Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 63

Quốc Thiên nhìn thấy thế chẳng lành rồi, vừa mới bão tố xong thì đợt bão lại tiếp tục kéo đến.

Quốc Thiên định bước ra ngoài xe nghe máy nhưng nhìn sắc mặt của Nguyệt Vân anh mới quay đầu vào nói.

“À, em đừng có hiểu lầm. Khi nãy em cũng nghe anh nói rồi đấy, anh nhờ cô ấy lấy thuốc giúp thôi.”

Nguyệt Vân nheo mắt khuôn mặt đa nghi vừa nghe Quốc Thiên nói vậy liền hỏi.

“Anh có dám mở loa ngoài ra không.”

Quốc Thiên nhoẻn cười.

“Có gì mà không dám cơ chứ. Bọn anh có gì đâu mà phải giấu em.”

Nói xong Quốc Thiên bắt máy mở loa ngoài. Nguyệt Vân cũng chăm chú lắng tai nghe.

“Bác sĩ Lan Ngọc, chào cô.”

Lan Ngọc nói giọng có vẻ hơi hờn dỗi nói lại.

“Anh làm gì mà phải gọi tôi là bác sĩ thêm thành kính vào làm gì, bên ngoài cứ gọi tôi là Lan Ngọc là được rồi không cần phải khách lễ như vậy đâu.”

Nghe tới đây thôi Quốc Thiên đã thấy bầu trời u ám, gió lạnh thổi gợn từng cơn khiến anh nổi da gà.

“À…ờ. Chuyện đó, mà cô có chuyện gì không?”

“Tôi muốn hỏi xem tình hình của anh thế nào thôi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Hình như cảm thấy gì đó không đúng trong câu trả lời của Quốc Thiên nên Lan Ngọc cũng nói giọng bình thường lại.

Quốc Thiến trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Tôi..tôi ổn lắm, sao mà có chuyện gì được? Cứ yên tâm đi.”

Lan Ngọc im khoảng vài giây rồi cười nói tiếp.

“Ờ vậy là được rồi, nhưng mà vợ trước của anh dữ thật đấy, vừa rồi cô ta bù lu bù loa làm tôi sợ muốn chết.”

Quốc Thiên thấy với câu này của Lan Ngọc thì anh đã thấy trước ngày này không qua nổi rồi.

“À..à.”

“Mà tôi thắc mắc không phải hai người đã ly hôn rồi sao? Cô ấy còn quản anh à?”

Nguyệt Vân nghe tới đây thì không nhịn nổi nữa, cô như bùng nổ như một ngọn núi lửa phun trào vội giật lấy điện thoại của Quốc Thiên rồi hét lớn.

“Cô nói vậy là sao hả? Ai là vợ trước đây, tôi nói cho cô biết tôi và Quốc Thiên vẫn chưa ly hôn với nhau và sẽ không bao giờ ly hôn cô biết chưa.”

Giọng của Lan Ngọc cũng trở nên gay gắt.

“Này khi nãy chuyện cô làm rùm beng ở chỗ làm tôi còn chưa nói với cô nha. Cô lại không phải vợ trước của Quốc Thiên sao. Hôm trước mẹ cô đòi cô ly hôn với anh ấy mà sao giờ lại thấy tiếc mà không buông hả?”

Nguyệt Vân bực tức như muốn nổ tung.

“Cô nói vậy mà nghe được à? Cô đường đường là một bác sĩ mà lại đi làm kẻ thứ ba phá hủy hạnh phúc gia đình của người khác cô không thấy xấu hổ à?”

Quốc Thiên run lên, cảm thấy cơn bão này giật cấp tám cấp chín tới độ tim đập liên hồi.

Dù Lan Ngọc là cháu gái của thần y Lan Hữu Nha, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng chưa kể lớn lên còn được quan tâm hết mực cho dù tốt tính tới mấy hiền hòa tới đâu nhưng gặp tình cảnh này cũng không chịu nổi châm biếm Nguyệt Vân.

“Xấu hổ sao? Người cảm thấy xấu hổ là cô mới đúng đấy. Nhìn xem Quốc Thiên sống ở nhà cô bị cô đối xử như nào? Còn bị người trong nhà coi ra sao không lẽ cô lại giả lơ là không biết được sao? Nếu mà không thể thực hiện được nghĩa vụ của một người vợ thì hãy buông anh ấy đi.”

“Cô …cô”

Nguyệt Vân tức không nói nên lời.

“Tôi thì sao hả? Cô rõ ràng là ghét chán nản anh ấy nhưng lại muốn độc chiếm anh ấy. Còn sai bảo anh ấy đủ điều cô nghĩ xem cô có xứng với anh ấy không. Cô không hề xứng đáng.”

“Tôi không xứng không lẽ cô xứng với anh ấy hả?”

Lan Ngọc hừ lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, tôi xứng hơn cô một chút. Một chút đó cũng thay đổi hết những việc cô làm với anh ấy nhiều.”

