Từ năm mười lăm tuổi Hoa Hiểu Tư đã dẫn binh đóng quân ở biên cương, bao năm nay chinh chiến không ngừng, cuối cùng mới giữ được biên cương yên ổn.
Giờ tân hoàng đăng cơ, đến lúc hắn khải hoàn về triều nhận thưởng rồi.
Hắn vốn xuất thân từ giới quý tộc, là thế tử Hầu phủ cao quý, hồi bé còn làm thư đồng của tân đế, giờ về hoàng đô chưa biết sẽ kim tôn ngọc quý cỡ nào.
Nhưng một đại tướng quân vinh quang vô thượng như thế tỉnh lại sau giấc ngủ lại không thấy người bên gối đâu.
Hoa Hiểu Tư vừa được gỡ thuốc cao dán trên mắt, toàn thân còn lưu lại dấu răng và vết cào, đối tượng triền miên cả đêm lại biến mất tăm.
——————
"Cá ngốc!"
"Có ti chức." Dư phó tướng bị gọi là Cá ngốc thoăn thoắt dọn dẹp bông băng thuốc cao, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, "Tướng quân có gì sai bảo ạ?".
"Ta trúng độc bao lâu rồi?"
Trong trận chiến quyết liệt lần trước, Hoa Hiểu Tư nhất thời sơ ý trúng "Du Hoan Tán" của kẻ địch, tuy đã lấy đầu tên đại tướng kia nhưng mình cũng suýt mất mạng.
Sau khi trúng thứ này, huyết mạch toàn thân đảo ngược, máu như sôi trào, hai mắt nứt ra, thất khiếu chảy máu, không có vật cực hàn thì không cách nào giải được.
Cũng may Dư phó tướng ngoài tài năng bài binh bố trận còn tinh thông y dược, lý thuyết y học, nhờ vậy mới cứu được người từ Quỷ Môn Quan về.
Nhưng loại độc này thật sự rất dâm tà, uống thuốc không thể trị hết mà phải giao hợp với người khác. Tội nghiệp đại tướng quân của chúng ta, đành phải trao thân hoàng hoa đại khuê nam của mình cho một người câm không biết mặt.
"Bẩm tướng quân, đã hơn ba tháng rồi ạ."
"Hơn ba tháng, hơn ba tháng rồi mà vẫn không muốn đối mặt với bản tướng sao?"
Hoa Hiểu Tư hết sức cáu kỉnh.
Độc của hắn tái phát ba ngày một lần, những ngày này hắn đều qua đêm với giai nhân. Thậm chí lúc độc tính trầm trọng, hắn còn làm đối phương bị thương.
Nếu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa thì giờ ân tình của bọn họ đã sâu như biển rồi, sao vẫn cách nhau một lớp giấy mỏng thế này.
Dù hôm trước đêm xuân trướng ấm thế nào thì hôm sau tỉnh lại vẫn chỉ có Dư phó tướng ở cạnh với vẻ mặt như gặp kẻ địch.
"Tướng quân bớt giận."
——————
Dư phó tướng tên chỉ có một chữ Dục, là Nhị công tử nhà Thượng thư, hồi bé cũng là thư đồng của đương kim Thánh thượng nên đương nhiên cùng lớn lên với Hoa Hiểu Tư.
Ngoại hình y nhã nhặn tuấn tú, lời nói của y cũng rất có trọng lượng trong lòng Hoa Hiểu Tư.
"Ca nhi hèn mọn, được phân ưu với tướng quân đã là may mắn lắm rồi, đâu dám vọng tưởng được ngài rước về."
Hoa Hiểu Tư tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng liên tục, càng tăng thêm vẻ uy vũ anh tuấn: "Ta đã nói khải hoàn về triều sẽ rước người vào phủ mà vẫn không tin sao?"
Dư phó tướng không dám trả lời, chỉ biết cúi đầu xuống thấp hơn.
Hoa Hiểu Tư nhìn chằm chằm búi tóc người trước mắt, tức giận nghiến răng.
"Thôi bỏ đi!"
Tướng quân dỗi.