Người Săn Ác Quỷ

Chương 14

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã ra ngoài. Lúc Ngân Hách ngủ, tai hắn rất thính, nếu không cẩn thận, tôi chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện. Thật ra, trong thời gian qua, tôi bị hắn tóm được mấy lần, cứ như thế, tai hắn càng thính hơn.

Thông thường mà nói, con trai khi ngủ thường ngủ say như chết, nhưng hắn lại không thế. Không biết hắn rốt cuộc lớn lên trong môi trường như thế nào? Lẽ nào, bẩm sinh đã có đôi tai ghê gớm như vậy?

Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Sauk hi đấu với Ngân Hách, lòng tôi nặng trĩu như bị đá đè vậy, đè đến nỗi tôi không thể thở được.

Mùa xuân sắp qua rồi, nhưng buổi sáng sớm vẫn hơi lạnh. Một con gió thổi qua con đường tiêu điều, vắng vẻ. Chỉ có mình tôi bước đi.

Đây là cảm giác thất bại mà cho dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể nào giải tỏa được, mùi vị đó thật cay đắng. Đến nỗi, dù đã qua một ngày, nụ cười chua xót vẫn còn lưu lại trên khóe môi tôi. Chỉ có điều này…

Cộc, cộc, cộc! Tôi gõ vào cánh cửa vốn đã rách tả tơi.

“Chú ơi!”

Cộc, cộc, cộc!

“Mở cửa! Huệ Bân mà chú yêu thương nhất đến rồi đây!”

Kẹt… Chẳng bao lâu sau, cửa mở. Chú tò đầu qua khe cửa, mắt vẫn còn mơ màng. “Hả? Gì thế? Tôi không lấy báo.”

“Khôngphải giao báo, con là Huệ Bân đây.”

Chú dụi dụi hai mắt, rồi nhận ra tôi, chú tròn mắt hỏi: “Sao lại đến đây hả?”

“Chú không mời con vào nhà sao?”

“Đã được chủ tịch cho phép chưa? Chẳng phải nói trước khi thi tốt nghiệp thì không thể đến sao? Ai da! Lạnh quá! Mau vào trong nhà đi!”

Chú chỉ mặc chiếc áo thun cộc tay, tôi đẩy chú một mạch vào phòng. Căn phòng tuy sơ sài, nhưng rất sạch sẽ, ngăn nấp, nó thể hiện tính cách của chú.

“Chú, chú còn ngủ à?”

“Tất nhiên. Bây giờ là mấy giờ chứ…Hơ…hơ…”

“Thế à? Nếu không phải vào giờ này, con không thể đến vào lúc khác được. Xin lỗi chú.”

“Không sao, không sao.”

“Chú, Lúc trước chú ngủ ít lắm….”

“So với ngày xưa, bây giờ sức khỏe không còn như trước nữa.”

Nếu bạn hỏi tôi, ngoài bố ra thì ai là người quan trọng nhất. Tôi sẽ không do dự, trả lời, là chú. Một năm trước, chú là tài xế của bố, nhưng vì dạy võ công cho tôi nên bị bố cho thôi việc. Chú từ chối tiền trợ cấp của bố. Gần đây, chú mở một cửa hàng để duy trì kế sinh nhai.

Chú là sư phụ tôi. Tuy tôi đã học qua nhiều lớp huấn luyện, nhưng chỉ xem là tập thể dục thôi, không thể gọi là võ công được. Cho nên, từ lớp 10, tôi đã chăm chỉ học võ công với chú. Nghe nói, lúc còn trẻ, chú cũng là một cao thủ võ lâm nổi tiếng, nhưng có một lần, chú bị thương, suýt mất mạng. Lúc đó, vì mẹ tôi cứu chú, chú mới có ngày hôm nay, chú nói, mẹ là ân nhân cứu mạng chú, cho chú cuộc sống thứ hai.

Tóm lại, vi những mối quan hệ đó, chú ngẫu nhiên trở thành sư phụ tôi. Tôi trước giờ không hề phủ nhận chuyện chú là sư phụ tôi. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, mặt bố đanh lại, bố không cho tôi gặp chú. Mỗi lần đến thăm chú, với tôi là một khó khăn rất lớn.

Độ này, chú tiều tụy quá. Lòng tôi đau từng cơn, giống như đang đối mặt người cha đang ngày càng già đi. Nhưng tôi vẫn không biểu lộ ra nét mặt, mỉm cười: “Hì, hì… chú!”

“Xem ra có chuyện gì rồi?”

“Không có, không có gì.”

“Mặt con hiện rõ lên rồi kìa, còn nói không có.”

“Tâm trạng con không vui nên đến thăm chú.”

“Vậy à? Uống trà đi, uống xong rồi thì về đi. Nếu người nhà phát hiện con biến mất thì sẽ rất lo lắng. Chủ tịch sẽ trách mắng con.”

“Mắng là còn may, chắc chắn sẽ tát con thật mạnh.”

“Đã biết mà còn cố phạm lỗi, con nghỉ ngơi chút xíu rồi về đi.”

“Chú…”

Chú sắp ra ngoài lái xe, tôi nắm chặt chú.

“Rốt cuộc con muốn nói gì?” Chú có vẻ như đã đoán trước được, ngồi xuống đợi tôi nói.

“Chú…chú có thể dạy võ công lại cho con không?”

“Chú đã không còn gì có thể dạy nữa rồi.”

