Người Săn Ác Quỷ

Chương 61

“ Cậu là đồ biến thái à? Nhìn gì mà nhìn?”

“!”

“ Cậu có thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác?”

Tóc Xám hình như đang đợi tôi dội nước để cởi áo ra, bên trong, hắn mặc áo thun ba lỗ.

Nhưng tất cả không cần thiết, bởi vì mắt tôi chỉ nhìn vào hình xăm cây thánh giá trên vai hắn, tôi cứ trừng mắt nhìn cái hình đó, không cách nào quay nhìn chỗ khác được.

“ Xem đến ngẩn ngơ rồi à.” Tóc Xám giũ áo, không nhận ra điều bất thường ở tôi.

“ Đó...là gì?...” Tôi run rẩy hỏi.

“ Cái gì? Cái này?” Tóc Xám nghe tôi hỏi, chỉ hơi mỉm cười, hỏi lại như vậy, rồi không nói gì thêm. Tú Nhi cũng nhìn chằm chằm vào vài Tóc Xám, Tóc Xám nhìn hình xăm cây thánh giá trên vai mình một cái, tỏ vẻ không quan tâm.

“ Trả lời tôi.” Tôi gằn giọng.

“ Không có nghĩa vụ trả lời.? Cậu xin lỗi tôi trước đi.”

“ Nếu tôi xin lỗi, cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ.?”

“ Tất nhiên.”

“ Xin lỗi. Xong rồi. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

“ Câu hỏi là gì?”

“ Đó là gì?”

“ À, cậu hỏi tớ đây là gì?”

“ Đúng.”

Tôi rất sốt ruột, nhưng Tóc Xám lại rất điềm tĩnh. Tôi cảm thấy tim mình sắp nổ tung. Nhưng, Tóc Xám lại cười, tất cả sắp dồn tôi sắp phát điên rồi. Tóc Xám nhoẻn miệng cười, nói: “ Cậu không biết sao? Đây là hình xăm đấy.”

Tóc Xám đang đùa tôi? Chưa đợi tôi nói gì, Tóc Xám đã mặc lại chiếc áo sơ mi bị ướt.

“ Cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như thế.” Tóc Xám chỉ để lại câu nói này, rồi quay người rời khỏi.

Tôi bắt không được hắn, cũng không thể bắt hắn, bởi vì, tay tôi cứng đờ. Tôi sợ, một khi bắt hắn, tay tôi sẽ mềm nhũn ra. Không ngờ lại ở gần thế, ngay cạnh tôi.

Tóc Xám.... Tóc Xám... tại sao lại ở trong trường trung học này?

“ Này, là.... cái đó phải không?” KHi tôi đang lắc lư, Tú Nhi chạy lại, lắp bắp:” Này, sao lại...sao lại...như thế? Tối qua tớ nói chuyện điện thoại với Thái Nguyên, cậu ấy nói với tớ hết cả rồi. Điều này tức là nói, tên hồi này là Cường Thịnh Phái? Chuyện này cũng thật vô lý.? Cường Thịnh Phái không phải là tổ chức học sinh gì cả! Đó là tập đoàn bạo lực, xã hội đen, sao lại ở trong trường học? Hơn nữa, chưa từng gây chuyện lần nào?”

“....”

“ Cậu phải cẩn thận hơn. Nói không chừng, có lẽ....”

“ Thế thì tốt quá.”

“ Huệ Bân?”

“ Không phải hắn giết tớ....”

“... “

“ Mà là tớ giết hắn.”

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn bóng Tóc Xám đi xa. Tóc Xám hình như cũng cảm nhận được, hắn quay lại, nhìn vào mắt tôi, nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, hắn quay đi, ung dung mất hút ở cuối hành lang.

“ Cũng tốt, tao sẽ giết mày. Nếu mày thật sự là người của Cường Thịnh Phái, tao sẽ giết mày. Cho dù là ai, chỉ cần tìm được, tao sẽ giết bằng hết bọn chúng.”

“ Làm gì thế?”

