Người Tình Nguy Hiểm

Chương 9

"Đầu em đau là phản ứng bình thường, bình thường nhiều người mất đi trí nhớ đều có bệnh trạng này, yên tâm đi!"

Cô giữ chặt hắn, thần sắc do dự, Lôi Đình Lãc quay đầu lại cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em.. . Muốn giải phẫu."

"Không được." Hắn lập tức phủ quyết.

"Vì sao? Bác sĩ nói qua nếu giải phẫu, chỉ có một nửa cơ hội thành công."

"Đồng thời cũng có một nửa nguy hiểm." Hắn nghiêm túc cường điệu.

"Nhưng.. . Em muốn thử xem xem."

"Anh sẽ không cho em mạo nguy hiểm tánh mạng, đi thôi!"

"Lạc, anh không thể bá đạo như vậy."

"Nếu phải mất đi em, bá đạo của anh sẽ làm em không thể tưởng tượng." Hắn trầm mặt xuống, biểu thị rõ việc này không thể thương lượng.

Không có khí lực hơn hắn, cũng không phải đối thủ của hắn, Tương Bình lấy trầm mặc làm kháng nghị, dọc theo đường đi cô cũng không nói chuyện với hắn.

Hắn không muốn thấy dung nhan giận dữ của cô, cười mới thích hợp với cô, vì thế để trấn an giai nhân, thái độ hắn mềm hoá xuống, nghĩ biện pháp lấy lòng cô. Lôi Đình Lạc cải biến tâm ý trực tiếp trở về, mệnh lệnh tài xế chạy đến khu phố mua sắm, thời tiết chuyển lạnh, cô cần thêm ít trang phục.

Bọn họ đi vào một tiệm trang phục mốt nổi danh, nhìn ra được Lôi Đình Lạc là khách quý của tiệm này, bà chủ tự mình đi ra tiếp đón, vội gọi người lấy đến kiểu dáng lưu hành mới nhất năm nay.

Ở trong phòng khách quý, Tương Bình thủy chung vẻ mặt nghiêm túc, thờ ơ với trang phục nhân viên cửa hàng liên tiếp mang đến.

"Sở tiểu thư, cô xem cái này như thế nào? Màu vàng nhạt thực thích hợp màu da của cô." Bà chủ ở một bên giới thiệu.

"Tùy tiện." Cô nhàn nhạt mở miệng.

"Vậy cái này thì sao? Cổ áo có thêm khăn quàng lam nhạt, thực có thể phụ trợ khí chất của cô."

"Tùy tiện."

"Cái này tốt lắm, đây chính là nhà thiết kế nổi tiếng làm, trước mắt toàn bộ Đài Loan chỉ có ba trăm cái, thiệt nhiều người mẫu nữ muốn tranh nhau mua!"

"Tùy tiện."

"Sở tiểu thư, giúp hỗ trợ, van cô quay đầu ngắm một cái cũng tốt, đừng luôn nhìn ngoài tủ kính nha!" Bà chủ khuyên can mãi. Lôi tiên sinh là khách lớn, còn đặc biệt phân phó bà, trước khi hắn trở về nhất định phải làm cho vị tiểu thư này chọn vài món quần áo quý giá xinh đẹp nhất thích hợp.

Thần tài tự mình dặn dò nhiệm vụ, vì công trạng bà liều mạng cũng muốn nói cho vị băng sơn mỹ nhân này động lòng mới thôi.

Tương Bình liếc quần áo đầy sô pha, nhân viên cửa hàng là vô tội, cô không nên bởi vì tức giận Lôi Đình Lạc mà liên lụy người khác, thở dài, tùy ý chọn vài món.

"Lấy cái đỏ đi!" Cô nói nhỏ.

"Cô không thử mặc một chút sao? Nếu không vừa người chúng tôi sẽ lập tức sửa chữa."

"Không cần, bọc lại đi!"