“Con biết. Chú dạy con đều là chiêu thức cơ bản nhất, hơn nữa, chủ yếu là phòng thủ. Những chiêu này chỉ sử dụng trong trường hợp cấp bách thôi. Chú dạy con chiêu thức tấn công, uy hiếp đối thủ được không? Hả?”

“Võ công, bất luận là phòng thủ hay tấn công đều nguy hiểm và uy hiếp đối phương.”

“Chú….”

“Con sao vậy? Những gì có thể dạy chú đều dạy cho con cả rồi.”

“Căn bản không thể! Võ công chú dạy con, con gần như tiếp thu hết toàn bộ! Nhưng sao lại bị thằng nhóc đó đánh bại chứ?”

“Thằng nhóc?”

“Con…thua rồi.”

“Cái gì?”

Chú tỏ vẻ khó mà tin chuyện này. Không che giấu vẻ kinh ngạc, chú vội hỏi tôi:

“Lúc nào? Ai? Tên nào?”

“Tối qua, người giám sát con.”

“Người giám sát? Không phải thằng nhóc nhỏ hơn con một tuổi mà lần trước gọi điện thoại, con đã nói với chú chứ?”

“Dạ.”

Chú vẫn nhớ nhân vật chính tôi nói với chú qua điện thoại. Thấy tôi mặt mày ủ ê, trả lời, chú nghiêng đầu, nói: “Con đã thua rồi, sao không bị thương gì cả?”

“Hắn đỡ được đòn tấn công của con, chỉ có trúng hai lần…”

“Đã dốc hết sức chưa? Đã dốc toàn lực phải không?”

“Dạ.

“Không phải chứ?”

“Từ khi học võ với chú, con chỉ bị một người là hắn đánh bại. Con sắp điên rồi.”

“Chú đã dạy hết cho con rồi. Xem ra, chiêu thức của chú đã lỗi thời rồi, không đánh thắng được tên nhóc đó. Trên thế giới này, chỉ có người không ngừng phấn đấu mới là kẻ mạnh.”

“Trước giờ, con chưa gặp qua người lợi hại như chú. Lúc chú làm tài xế cho bố, cho chỉ mới lớp 3. Một mình chú đánh bại hết bọn người xấu muốn giết con. Từ lúc đó, con chưa gặp người nào lợi hại hơn chú!”

“Nhưng thói đời luôn thay đổi. Con đánh thua tên nhóc đó, con phải bái nó làm sư phụ, sau đó, vượt qua nó. Con không thể dựa theo những tiêu chuẩn trước đây để giá có phải cao thủ không. Chi bằng, con dựa vào tinh thần bền bỉ của mình mà học võ với hắn. Thế nào?”

“Chú…” Tôi không biết nói gì nữa.

Sau thời gian im lặng, tôi cuối cùng cũng hiểu, đã không còn lý do gì để quấy rầy chú. Tôi có xin chú thế nào đi nữa, cũng không có tác dụng, tôi cười chua chat. “Buồn quá!”

“Chú cảm thấy, con đến tìm chú không chỉ vì nguyên nhân này.”

“Chú nhận ra à?”

“Con không phải đứa trẻ chỉ vì thua một trận đấu mà mặt mày ủ ê.”

Tôi cảm thấy chú như nhìn thấu tâm can tôi. Phải, chỉ dơn thuần thua trận, tôi sẽ không như thế, tất nhiên, vì cảm giác thất bại, tôi có hơi buồn. Nhưng tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này.

“Hôm nay là ngày giỗ mẹ con à.”

“….”

“Đã là ngày giỗ, con nên ở nhà.”

“Đã 10 năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện này, tim con tan nát. Con không cách nào có thể ở nhà được.”

“Đã là ngày giỗ, con nên ở nhà… Ra ngoài cho khuây khỏa chút xíu rồi trở về cũng được.”

“Trong 10 năm qua, con đã làm được gì… Nghĩ lại, chẳng có gì cả.”

“10 năm qua con lúc nào cũng nhớ tới mẹ, như thế đã là rất phi thường rồi.”

“Có thể càng giỏi hơn nữa được không nhỉ?”

“….”

“Chú, ký ức con người thật vô dụng, lẽ nào không thể xóa hết ký ức mấy năm trước sao? Tất cả những chuyện khác, con quên rất dễ dàng… Nhưng tại sao, hồi ức về chuyện này, bất luận con cố gắng thế nào, con cũng không thể nào quên được.”

“……”

Chú không nói gì, chỉ nhìn, xoa đầu tôi. Tôi khóc sướt mướt.

“Con…nhớ rất rõ hình xăm trên cánh tay bọn người đó. Con quyết không tha thứ. Cho dù phải bỏ hết lòng tự tôn của mình, con cũng phải trả thù rửa hận.”

“Huệ Bân, nên từ bỏ đi. Con có thể lựa chọn cuộc sống khác.”

“Chú….”

“Ừ, chú biết rồi. Chú có tư cách gì ngăn cản con. Nhưng, con nhất thiết đừng để bị thương.”

“Con rất biết ơn chú, chú biết không?”

“Biết ơn chú thì đứng để bị thương. À, nhưng mà tối quam con giao đấu ở đâu?”

“Dạ, ở bãi đổ xe! Có ồn ào thế nào cũng không ai nghe thấy!”

“Ừ, đánh nhau phải cẩn thận một chút.”

“Hắn chỉ phòng thủ, không ra tay.”

Nghe tôi nói, chú thở dài, nắm chặt tay tôi.

“Mẹ con nhìn thấy nhất định rất đau lòng. Tay con gái lại thế này.
Bình Luận (0)
Comment