Người Săn Ác Quỷ

Chương 52

“Tớ chọn, tớ thích à?”

“À, sao lại chừa cho tớ hộp sữa sôcôla?”

“Mấy hộp khác đều bị các bạn trong lớp uống hết rồi. Bọn họ biết được, cậu nghe tớ muốn uống sữa nên mua cho tớ, thì không dùng những lời như Ở rể nhà vợ gì đó để chế nhạo tớ. Họ cũng không nói những câu như Có hay không có bãn lĩnh gì đó nữa.”

“Một học sinh trung học mà có bãn lĩnh mới lạ”

“Thế à?”

“Đồ ngốc” Tôi đã quen với cách khiêu khích của Ngân Hách, nhưng tại sao, tôi vẫn cảm thấy sâu thẳm trong lòng có cơn giận đang sôi sùng sục.

Lúc nãy vừa nói chuyện với Ngân Hách vừa băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía chúng tôi.

“Á!”

Tôi sợ cứng cả người, lúc này, có một cánh tay ôm chặt lấy tôi. Đến khi tôi định thần lại nhìn, Ngân Hách ôm chặt tôi vào lòng và đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi vừa lao đến với vẻ mặt đáng sợ. Chiếc xe điên đó lao qua chỗ chúng tôi đứng, đâm vào tường, tài xế xe đó chắc bị nát người rồi. Ngân Hách buông tôi ra, chầm chậm đi lại gần chiếc xe, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên, mọi người vây kín xung quanh. Ngân Hách mở mạnh cửa xe, kéo người trong xe ra như nhổ hành. So với chiếc xe bị đụng không ra dáng hình gì, tình trạng của ông tài xế này xem như còn tốt.

Đầu tiên, Ngân Hách nắm thân áo trước của người đàn ông đó, bắt đầu tra khảo: “Này....Mẹ kiếp….Ông làm gì thế hả?”

Chú tài xế làm người ta khó chịu đó, trán chảy máu trong một ngày nắng nóng gay gắt này. Ông ta hính như say rồi, nếu không thì, sao ông ta không biết rõ tình hình? Phải biết bây giờ không phải lúc ông ta la hét.

“Mày…Đồ chó!”

“Nếu lúc nãy đụng phải cô ấy thì làm sao? Hả?” Ngân Hách giận dữ nhìn hắn, hình như thật sự sẽ không tha cho ông ta, Ngân Hách hùng hổ nói.

Nhưng chú này say mèm đó đã mất đi khả năng phán đoán.

“Không việc gì,,,không việc gì…dù sao cũng đều chết cả!”

“Đừng có gào vào tai tôi! Khốn kiếp!”

“Cái…cái gì? Thằng nhãi con!”

Tôi phải ngăn Ngân Hách lại, nếu cứ thế này có khả năng Ngân Hách sẽ giết ông ta mất. Nếu là trước đây, xảy ra tình huống thế này, tôi nhất định sẽ đe dạo, đòi đánh ông ta, nhưng Ngân Hách độc ác hơn tôi, hắn tuyệt đối không nhẹ tay như tôi.

Tôi chạy lại bên Ngân Hách nhanh như cơn gió, Ngân Hách vừa giơ tay lên định đánh, tôi nắm chặt nắm tay anh ta.

“Bỏ ra!” Đám đông xung quanh nghe Ngân Hách nói thì lập tức yên lặng, xem ra, trong tai họng,câu “bỏ ra” tức là “câm miệng”

“Dừng tay! Đừng đánh! Ông ta là bậc cha chú cậu, cậu dừng tay.”

“Là ông ta tự mình nói muốn chết. nếu đã muốn, tớ giúp ôngta toại nguyện.” Ánh mắt Ngân Hách lạnh thấu xương hơn gió ở đỉnh Himalaya, săc nhọn hơn cả lưỡi dao. Cả người Ngân Hách, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ lạnh lùng, xem ra, Ngân Hách vốn chỉ định nói thôi, nhưng nghe ông ta nói, lập tức mât đi lý trí.

“Tớ bảo cậu dừng tay.”

“Loại người như ông ta không đủ tư cách tồn tại trên đời này.”

Thật sự mất đi lý trí rồi, lần này thì xong rồi. Tôi vẫn nắm chặt nắm tay Ngân Hách. Trong số đám con gái, vóc dáng tôi không phải là thấp bé, nhưng tôi vẫn phải lấy hai tay nắm chặt lấy nắm đấm của hắn.