Đuổi bà chủ đang vui sướng đi, cô đứng lên đi đến trước cửa, còn không có đụng tới cửa đã bị hai bảo vệ ngăn đường đi lại.

"Sở tiểu thư, Lôi tiên sinh dặn dò bảo cô ở trong shop chờ ngài ấy." Bảo vệ cung kính nói.

"Tôi đi dạo gần đây là tốt rồi."

"Chờ Lôi tiên sinh trở về, ngài nhất định sẽ dạo với người."

Tương Bình nhẹ nhíu mày. Cô là người, cũng không phải đồ vật của Lôi Đình Lạc, hắn dựa vào cái gì hạn chế tự do của cô?

"Tránh ra." Cô nghiêm túc mệnh lệnh.

"Thật xin lỗi, đó là nhiệm vụ của chúng tôi."

Tương Bình nắm chặt nắm tay, kỳ thật cô có thể xông ra, nhưng xác định chắc rằng đánh không lại hai tên bảo vệ này, bọn họ là do Lôi Đình Lạc cố ý tuyển ra để bảo hộ an toàn của hắn, thân thủ rất cao. Mà Lôi Đình Lạc vì đề phòng cô tự tiện rời đi, sớm đánh giá qua thân thủ của cô, cho dù cô tránh thoát hai người này, bảo vệ khác trốn ở ngoài cửa, cũng sẽ tùy thời xuất hiện bắt lấy cô.

Xoay người, cô lại lần nữa tức giận ngồi ở trên sô pha trong tiệm, chờ Lôi Đình Lạc trở về cô nhất định phải kháng nghị, dựa vào cái gì cô đi nơi nào đều phải có sự đồng ý của hắn!

Lúc này một đôi nam nữ tiến vào tiệm trang phục mốt, bà chủ nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

"Trịnh tiểu thư, hoan nghênh! Hoan nghênh!"

Trịnh Huệ Úc ôn nhu cười, hướng bà chủ hỏi: "Năm nay trang phục có kiểu dáng mới hay không?"

"Có, đồ vừa mới đến không lâu, cô tới đúng thời điểm, xin đi qua bên này, vị này là. . ." Ánh mắt bà chủ sáng lên, nhìn phía người đàn ông anh tuấn bên cạnh Trịnh Huệ Úc. "Thân sĩ rất đẹp trai nha, là bạn trai Trịnh tiểu thư?"

Khuôn mặt trắng noãn của Trịnh Huệ Úc nổi lên màu đỏ nhạt. "Không. . . .Chỉ là bạn. . ." Nhưng cô hy vọng có một ngày là phải, ánh mắt ái mộ nhìn về phía Đinh Húc Nhâm bên cạnh, ôn nhu nói: "Vị này là bà chủ, tôi thường mua quần áo chỗ bà ấy."

"Xin chào." Đinh Húc Nhâm lễ phép gật đầu, trên mặt không có nhiều biểu tình lắm, hắn sở dĩ tới đây là vì Trịnh Huệ Úc lấy cớ sinh nhật mời hắn cùng đi mua đồ mới.

Bà chủ khoa trương cười nói: "Tôi còn nghĩ đến hai người là một đôi, bởi vì hai người thoạt nhìn thật sự rất xứng đôi, nam tuấn nữ đẹp, không thành một đôi rất đáng tiếc." Tiếng cười lớn của cô đủ để truyền khắp cả cửa tiệm.

Buổi nói chuyện này làm cho Huệ Úc vui sướng ở trong lòng, bất quá biểu tình của Đinh Húc Nhâm thủy chung lạnh nhạt khiến cô có chút để ý.

"Thực xin lỗi, anh bận như vậy còn muốn anh cùng tôi đi ra mua quần áo."

"Sinh nhật cô sắp đến, hẳn là, nhưng tôi đối quần áo phụ nữ không hiểu biết nhiều, chắc không thể giúp cái gì."

"Anh nguyện ý cùng tôi đến, tôi đã rất vui vẻ." Loại tình cảm ái mộ không lời nào có thể miêu tả được, Đinh Húc Nhâm không phải ngu ngốc, hắn sẽ hiểu thôi.