Quốc Thiên cười trừ, khuôn mặt lạnh ngắt mồ hôi lạnh đổ đầm đìa. Trong bụng gào thét không ngớt.

“Bác sỹ Lan Ngọc ơi, bà mà nói tiếng nửa là bà đang gián tiếp cào mồ của tôi đó. Ôi trời đất ơi!!”

Quốc Thiên dựa vào ghế, khuôn mặt thẫn thờ ra nhìn vào hư không mà tiếp nhận cơn bão số hai.

Nguyệt Vân hét lớn vào điện thoại.

“Cô là đồ không biết xấu hổ. Cô được lắm.”

Hét xong Nguyệt Vân ngắt điện thoại xong đưa đôi mắt đỏ phừng phừng như chứa ngọn lửa nhìn Quốc Thiên.

“Bà xã này, chỉ là…”

Bốp!!

Nguyệt Vân ném thẳng điện thoại vào mặt Quốc Thiên rồi cất giọng la mắng.

“Thế mà anh bảo là không có gì à. Không có gì của anh đấy, người ta tới tận cửa dâng tận miệng chỉ cần chờ tôi thoái vị là nhảy vào liền đó. Anh vui chưa hả, mau cút đi cho tôi.”

Quốc Thiên vội vàng thanh minh.

“Không có đâu, Nguyệt Vân em hiểu lầm rồi đó thực sự giữa anh và cô ấy không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào cả. Có lẽ bác sỹ Lan Ngọc nghe những lời từ người yêu cũ của anh đầu độc bằng mấy lời châm ngòi ly gián nên mới nói vậy thôi. Em thì biết giọng lưỡi con Khả Như người yêu cũ anh rồi còn gì, trước em có gặp cô ta rồi mà.”

Ánh mắt của Nguyệt Vân vẫn không có gì thay đổi, long lên sòng sọc.

“Bây giờ anh có cút không thì bảo?”

Quốc Thiên nổi da gà vội vàng đáp.

“À..ờ..anh cút, anh cút ngay…”

Quốc Thiên chỉ biết cắn răng bước xuống xe.

Vừa bước xuống xe, Nguyệt Vân nhanh chóng ngồi vào ghế lái, rồ ga phóng đi nhanh chóng.

Quốc Thiên đứng đơ người ra hít bụi rồi lấy khăn chặm mồ hôi.

Bên này, Lan Ngọc cũng đặt điện thoại xuống, thở một hơi dài. Cô bước lại chiếc gương mặt cô đỏ ửng

“Khi nãy mình nói cái gì vậy trời.”

Rồi tự tay đánh vào mặt mình

“Trời ơi, mình bị điên hay sao mà lại nói những lời như vậy được cơ chứ. Khác nào tự mình bôi phân lên người mình. Hi vọng Quốc Thiên sẽ không hiểu lầm mình có ý gì với anh ấy.”

Đang cảm thấy tự dằn vặt bản thân mình thì một cuộc gọi tới.

“Là Quốc Thiên, không hay rồi liệu có phải là cô vợ của anh ta nghe máy nữa không đây.”

Lan Ngọc hít một hơi sâu rồi bắt máy nghe.

“Lan Ngọc à, chuyện toa thuốc của mẹ tôi cô đã lấy giúp chưa. Giờ tôi quay lại bệnh viện lấy đây.”

Lan Ngọc những nhẹ hồn khi người bắt máy là Quốc Thiên.

“Chuyện này thì anh cứ an tâm. Tôi đã lấy đủ theo toa của anh rồi, tôi còn bào chế cả thuốc giúp anh nữa, chỉ có cái đan sâm trăm năm là bệnh viện tôi không có. Tôi cũng gọi cho ông nội hỏi thử thì bên Dược Chi Lan cũng đang hết hàng chưa nhập thêm về. Hay là anh bỏ hoặc đổi sang sâm thường đi.”

“Không được, bài thuốc của tôi cốt lõi nằm ở sâm trăm năm. Bỏ nó đi thay bằng loại khác chỉ khiến thuốc không có công dụng mà ngược lại còn phản tác dụng nữa. Vậy cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, bác sĩ Lan Ngọc.”

Lan Ngọc vội vàng tiếp chuyện.

“Còn chuyện kia thì sao? Có phải tôi vừa gây rắc rối cho anh đúng chứ.”

Quốc Thiên đáp.

“Có chứ, đáng lý được ôm người đẹp về dinh rồi mà lại thành ra như này nên cô bù cho tôi một người đẹp khác đi.”

“Anh thật là…không nói chuyện với anh nữa, lưu manh.”

Lan Ngọc nói bằng giọng hờn dỗi rồi tắt máy.

Quốc Thiên nhìn lên bầu trời thở dài một tiếng rồi bước ra bắt taxi quay ngược lại bệnh viện.
Bình Luận (0)
Comment