Người Phụ Nữ Của Mình Tôi

Chương 17

Cậu mệt mỏi đáp xuống sân thượng của một công ty lớn, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với công ty cậu đang quản lí. Bước xuống cầu thang, xông thẳng vào phòng giám đốc mà mặc kệ nữ thư kí đang gào thét vì hai tay bị vệ sĩ của cậu trói. Vừa vào phòng, một người đàn ông chợt hét lên: " Tôi đã bảo tìm thấy cô ấy hẵn vào cơ mà. Tôi không còn là gì trong mắt các người nữa phải không? " Cậu phi tấm ảnh về phía anh, ngồi xuống ghế sô pha gần đó khẽ nhắm mắt lại. Ngay lập tức một bé gái bị dẫn vào, ôm chặt cậu luôn miệng gọi anh hai. Cậu lạnh lùng cất giọng: " Tìm mẹ Tử Tuyết sao? " Nghe thấy tên cô, anh quay mặt lại, thấy hai khuôn mặt giống mình như đúc. Cậu giở sổ trên tay một vệ sĩ: " Hạ Nam sinh năm... bố mẹ... là chủ tịch công ty... bang chủ bang... chồng của... có tính chiếm hữu cao và là người thừa kế tất cả vật chất của Hạ gia. Phải không? " Anh bất ngờ: " Tại sao cháu biết? Còn tấm ảnh nữa? " Cậu nắm tay anh và bé gái ra bệnh viện gần đó. Sau khi xét nhiệm, liền đưa giấy xét nhiệm cho anh rồi gọi taxi lai cả ba về công ty anh. Sau khi lên phòng anh, anh nhíu mày: " Ý là sao? " Cô bé ngồi lên ghế giám đốc của anh, chống cằm: " Tử Phong [ tên tiểu bảo bối ấy ] anh giúp chú ta thông não ra đi ~ " Tử Phong nhếch môi rồi trả lời: " Tôi là con Hạ tổng đây và Lâm Tử Tuyết. Kia là Tử Hạ - em gái tôi. Chúng tôi là bang chủ và bang phó bang Hắc - kiêm giám đốc và tổng giám đốc công ty chuyên sản xuất kim cương, đá quý lớn nhì thế giới, sau công ty này. Bang chủ Hắc nhận chúng tôi làm con nuôi và trao tất cả cho chúng tôi và tất nhiên là mẹ Tuyết không biết " Hạ Nam vui mừng ôm cả hai thiên thần { ác quỷ } bé nhỏ mà xoay vòng vòng. Bỗng anh hỏi: " Các con về đây làm gì? " Cả hai đồng thanh: " Tìm ba và giúp ba lấy lại mẹ " Anh cười, gia đình anh sắp đoàn tụ rồi! Cuộc sống của anh thật hạnh phúc =))
Bình Luận (0)
Comment