Chỉ là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Hắn phải làm cho Huệ Úc hiểu được, ngoài Sở Tương Bình ra tim của hắn không chứa được người phụ nữ nào nữa.

Bỗng dưng, Đinh Húc Nhâm giật mình, ánh mắt nguyên bản đông lạnh, sau khi nhìn thấy một cái hình bóng quen thuộc chuyển thành nóng cháy, hắn không thể tin, người trong lòng nhớ thương ngày đêm lại hóa thành thân thể thật xuất hiện ở trước mắt.

"Húc Nhâm, anh cảm thấy cái váy dài này như thế nào? Thích hợp hay không — huh? Húc Nhâm?" Huệ Úc mới quay người lại, liền phát hiện người lại không thấy.

Tương Bình kinh ngạc nhìn Đinh Húc Nhâm, không dự đoán được hắn sẽ xuất hiện lúc này, đồng dạng, Đinh Húc Nhâm cũng vô pháp tin, may mắn chư thần chiếu cố thỉnh cầu của hắn, để cho hắn có cơ hội tìm được cô.

"Đinh tiên sinh.. ."

"Em chạy tới chỗ nào? Một lần chia lìa đã khiến anh rất khổ sở, lần này em lại không nói mà đi, có biết anh rất khổ sở hay không?" Tương tư khắc cốt ghi tâm hóa thành cái ôm kích động, hắn sẽ không buông cô ra, từ trước đến nay tình cảm hắn luôn để tình cảm trong lòng nay đã bất chấp ánh mắt của người khác, chỉ muốn ôm chặt lấy cô, chứng minh đây không phải ảo ảnh.

Phân không ra là tình mê hay là ý loạn, cô cứ như vậy giật mình ngây ngốc bị hắn ôm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

"Đinh tiên sinh, anh hãy nghe tôi nói."

"Gọi tên của anh, không cần khách khí như vậy, chúng ta là người yêu, em đã quên tất cả, nhưng anh chưa từng có một ngày quên em."

"Đinh. . . Húc Nhâm, tôi. . ."

"Vì sao em lại ở chỗ này? Mấy ngày nay em ở đâu?" Nhìn dung nhan mỹ lệ của cô, hắn phát hiện cô thay đổi, mặt gầy trở nên hồng nhuận sáng bóng, ăn mặc cũng chỉnh tề xinh đẹp hơn trước kia.

Nguyên nhân gì khiến cô trở nên hào quang tỏa ra bốn phía? Hắn vốn còn lo lắng cô sẽ ăn không ngon ngủ không xong, hiện tại tình hình này xem ra không phải, tóm lại một câu, cô trở nên đẹp hơn.

"Buông cô ấy ra." Thân ảnh Lôi Đình Lạc như quỷ mỵ xuất hiện ở giữa hai người, phun ra giọng điệu lạnh như băng khiến người không rét mà run.

Sự xuất hiện của hắn làm cho Tương Bình như điện giật lập tức đẩy lồng ngực của Húc Nhâm ra. Vì sao Đinh Húc Nhâm cố tình ở thời điểm không nên xuất hiện tìm được cô, lại cố tình chết tử tế không chết bị Lôi Đình Lạc thấy được?

Cái này chết, cô nên giải thích như thế nào?

Ánh mắt Lôi Đình Lạc giống như giết người bắn về phía Đinh Húc Nhâm, đem Tương Bình giữ lấy ôm vào trong ngực.

Đinh Húc Nhâm kinh ngạc trừng mắt hai người, bạn gái ở trong lòng người đàn ông khác, hắn sao có thể để yên sao?

"Đây là có chuyện gì?" Hắn hỏi Tương Bình.

"Chính là có chuyện như vậy." Lôi Đình Lạc thay cô trả lời, yêu cầu nhân viên cửa hàng gói quần áo lại, ôm cô xoay người muốn đi.

