Người Tình Của Sói

Chương 32


Đêm đến.

Gió lùa vào phòng làm Ái Ly có cảm giác lạnh.

Cô bước đến gần cửa sổ, chạm rãi với tay lên chiếc rèm cửa để kèo nó lại.

Trời đang bắt đầu vào đông, nên thường xuyên có những đợt gió làm người ta lạnh cắt da cắt thịt.

Cô vừa kéo rèm vừa thấy lạnh run, cho đến khi, có một vòng tay tiến đến ôm chầm lấy cô.

Ấm quá! Tay của Vân Hàn, thật sự rất ấm.

Tuy đã thừa nhận tình cảm trong lòng mình, nhưng Ái Ly vẫn còn thấy ngượng mỗi khi anh chạm vào cô.

Anh đưa tay ra trước mặt cô, giúp cô kéo rèm lại rồi đóng chặt cửa sổ.

"Sắp vào đông rồi, đừng để bị lạnh!"
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu.

Vân Hàn bế cô lên, từ từ đi về phía giường rồi đặt cô ngồi ngay ngắn trên đó.


Anh nhìn cô cười dịu dàng, nụ cười mà cô mong sẽ luôn nằm trên khuôn mặt ấy.

Cầm chiếc chăn bông ấm áp, anh cuộn tròn cô lại trong chăn, biến cô thành một cục bông tròn tròn đáng yêu.

Khom người đến gần, Vân Hàn hỏi.

"Chăn này đủ ấm không? Nếu không thì ngày mai đổi loại khác ấm hơn nhé!"
Sự quan tâm ân cần này, từ trước đến giờ anh chưa từng làm với ai, hầu như đó là việc anh chưa từng nghĩ đến.

Nhưng kể từ giây phút cô xuất hiện, một người con gái nhỏ bé, rõ ràng là yếu đuối đến vậy, mỏng manh đến vậy, mà vẫn sẵn sàng bảo vệ anh.

Giây phút đó, anh nhận ra, mạng sống của mình, không chỉ là để dùng đánh cược với những lần sinh tử.

Mà còn...!dùng nó để bảo vệ tình yêu này.

Ái Ly nhìn anh, đột nhiên thấy sự ngọt ngào này quá đỗi mê người, khiến cô cứ chìm đắm vào nó.

Cô nhích người đến gần anh hơn, kéo theo cả một tấm chăn lớn rồi cũng cố nhón lên choàng cho anh.

Vân Hàn cũng rất phối hợp, khom người xuống để cô thực hiện dễ dàng hơn.

"Không cần đâu! Có anh, là đã đủ ấm rồi!"
Em biết, sâu bên trong lồng ngực này, là một trái tim nóng bỏng biết nhường nào.

Em biết, anh không đến nỗi xấu xa và nhẫn tâm như mọi người đã nghĩ.

Có lẽ, anh cũng đã phải trải qua chuyện gì đó kinh khủng lắm mới thành ra như vậy.

Vân Hàn, bây giờ đã có em bên cạnh anh rồi, anh không cần phải vì bất kì điều gì mà che giấu cảm xúc của mình nữa.

Ái Ly chớp mắt nhìn Vân Hàn, rồi nhón lên hôn vào môi anh.

Sau giây phút ấy, hai chiếc gò má trắng nõn kia liền ửng hồng lên thật đáng yêu.

Anh ngây người ra một lúc, dường như nhận ra có thứ gì đó mịn màng vừa chạm vào môi mình.

Vân Hàn mỉm cười, giây sau liền kéo cô chui vào chăn bông rồi gặm trọn lấy vành môi của Ái Ly.

Anh thật hối hả, khiến cô không thể khước từ mà còn bị chiếc lưỡi kia cuốn theo, say mê không lối thoát.


Cô như chìm trong vô thức, choàng tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt cảm nhận bàn tay mát lạnh ấy đang luồng sâu vào trong cơ thể mình.

Bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn anh chớp mắt, sắc mặt lo lắng hỏi.

"Nó...!có đau không?"
Vân Hàn vuốt ve âu yếm, nâng niu cô giống như một món bảo vật trong vòng tay mình.

Anh vừa nói, vừa nhìn vào mắt cô với khoảng cách rất gần.

"Ngoan một chút! Sẽ không đau!"
Ái Ly bây giờ giống như một đứa trẻ đi lạc gặp được một vì sao sáng đầy mê hoặc là Vân Hàn, dẫn dắt cô đi vào một giấc mộng xuân tình.

Anh từ từ ôm đầu rồi nâng cô nằm xuống gối, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào nơi sâu nhất của những cánh hoa vừa chớm nở.

"Ư~"
Anh cởi áo ngoài ra, thân hình cường tráng cùng với những vết sẹo vẫn còn in dấu của gió sương khiến cô có chút chạnh lòng.

Cô đưa tay chạm lên nó, ánh mắt mê hồn kia dịu lại có phần ngấn lệ vì xót xa.

Vân Hàn lau nước mắt cho cô, nhìn cô gái diễm lệ trước mặt mà động lòng khôn nguôi.

Cả đời này của anh, trải qua bao nhiêu những ân oán thù hằn, chưa từng dừng lại một khoảnh khắc để nhìn ngắm những thứ bên ngoài.

Nhưng khi chìm vào trong ánh mắt ấy, anh như thấy được tất cả, thấy được cả dải ngân hà cùng với trăm ngàn đoá hoa đang nở rộ.

Dưới ánh trăng sáng vằn vặt bên ngoài cùng với âm thanh của gió đêm và những tiếng thở dốc, hai thân thể quyện vào nhau, nồng nàn mà lưu luyến.


Từ sau chuyện xảy ra ở công viên, Ái Ly bị đâm một nhát, Lục Quy Báo và người của anh ta manh động muốn chống đối với Lãnh Vân Hàn.

Mặc dù anh đã từng nói, ân oán chính là thứ khó buông bỏ nhất.

Dù trước giờ anh và anh ta thù hằn sâu nặng, nhưng cũng để liên lụy quá nhiều người.

Anh chính là con người như vậy.

Trong cái tàn nhẫn và lạnh lùng ấy, vẫn còn sót lại nhân tính của một trái tim từng biết yêu và đã yêu.

Lục Quy Báo trốn mất, tin tức về anh ta hầu như không có mấy lần, mọi chuyện cũng dần ổn thoả hơn khi không còn nhiều những cuộc ẩu đả.

Ái Ly đi cùng Vân Hàn ra công viên, nơi mà anh đã từng đưa cô đến đây với bọn trẻ, cũng là nơi mà cô đã nghĩ rằng mình bị lợi dụng.

Khi vừa thấy xe dừng lại ở nơi này, trong lòng cô có chút bối rối và hụt hẫng vì nhớ lại chuyện khi ấy.

Nhưng rồi, cô vẫn theo anh xuống xe, chậm rãi đi đến bên bờ hồ, nhìn mặt nước đang nô đùa cùng làn gió mà gợn lăn tăn.

"Em vẫn nhớ nơi này mà, đúng không?"
....

Bình Luận (0)
Comment