vậy, cũng không phải là sai.
Tần Thanh Dư không nói thêm gì, anh cạo râu, bôi kem dưỡng sau khi cạo, cả hai đều không nhắc gì về đêm qua, như thể chỉ là một giấc mơ, một vầng trăng trong nước, vừa chạm vào đã tan biến.
Buổi chiều, cuộc đàm phán vẫn căng thẳng như thường, bên kia vẫn cố gắng kiếm thêm chút lợi ích. Cả hai bên giằng co từng chút một, lời qua tiếng lại. Cứ hai mươi phút lại đổi phiên dịch, nếu không, không ai chịu nổi cường độ làm việc cao thế này. Hai phiên dịch làm việc cùng Trần Tư đều là người giàu kinh nghiệm. Ba giờ đàm phán căng thẳng trôi qua, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết, Trần Tư thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng chỉ còn vài câu chào hỏi, Trần Tư không mở miệng nữa, thay vào đó là một phiên dịch viên lớn tuổ0i hơn. Mọi người bắt tay nhau và bước ra khỏi phòng họp, đầu óc Trần Tư như tê liệt, không còn muốn nói thêm gì.
Đau họng, mệt mỏi, đau lưng, mọi thứ đều nhắc cô rằng bản thân đã vượt quá giới hạn. Cô thở dài, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về căn hộ.
Qua đêm tại nhà Tần Thanh Dư đúng là một quyết định không sáng suốt. Đến nửa đêm, cô gần như ngất đi nhưng lại bị anh làm tỉnh dậy. Không hiểu anh bị gì mà một đêm không ngơi nghỉ, lần lượt thử mọi tư thế từ chính diện, phía sau, thậm chí cả nằm nghiêng. Dương v*t của anh to lớn, nhiều lần nghiền nát vào nơi nhạy cảm của cô, chỉ để lại cảm giác tê dại, khiến cô không còn biết gì khác. Sàn nhà nơi hai người quấn quýt chỗ nào cũng đầy vết nước, chỉ nhìn thôi cũng khiến cô đỏ mặt.
Tối qua bầu trời đầy sao, cả bầu trời rực sáng. Cô được anh ôm ngắm sao Bắc Đẩu, các chòm sao khác, rồi lại bị đẩy vào từng tư thế khác nhau. Mồ hôi của anh còn chân thực hơn cả những ngôi sao, từng giọt rơi xuống má cô, mằn mặn, đắng chát.
Không rõ là nước mắt hay mồ hôi, dường như cuối cùng cô đã khóc lóc cầu xin anh dừng lại trong sự hỗn loạn của cơn mê. Thế nhưng sáng hôm sau, cô vẫn đứng được suốt ba giờ đồng hồ với đầu óc tập trung liên tục. Có lẽ Tần Thanh Dư nên trả cho cô hai phần lương: một phần cho công việc phiên dịch, một phần cho việc làm ấm giường.
Chỉ là câu hỏi của anh tối qua quá thực, thực đến mức phi lý. Cô chưa từng nghĩ mình và Tần Thanh Dư là người yêu, cùng lắm chỉ là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới, nếu khó nghe hơn thì là bạn giường cố định. Nhưng dù thế nào đi nữa, câu hỏi ấy vẫn giống như một viên đá ném xuống giếng cổ, vang lên một tiếng “đùng”, khuấy động tâm trí cô không yên.