"Chậm đã! Buông cô ấy ra!" Đinh Húc Nhâm vươn tay muốn đoạt về Tương Bình, lại bị Lôi Đình Lạc nhanh nhẹn ngăn trở, hai cánh tay so chiêu thành tiết mục so lực.

Đinh Húc Nhâm lập tức phát hiện đối phương là một người luyện công phu, thân thủ không thua hắn, hai người bốn mắt đối địch, ý vị ngầm phân cao thấp thập phần rõ ràng.

"Anh là ai?" Đinh Húc Nhâm lạnh lùng hỏi.

Hắn cười đến đông lạnh. "Tôi không cần trả lời anh."

"Anh dựa vào cái gì mang cô ấy đi?"

"Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi."

Lửa giận của Đinh Húc Nhâm bùng nổ. "Nói bậy bạ gì đó?"

"Không tin? Anh có thể hỏi cô ấy." Lôi Đình Lạc đem người đẹp ôm càng chặt hơn, thân mật nói nhỏ. "Nói cho hắn, quan hệ của chúng ta không phải tầm thường."

Tương Bình đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác mát từ lưng lủi lên, không thể tiết lộ thân phận lúc này, cô trấn tĩnh hướng về phía Lôi Đình Lạc giải thích. "Hắn chỉ là một khách quen của em trước kia thôi, lại luôn thích quấn quít lấy em." Lại chuyển hướng Đinh Húc Nhâm, dùng ngữ điệu của gái quán rượu mở miệng nói: "Đinh tiên sinh, tôi đã không còn là tiểu thư khách sạn, trước kia gặp dịp thì chơi anh đừng xem là thật, hiện tại người đàn ông này mới là người tôi yêu nhất, hơn nữa không phải anh đã có bạn gái sao?" Cô chỉ vào Huệ Úc sau lưng của hắn cười nói: "Anh không thể có người mới lại còn muốn tình nhân cũ nha, rất là tham lam đó. Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn!" Tương Bình chủ động lôi kéo cánh tay Lôi Đình Lạc hướng cửa đi, hy vọng Đinh Húc Nhâm có thể quan sát ra tình thế, nếu hắn nói thêm cái gì nữa, chỉ sợ sẽ tiết lộ thân phận của cô.

May mắn, hắn không nói nữa, Tương Bình không dám quay đầu, cô tựa hồ có thể cảm nhận được đau đớn tận cùng của Đinh Húc Nhâm, chỉ là cái gì cô cũng không thể làm, chỉ có thể âm thầm nói thật có lỗi ở chỗ sâu trong lòng.

Nhưng ánh mắt bị thương khiếp sợ của hắn, làm cô không tự giác cảm thấy khổ sở. Cô la lên ở trong lòng, đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ đang trách cứ cô bán đứng linh hồn của mình.

Cô cười khổ, trở thành người phụ nữ của Lôi Đình Lạc, cô đích xác là bán đứng linh hồn thuần khiết của mình. . . .

Trở lại chỗ ở, dọc theo đường đi Lôi Đình Lạc cũng không có chất vấn cô chuyện Đinh Húc Nhâm, ngược lại khiến cô cảm thấy bất an.

Lôi Đình Lạc không phải ngu ngốc, cho nên thái độ cái gì cũng không hỏi của hắn càng khiến người nghĩ mãi không thông, khiến cô không biết nên ứng đối như thế nào, nếu hắn bắt đầu hoài nghi, cô ắt phải tìm cách chạy thoát khỏi nơi này.

..............

Đứng ở ban công, Tương Bình đánh giá địa hình chung quanh, cô sớm suy nghĩ phải thiết kế một con đường chạy trốn ở trong này. Thử nhìn ra khoảng cách của nơi này đến thân cây, nếu từ nơi này tung dây thừng xuyên vào thân cây đối diện, cô có thể nhờ vào trọng lực làm cho mình dọc theo dây thừng đến đối diện, phương thức này ở tình trạng khẩn cấp xác thực thích hợp.