“Mày…là đồ khốn…Hai đứa mày…hức…đang làm gì…”

A, ông này thật làm người ta tức chết.

Ngân Hách lắc mạnh tay ông ta, nói:” Tại ông, cô ấy suýt chút bị thương, ông không những không xin lỗi, còn nói muốn chết? Muốn chết phải không? Hôm nay, tôi sẽ cho ông thấy đường xuống suối vàng như thế nào?”

Ngân Hách đe doạ, tôi cảm thấy hắn càng nắm chặt nắm đấm mình hơn. Tôi quả hết cách…Thật sự không còn cách nào khác, hét lớn: “Cậu! Không định tặng quà cho tớ à?”

“Quà gì?” Giọng nói khô khốc của Ngân Hách làm tôi thấy rát trong cổ họng. Tôi có thể làm gì chứ, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, chỉ còn cách này mới ngăn được hắn.

“Tớ muốn dùng ….phiếu sử dụng vô thời hạn! Mau theo tớ về nhà!”

Im ắng vài giây…

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Ngân Hách đã dịu đi nhiều, bởi vì, hắn đang nhẹ mỉm cười.

Ngân Hách ném ông ta xuống đất, nói: “ Nếu để tôi nhìn thấy ông lần nữa, ông chết chắc. Mẹ kiếp! “

Thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngân Hách chửi câu nhẹ như thế. Sau khi chúng tôi rời khỏ không lâu, thì cảnh sát đến hiện trường. ĐÚng thế, xem như giải quyết được một việc lớn.

Tôi hy vọng như thế là kết thúc rồi, nhưng…

“Tớ muốn tặng quà cho Huệ Bân.”

Nói khoa trương một chút, giọng nói này có phần quá thân mật. Có lẽ, hắn muốn chọc tôi cười, điều này làm tôi bất an. Tôi thật sự muốn đi chậm chút xíu, lại bị hắn kéo về nhà không thương tiếc.

Vừa về tới nhà, tôi viện cớ là phải tắm, chạy ngay lên lầu. Tôi trốn vào nhà vệ sinh nhanh như gió, sau đó, cố gắng tắm thật lâu. Nhưng như thế cũng không tới một tiếng đã tắm xong rồi.

Cộc…cộc…cộc.

“Này, cậu đang giặt quần áo à? Hả?” Ngân Hách gõ cửa buồng tắm, nói.

“ Hả? À..tớ…đúng thế…tớ đang tắm!”

“Trước khi tớ tông cửa vào, mau mở cửa ra!”

“Câm miệng! Lúc người ta đang tắm, phá cửa vào là quấy rối tình dục đấy!”

“Thế à?”

“Ừ!”

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng chân Ngân Hách bước đi. Tôi cảm thấy rất lạ, ngồi xuống bồn tắm.

Tôi không thể không thích, tôi thích đôi môi mềm mại của Ngân Hách. Hơn nữa…hắn khá thành thạo. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì, luận về tuổi tác, tôi là chị. Nhưng tôi cứ cảm thấý, mình bị Ngân Hách khống chế trong lòng bàn tay.

Cạch,

Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa vang lên âm thanh khiến người ta bất an. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa đáng chết đó đã mở một nửa. Ngân Hách thò đầu vào, miệng cười toe toét: “ Gần đây thịnh hành kiểu mặc quần áo khi tắm à?”

“Ơ..”

“Tóc cũng ướt rồi. Xem ra, hình như cậu đã tắm xong rồi.” Ngân Hách toét miệng cười, sau đó, hắn bước đến chỗ bồn tắm tôi đang ngồi.

Hắn đứng trước mặt tôi, giơ tay ra: “Đứng dậy đi. Ghét thì nói ghét. Tuy trong lòng rất đau, nhưng tớ không tệ đến nỗi làm người con gái mình yêu sợ hãi.”

“Ngân Hách..”Tim tôi ấm lên, bỗng chốc cảm thấy mìnhthật tệ. Vì, tuy chỉ trong phút chốc, nhưng tôi thật sự từng nghĩ Ngân Hách rất đáng sợ. Tôi cảm thấy thật xấu hổ, cho nên mới từ chối nụ hôn của Ngân Hách. Nắm tay Ngân Hách, tôi đứng dậy.

Ngân Hách đưa tôi về đến cửa phòng, hôn lên mu bàn tay tôi, nói:

“Hôm nay như thế này vậy.”
Bình Luận (0)
Comment