Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mấy năm nay ông ta cũng lục tục chuyển một ít của cải ra nước ngoài, bất kể như thế nào vẫn nên chừa cho mình một đường lui.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông cụ Quý cuối cùng quay đầu lại nhìn Lê Quốc Nam, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự phiền muộn. Lê Quốc Nam ngày trước vẫn luôn ở nước Mỹ, hoàn toàn không có tình cảm gì với bà Nhung, lần đầu tiên gặp nhau sau năm năm mà lại bị làm phiền trong thời gian dài như vậy, bây giờ hai người ngồi cùng nhau mới xem như thoải mái nhẹ nhõm nói chuyện được.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lê Quốc Nam đã ba mươi tuổi rồi, năm năm không ở nhà ngược lại lại không bị thúc giục chuyện kết hôn. Con người đã đến đoạn tuổi tác này rồi, không có ai mà chưa từng bị đè nặng chuyện kết hôn chứ, vì thế anh ta cũng coi như là thoát được một kiếp vậy.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh ta biết, anh ta hiểu rõ tính cách của mẹ mình, nhìn thì thấy nhã nhặn lịch sự nhưng thật ra là đang nói đến chuyện hôn nhân của mình. Bà ấy cứ giống như phải đi ra ngoài cưới một cô gái về, sẵn sàng rao bản anh ra ngoài, làm như anh ta không thể cưới được một người vợ vậy. "Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, Nam Nam à, nhân lúc mẹ còn có thể giúp con trông cháu thì nhanh chóng tranh thủ thời gian sinh một đứa đi, sau khi có cháu nội rồi thì mẹ sẽ không làm phiền con nữa."Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Như là hòn đá ném xuống ao, lúc đầu chỉ gợn lên một ít sóng mà thôi. Lê Quốc Nam lắng lặng dắt mẹ đi, trong chớp mắt đã rời khỏi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ban đầu chính là muốn đi ra bên ngoài để hiểu thêm một chút về tình trạng của mình, khó khăn càng nhiều thì ý chí chiến đấu của anh càng dâng cao, toàn bộ tâm huyết đều dồn vào phía trước cho nên anh không có nhiều thời gian để nghĩ đến Tô Kiểm Định. "Tổng giám đốc, chuyện anh giao tôi đã chuẩn bị xong rồi ạ." Lâm Tiến Quân gõ cửa đi vào, cúi đầu báo cáo.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi, Hoắc Hải Phong đứng lên đón ánh nắng mặt trời hiếm hoi, hơi nheo mắt dừng lại trên cửa sổ.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Màu vàng của ánh nắng chớp mắt đã biến mất, bên Châu Âu thời gian này chủ yếu là tiết trời âm u, toàn là mưa rơi tí tách. Vốn dĩ có gương mặt anh tuấn nhưng bây giờ đã gầy trơ ra một ít xương gò má, bàn tay to thấy rõ xương cổ tay, anh nhắm mắt lại nhớ về qúa khứ, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến tận xương cốt: “QuỳnhCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh thì thầm tự nói chuyện, nước mắt chảy xuống mũi xuống miệng, có lẽ là cắn chặt răng, trái tim bị sự hối hận bao vây khiến hắn cúi lưng xuống, lui vào góc phòng thở hổn hển. Trong đầu hiện ra vô số hình ảnh, từng chút từng chút dày vò lương tâm anh, tự mình tra tấn chính mình, tự mình không thể tha thứ cho mình. Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.netCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Quỳnh Thy liếc nhìn: "Anh Nam, không phải anh đi rồi sao? Sao lại quay về nhanh vậy? Dì, dì cũng về đây rồi, nhanh vào trong nghỉ ngơi” Cô vội vàng phủi vụn bánh quy trên miệng, kéo căng lại chiếc váy, hai má đỏ bừng, cười cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Bà Nhung đi vào, lúc bà ấy còn đang suy nghĩ em Thy là ai thì một cô gái mang thai từ trong đi ra.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
A, bà ấy ngược lại không biết lá gan đứa con trai của mình lại to như vậy, giấu người nhà, làm con gái nhà người ta bụng to như vậy.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lê Quốc Nam đứng ở cửa không được đếm xia đến, tay còn với ra không trung, sững sờ nhìn mẹ mình lật mặt nhanh quá.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy bà Nhung càng ngày càng nhiệt tình, Tô Quỳnh Thy ngồi ở ghế số-pha vô cùng lo lắng.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tính tình lúc mang thai vốn nóng nảy, lại thêm cả nhà lớn nhỏ đều đi theo cô, bây giờ đột nhiên Lê Quốc Nam đến lại không thèm đếm xỉa đến cô khiến Tô Quỳnh Thy uất ức dâng trào: "Anh Nam, anh nói gì đi chứ?"Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net