Đến đối diện, có thể lợi dụng lá cây rậm rạp ngăn trở bóng dáng không đến mức trở thành mục tiêu của súng....

Cô đắm chìm trong suy nghĩ, thẳng đến đôi cánh tay từ phía sau vòng qua cô khoát lên trên lan can trái phải hai bên, cô bị nhốt ở trong đó.

"Bộ dạng này của em xem ra giống như là muốn bay đi, không thích ở nơi này?" Hắn trầm thấp mở miệng, vẻ mặt thâm trầm khiến người khó hiểu.

"Không có cánh, làm sao có thể bay?"

"Nếu có, em sẽ bay sao?"

Một câu hai ý nghĩa, cô hiểu được ý tứ của hắn, cũng không biết hắn vì sao hỏi vậy, hai người không khỏi trầm mặc một trận.

Hắn sợ mất đi cô, tham muốn giữ lấy mãnh liệt làm cho hắn không thể chịu đựng được sự xuất hiện của Đinh Húc Nhâm, rất sợ Đinh Húc Nhâm gợi lên trí nhớ của cô, lúc ấy hắn ở trong mắt cô thấy được không muốn xa rời, hắn sợ hãi cho dù mất đi trí nhớ, cô đối Đinh Húc Nhâm vẫn đang có cảm giác.

Hắn thật là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dùng thủ đoạn đê tiện để được ở bên cô, cho nên ở chỗ sâu trong lòng hắn sợ hãi một ngày kia cô khôi phục trí nhớ, sẽ vì hiểu rõ tất cả mà rời đi hắn, thậm chí hận hắn.

Bởi vậy hắn mua bác sĩ, lừa gạt cô phẫu thuật có 50% tính nguy hiểm. Đó là bởi vì hắn không muốn cô nhớ tới người yêu cũ mà chạy về trong lòng của Đinh Húc Nhâm, không muốn cô hận hắn.

Lôi Đình Lạc phút chốc ôm chặc cô, giống như muốn cô dung nhập một bộ phận thân thể.

"Lạc... Anh làm em đau." Ở trong lòng hắn, cô thật nhỏ nhắn.

"Em là của anh." Hắn khàn khàn, giống như tuyên thệ, cũng giống như cầu xin.

Cuồng loạn hôn cô, mười ngón tay luồn vào tóc cô, Lôi Đình Lạc mở ra búi tóc vốn cột cao của cô, một mái tóc dài theo gió bay lên.

Hôn vô cùng để ý nhưng loạn, rất loạn — là hai trái tim thân bất do kỷ lại dây dưa cùng một chỗ .. .

※※※

"Vì sao phái cô ấy đi nằm vùng trong tổ chức trùm thuốc phiện ?" Đinh Húc Nhâm không để ý vai vế, kích động vỗ vào bàn của cục trưởng, đây là lần thứ hai hắn không khống chế được.

"Đây là mệnh lệnh của cấp trên." Cục trưởng mặt không chút thay đổi đứng lên từ ghế làm việc, đưa lưng về phía hắn lạnh lùng nói.

"Tôi đã điều tra qua! Thượng cấp không có chỉ đạo lệnh này, đây hoàn toàn xuất phát từ quyết định của một mình của ông!"

Cục trưởng giận tái mặt cảnh cáo. "Cậu dám trái pháp luật một mình điều tra cơ mật, đừng cho là tôi không dám làm gì cậu!"

Trịnh Huệ Úc một bên lo lắng, bước lên phía trước khuyên bảo: "Cha, Húc Nhâm, hai người bình tĩnh một chút, không cần xúc động như vậy." Kẹp ở giữa hai người đàn ông chú ý nhất, cô sốt ruột không biết như thế nào cho phải.

Cục trưởng hừ lạnh. "Vì một người phụ nữ, hắn ngay cả công và tư cũng không phân rõ?"