“... “

“ Tớ hỏi cậu đang làm gì thế?”

“ Không có gì.”

Ngân Hách bỗng kề mặt sát trước mặt tôi. Tôi nên cười với hắn, nên giả vờ như không có chuyện gì, nhưng môi đang run rẩy. Tôi muốn mỉm cười, nhưng khoé môi trở nên nặng ngàn cân.

Tôi trở lại nhà vệ sinh, Ngân Hách cũng đi vào theo. Tú Nhi tay run rẩy, đang nhặt gáo nước, Ngân Hách nhặt ca nước lên thay Tú Nhi, rồi hỏi tôi:” Hôm nay ăn cơm ở trường rồi hãy về nhé?”

“ Tớ muốn đi đến một nơi.”

“ Đi đâu?”

“ Tớ và Tú Nhi đi mua sách bài tập. Cậu về trước đi.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt bất an của Tú Nhi.

Ngân Hách nghe tôi nói, không nói gì, chỉ gật đầu. Vì không để Ngân Hách nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, tôi định quay đi, nhưng lập tức bị Ngân Hách giữ lại. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “ Cậu sao thế?”

“ Không có gì.”

Cười lên. Huệ Bân, cười đi.

“ Thật sự không có gì chứ?”

“ Ừ.”

Nếu cười không nổi, thì cố trả lời với giọng vui vẻ lạc quan.

“ Thế à?”

“ Ừ.”

Tôi không thể nói được nhiều hơn?

“ Thế thì tớ tin cậu. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”

“ Ừ.”

“ Thật kì lạ....”

“ Sao? Kỳ lạ chỗ nào.?”

Nghe tôi hỏi, Ngân Hách trả lời:” Dáng vẻ của cậu bây giờ giống như, nếu đưa cho cậu con dao, cậu có thể đi giết người ngay.”

* * * * *

“ Mẹ kiếp. Trễ quá rồi.”

“ Này! Này! Huệ Bân!”

Tú Nhi lập tức giơ tay ra, định ngăn cản tôi. Tôi quăng cặp vào lòng cậu ấy, chạy ngay ra ngoài. Thay bộ đồ thể dục, tôi đi lên lớp Tóc Xám, nhưng lớp hắn đã khoá rồi. Tôi đá mạnh vào cánh cửa lớp khoá chặt.

“ Mẹ kiếp!...”

Tôi lại chạy đến cồng trường, nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Tóc Xám đâu. Học sinh lớp 11, lớp 12 đã tan học, về nhà rồi, tôi nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy người mềm nhũn cả ra.

Tôi vốn tưởng có thể báo thù ngay, nhưng... Tôi dựa vào cổng trường. Bầu trời tối đen hình như muốn đổ sụp xuống.

“ Đã đi rồi....?”

“ Cậu đang nói gì?”

Giọng nói của người khác vang lên, giống như từ trong bóng của tôi đi ra, giống như sống trong bóng tối, Tóc Xám đứng sau lưng tôi rất tự nhiên, không có chút tiếng động gì. Tôi căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Tuy tôi qúa sơ ý, nhưng như thế cũng....

“ Câụ không sợ khi bị doạ à?” Hắn hỏi.

“ Sao có thể bị doạ chứ.”

“ Cậu biết à?”

“ Đúng thế.”

Sao có thể như thế, ngay cả hắn đứng bên cạnh, tôi cũng không nhận ra. Tôi không có biểu hiện gì, là vì không có thời gian tỏ ra kinh ngạc, cơ trên mặt đã tê cứng rồi.

“ Buổi tối, cậu còn học môn thể dục à?”

“ Không.... Không phải....”

“ Thế tức là muốn theo dõi ai?”

“ Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.”

“ Tôi cũng hi vọng đây chỉ là tưởng tượng của cậu.” Nụ cười của Tóc Xám làm tôi e ngại. Hắn vỗ vai tôi, nói tiếp:” Nhưng lần sau, đừng như thế này nữa.”

Mẹ kiếp, phải chăng hắn đều biết cả?

