Tô Niên Niên cười ranh ma nói, “ Cố Tử Thần, sao anh lại độc ác thế chứ, muốn tách Đại Viên và Bao Bao ra à.”
Cố Tử Thần nheo mày nhìn cô, ý không nói cũng rõ.
Tô Niên Niên nghĩ một lát, vẫn nên đem Bao Bao về, Bao Bao oan ức cào móng vào cửa, phát ra tiếng kêu két két ghê răng.
Đại Viên sủa lên hai tiếng “ gâu gâu”, bất mãn không vui nằm bò ở góc.
Tô Niên Niên đồng tình thở dài một hơi, chạy về chỗ tiếp tục làm bài tập.
Đợi Cố Tử Thần giảng xong tất cả bài cho cô, Tô Niên Niên lại bắt đầu buồn bực.
Tiếp theo nên làm thế nào đây? Không có gì lại moi ra hỏi sao?
Nghiên cứu một lúc, bắt đầu đổi chủ đề, “ Cố Tử Thần, lúc bình thường anh thích làm gì?”
Cố Tử Thần bình thản liếc nhìn cô, “ Chơi điện tử, xem thế giới động vật.”
“..........” Tô Niên Niên há hốc miệng, không ngờ sở thích của nam thần lại đơn giản như thế.
“ Uhm, thực ra tôi cũng cực kỳ thích xem, khụ khụ, trên đồng cỏ ở Phi Châu, lại đến mùa giao phối của động vật........” Tô Niên Niên bắt chước giọng nói của Triệu Trung Tường đọc lời thoại, nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng.
A hừm! Giao phối cái gì chứ! Tại sao trong đầu lại có đoạn này!
Cố Tử Thần hứng thú nhìn cô. “ tiếp tục đi.” Cậu muốn xem xem con lợn này còn ngốc đến mức độ nào.
Tô Niên Niên ngại ngùng che mặt, “ Tôi về trước đây, bye bye!” Nói xong đến balo của mình cũng không mang về, gần như chạy trốn khỏi nhà họ Cố.
Nhìn bóng dáng của cô, Cố Tử Thần lắc đầu, thay cô đi sắp lại mớ sách vở và dụng cụ bừa bãi trên bàn.
Nghĩ đến dáng vẻ hốt hoảng lúng túng đỏ mặt tía tai của cô vừa nãy, khóe miệng Cố Tử Thần lộ ra nụ cười hiếm thấy.
---- ----
Bước đầu thất bại, động lực của Tô Niên Niên lập tức biến mất, mất ngủ trằn trọc cho đến hai ba giờ sáng mới ngủ được, hôm sau mang đôi mắt hai quầng thâm đen như mắt gấu trúc đến trường.
Chúc Thành nhìn bộ dạng Tô Niên Niên như nhìn thấy ma, “ Mẹ ơi, Niên Niên, sao cậu lại thành ra thế này, lại thức đêm xem phim à?”
“ Không phải.” Tô Niên Niên thở dài, “ Mình mất ngủ.”
Tống Dư Hi quan tâm hỏi: “ Cậu không sao chứ? Có phải xin phép nghỉ không?”
Tô Niên Niên lắc đầu, định quay đầu lại nói chuyện với Đường Dư, kết quả không thấy bóng dáng Đường Dư đâu.
Đường Dư bình thường đều rất đúng giờ, trước nay chưa bao giờ đến muộn, sao giờ này mà vẫn chưa đến?
“ Đường Dư đi đâu thế, hôm nay không đi học sao?” Tô Niên Niên hỏi.
Tống Dư Hi im lặng, sau những câu hỏi không ngừng của Tô Niên Niên, cô mới nói ra chuyện mình biết, “ Đường Dư hôm qua đánh nhau rồi......bị nghỉ học một tuần, hơn nữa còn bị chép phạt một lần, nghe nói còn bị viết vào trong hồ sơ........"
Tô Niên Niên ngay tức khắc thẫn thờ,Đường Dư đang yên đang lành sao lại đánh nhau chứ?
“ Rốt cuộc là có chuyện gì, Tiểu Hi, cậu mau nói rõ đi!”
Tống Dư Hi bị giọng nói thúc giục của cô dọa cho giật nảy mình, Chúc Thành thấy thế, vội vàng thay cô giải thích, “Là đánh nhau với đội bóng rổ Hạ Cường bọn họ, hôm qua sau khi kết thúc thi maraton bọn họ mấy người không phục, hợp sức lại đánh Đường Dư, ban đầu chỉ là đấu mồm, sau đó thì đánh nhau, Hạ Cường còn bị thương, kết quả mấy thầy giáo thể dục của trường chúng ta bắt gặp, đưa lên phòng giám hiệu rồi.......”
“ Thế còn Hạ Cường thì sao? Không sao phải không?” Tô Niên Niên hết sức khó hiểu, nếu nói con trai đánh nhau kiểu này, nhiều nhất là thông báo phê bình được rồi, tại sao lại phải đình chỉ học một tuần, nghiêm trọng thế chứ.
“ cậu ta chảy máu mũi, nhưng nhà họ Hạ là ban giám hiệu của Thánh Âm.....” Chúc Thành nói được một nửa thì dừng lại, còn lại không cần nói Tô Niên Niên cũng hiểu rồi.