"Tương Bình là bạn gái của tôi, cũng là nhân viên trong cục, ông lại phái cô ấy - người bị mất trí nhớ đi nằm vùng trong tổ chức trùm thuốc phiện, căn bản chính là để cô ấy đi chịu chết!"

"Đây đều do cô ta tự nguyện, tôi cũng không có bức cô ta."

"Ông dám nói ông cũng không nói gì thuyết phục cô ấy, vì lập công ông không tiếc lợi dụng cô ấy!"

"Chú ý lời nói của cậu!" Cục trưởng rất là tức giận. "Cậu còn vô lễ như vậy, tôi liền hạ lệnh đuổi cậu!"

"Cha, không cần xúc động.............. " Huệ Úc vội vàng năn nỉ cha, còn tiếp tục như vậy càng không thể cứu vãn.

"Húc Nhâm, đừng nói nữa, cha làm như vậy nhất định có dụng ý của ông ấy, cầu anh đừng tức giận như vậy." Cô khóc cầu xin.

"Nể mặt Huệ Úc, tôi không so đo với cậu, đi ra ngoài."

Cục trưởng xoay người đưa lưng về phía hắn, quyết định chấm dứt trận khắc khẩu vô vị này.

"Ông biết rõ cô ấy là người yêu của tôi, còn khiến cô ấy. . ." Đinh Húc Nhâm cắn răng, nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh, nhưng so ra kém hắn máu chảy xuống từ nội tâm của hắn.

Nhiều lời vô ích, hắn đá cửa tức giận mà đi, lưu lại Huệ Úc tan nát cõi lòng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi. Chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn không khống chế được cảm xúc như thế, cô cuối cùng cũng biết được vị trí của Sở Tương Bình ở trong cảm nhận của Đinh Húc Nhâm, hắn đúng là rất yêu người đàn bà kia!

"Cha — làm sao bây giờ, Húc Nhâm, anh ấy................... "

"Kệ nó đi, thời gian lâu, nó sẽ quên cô ta, như vậy cũng tốt, làm cho nó hoàn toàn hết hy vọng, làm như vậy con mới có cơ hội."

"Nhưng cha, con lo lắng tính tình của Húc Nhâm, anh ấy rất cố chấp ."

"Cố chấp thì như thế nào, nó có thể làm khó dễ được cha? Muốn thành đại sự phải không câu nệ tiểu tiết, phụ nữ là gì, yên tâm đi, sớm hay muộn nó sẽ quên Sở Tương Bình, mấy ngày này con ở cùng nó nhiều chút, nhân cơ hội này hạ chút công phu."

Cô không thể nói cái gì nữa, trong lòng một điểm nắm chắc cũng không có, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông mà thôi.

Cục trưởng âm trầm che mặt, sự tình xảy ra ngoài dự đoán, nếu làm cho Đinh Húc Nhâm biết tin tức của Sở Tương Bình, phải gia tốc hành động, miễn cho Đinh Húc Nhâm làm hỏng toàn bộ kế hoạch.

※※※

Ngày mùa thu tới gần, có lẽ là áp khí chuyển biến, khiến cho khí hậu biến hóa ảnh hưởng đến tâm tình người.

Mấy ngày nay Tương Bình cảm thấy cảm xúc di động, không thể nói rõ nguyên nhân gì, rất muốn làm một việc để phát tiết, lại cạn sạch sức lực.

Cô có chút tâm phiền ý loạn, đi ra ban công hóng gió, muốn cho gió lạnh thổi đi phiền muộn trong lòng. Qua không bao lâu, lơ đãng thoáng nhìn một cái ám hiệu quen thuộc, đó là ám hiệu chỉ có cô nhìn mới hiểu, cục trưởng đang kêu gọi cô.

Cô lặng lẽ hội hợp với cục trưởng, tuy rằng tránh thoát tầm mắt của bảo vệ, nhưng còn ở phạm vi thế lực của Lôi Đình Lạc, làm như vậy rất nguy hiểm, cục trưởng tùy tiện tới gặp cô như thế thật là cử chỉ không sáng suốt.