Tóc Xám chầm chậm đi ra khỏi cổng trường.

Tôi nắm chặt nắm tay, tao quyết không tha cho mày!

Tối đó, không cách nào ngủ được, trong đầu tôi luôn hiện lên hồi ức đáng sợ lúc 7 tuổi. Ký ức...phẫn nộ...bi thương....lấp đầy nội tâm của tôi, tôi trải qua một đêm đáng sợ, dài dằng dặc.

Sáng sớm hôm sau, Tú Nhi đến bên tôi, hỏi:” Không việc gì chứ? Hả?”

“...”

“ Cậu sao thế? Thất bại rồi à?”

Tôi khẽ gật đầu.

“ Thật à? Cậu sẽ thất bại?.”

“ Tớ sắp điên rồi.”

“ Sao lại như thế? Hay là từ bỏ đi?”

“ Lý Tú Nhi “

“? “

“ Cậu biết rõ, tớ đã chịu đựng thế nào. Cậu còn nói như thế?”

“ Phải. Nhưng con người dẫu sao cũng phải sống. Hơn nữa, nếu Ngân Hách biết rồi....”

“ Biết cũng không sao, cậu ấy sẽ tin tớ.”

“... “

“ Cho dù không tin cũng không có cách nào khác. Trò chơi đã bắt đầu rồi.”

“ Huệ Bân, tớ thật sự rất lo cho cậu.” Ánh mắt Tú Nhi đầy vẻ lo lắng. Tôi quả thật không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, chỉ nhìn xuống đất.

“ Thôi được. Giờ có thể làm gì chứ? Ít ra, tớ nên tin cậu chứ.”

Cuối cùng, Tú Nhi vỗ vai tôi rồi bỏ đi, động tác nhỏ này của cậu ấy lại như tiếp thêm sức mạnh vô tận cho tôi.

Tôi học mà tinh thần không tập trung. Lúc đang học giờ tự học, tôi nhận được tin nhắn của Ngân Hách.

“ Hôm nay, tớ phải đến một nơi. Cậu tự về nhà đi.”

“ Đi đâu?”

“ Đi mua sách.”

Tuy tôi không tin lắm, nhưng chuyện này, đối với tôi, là chuyện tốt.

“ Ừ, biết rồi. Đi sớm về sớm.”

Tốt quá rồi, ông trời cũng giúp tôi,

10 phút trước khi giờ tự học kết thúc, tôi thay bộ quần áo thường, đi ra ngoài.

Hôm nay, Tú Nhi cũng rất lo lắng, nhưng tôi đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, cho nên chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.

Nấp trong con hẻm tối qua, lúc rời khỏi, Tóc Xám đã đi ngang qua, tôi chờ đợi.

Học sinh năm cuối cấp tràn ra như nước thuỷ triều lên. Đợi đến khi mọi người về gần hết rồi, Tóc Xám mới đi ra. Hôm nay tối hơn hôm qua một chút. Cứ sau lưng Tóc Xám, tôi cẩn thận đi theo, không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hơi thở của tôi.

Tóc Xám đi vào một công viên ít người lui tới.

Hắn có lẽ không nhận thấy đâu nhỉ? Tôi đi qua, cố hết sức không gây ra bất kỳ tiếng động gì rồi nấp sau thân cây cách Tóc Xám một khoảng. Tóc Xám vẫn cúi đầu đứng đó.

Rốt cuộc đang làm gì? Đứng đó làm gì? Đợi tôi xuất hiện ư?

Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những khả năng như thế này, thế nọ, Tóc Xám bỗng ngẩng đầu lên. Bởi vì phía sau vang lên một giọng nói.

“ Đã đến rồi à?”

Giọng nói quen thuộc, cảm giác bất an. Trong công viên tĩnh lặng, tiếng nhịp tin tôi đập nghe thình thịch.

Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía lối vào công viên, sau đó, tôi nhìn thấy.

Ngân Hách đang ung dung bước vào công viên
Bình Luận (0)
Comment