"Chuyện gì?" Cô hỏi.

"Kế hoạch có biến, tôi muốn biết cô điều tra con chip như thế nào?"

Cô tự hỏi, đáp: "Con chip kia tựa hồ thật sự ở trên tay Lôi Đình Lạc, nhưng tôi còn chưa moi ra tin của hắn, cho tôi một ít thời gian nữa, có lẽ…"

"Lôi Đình Lạc là một người giảo hoạt, đối phó hắn phải dùng thủ đoạn đặc biệt, việc này gác qua, tôi muốn cô trước điều tra chỗ ẩn thân của Chu Siêu."

"Nhanh như vậy? Hiện tại đánh rắn động cỏ sẽ không tốt?"

"Đây là chỉ thị của cấp trên, lập tức tiến hành, sau khi tra được thì liên lạc với tôi, cô liền có thể chấm dứt nhiệm vụ."

"Thật sự?" Cô kinh ngạc. "Nhưng còn con chip kia?"

"Bắt được Chu Siêu, muốn tổ chức của hắn tan rã liền dễ dàng hơn, sẽ phá kế hoạch nghiên cứu phát triển vũ khí của hắn, còn muốn con chip làm cái gì?"

Tương Bình không khỏi do dự, muốn bắt được Chu Siêu nói dễ hơn làm. Chung quanh Chu Siêu phòng vệ kín không kẽ hở, lần trước nếu không có Lôi Đình Lạc che chở cô, sớm bị thủ hạ của Chu Siêu chộp tới nghiêm hình bức cung.

"Hoàn thành nhiệm vụ này, cô có thể công thành lui thân." Cục trưởng tăng mạnh thuyết phục.

"Tôi hết sức thử xem."

"Tốt lắm, chờ tin tức của cô."

Dặn dò nhiệm vụ xong, cục trưởng nhanh chóng rời đi, lưu lại một mình Tương Bình nặng nề tự hỏi, ở chỗ ẩn mật không xa, Lôi Đình Lạc lặng im nhìn toàn bộ quá trình nói chuyện, toàn bộ cánh rừng này được trang bị máy nghe lén, một chút gió thổi cỏ lay đều chạy không khỏi hiểu biết của hắn.

Chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp của cô, con ngươi lợi hại như báo ở trong rừng âm u lộ ra ánh sáng biến hoá kỳ lạ.

Không có khả năng!

Tương Bình không thể tin trừng mắt màu sắc chuyển biến trên giấy thử. Ông trời, cô có đứa nhỏ! Rõ ràng có uống thuốc tránh thai, vì sao còn ──

Thời gian hành kinh đã muộn, cô nguyên bản còn bán tín bán nghi, ôm tâm tính thử nghiệm mua giấy thử thai, lại không nghĩ rằng thử một lần liền trúng! Cô ôm đầu, hồi tưởng nghỉ ngơi hai tháng này, chợt hiểu ra nhớ tới một lần đến Nhật Bản kia, bởi vì đau đầu, cô đã quên uống thuốc.

Không thể nào! Lại ở lúc cô nhất thời sơ suất hết sức thừa cơ mà vào, trúng cái giải nhất!

Đem giấy thử thai vò thành một cục quăng vào thùng rác, sự thật xảy ra trước mắt, cô mang thai đứa nhỏ của Lôi Đình Lạc.

Thì ra suy yếu cùng phiền chán thời gian này là dấu hiệu mang thai, cô vô lực nằm ở trên giường. Trong bụng đang hình thành một sinh mệnh nhỏ, nếu hắn biết sẽ là phản ứng gì? Sẽ muốn đứa bé này sao?

Cho dù Lôi Đình Lạc đối với cô yêu thương có thêm, nhưng cũng chưa từng nói muốn kết hôn với cô, cô cùng hắn chính tà bất lưỡng lập, nay đã có đứa nhỏ, thật sự là châm chọc!

Hai tay che mặt, cho dù là ánh sáng mỏng manh cũng làm cô cảm thấy chói mắt.

Một đôi tay to đột nhiên cầm tay cô. . .

Cô kinh hãi, không biết hắn vào khi nào, mang thai khiến cô ngay cả lòng cảnh giác cũng biến yếu.

"Lại đau đầu ?" Lôi Đình Lạc cau mày hỏi, trên vầng trán tràn đầy chú ý, khí sắc của cô rất kém cỏi.

Cô không nói chuyện, tùy ý để hắn đem mình kéo dựa vào trong lòng.

"Anh mang em đi ra ngoài một chút, hít thở không khí sẽ tốt một chút."

"Em không sao." Cô lắc đầu, đẩy ra ngực của hắn đi hướng ban công.

Một chút cười khổ xẹt qua khóe miệng. Cô lại vọng tưởng được đến an ủi từ trên người hắn, từ khi nào cô bắt đầu trở nên yếu ớt? Cô không nên có ý nghĩ không an phận, Lôi Đình Lạc tuyệt không là chỗ dựa cả đời của cô, cô còn có nhiệm vụ trong người, một khi hoàn thành, đoạn quan hệ thân mật này cũng phải chấm dứt.

※※※

Thời cơ đến đây!

Thừa dịp mấy ngày nay Lôi Đình Lạc không ở nhà, cô lấy cớ thân thể không khoẻ, làm bộ nghỉ ngơi, làm hỗn loạn sự chú ý của những tên bảo vệ cô, tránh đi tất cả cơ sở ngầm, ngầm ra ngoài điều tra hành tung Chu Siêu.

Cô đi vào chỗ bọn họ họp lần trước, như lời nói lúc trước của Lôi Đình Lạc, chỗ ẩn thân của Chu Siêu không chỉ một cái, quan sát ba ngày cô thủy chung không thấy Chu Siêu, thẳng đến một giờ trước cô cuối cùng nhìn thấy xe Chu Siêu chạy nhanh vào cửa lớn, chỉ tiếc thủ vệ quá nghiêm vẫn không tìm thấy cơ hội đi vào điều tra.

Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cô quyết định vụng trộm ẩn vào.

Đang định trèo tường mà qua, một cỗ lực đạo không báo động trước đột nhiên ôm eo nhỏ của cô, làm cô chấn động, hai tay chống cự theo tính phản xạ.

"Hư, đừng nói, có người đang giám thị." Không nghĩ tới ôm lấy cô đúng là Lôi Đình Lạc, hai chữ kinh ngạc không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này của cô, nhưng Lôi Đình Lạc lai một chút cũng không có biểu tình giật mình.

"Anh làm sao có thể...”

"Làm bộ em đang chơi trốn tìm với anh, cười một cái, huh?"

Ông trời, lúc này sao cô cười được? Không bị hù chết đã không tồi rồi!

Lôi Đình Lạc không nói hai lời, đơn giản hôn cô, thẳng đến bóng dáng thủ vệ kia buông tha việc theo dõi.

Cô cảm thấy sợ hãi, đối với việc Lôi Đình Lạc đột nhiên xuất hiện vừa kinh ngạc vừa bất an, không biết hắn có phát hiện thân phận thật của cô hay không?

Nhưng mà, hắn nở nụ cười. Trong giọng nói có sủng nịch. "Em thực bướng bỉnh, không phải đã đáp ứng anh sẽ nghỉ ngơi à, sao còn chạy đến nơi đây thám hiểm? Anh nói rồi, nơi này rất nguy hiểm, làm cho người ta hiểu lầm sẽ không tốt. Muốn gặp anh cũng không cần vội vã như vậy, vừa mới họp xong, mới đi ra liền nhìn đến em."

Thì ra là thế, cô nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng mình bị hắn theo dõi.

"Thực xin lỗi, bởi vì ba ngày không thấy anh, cho nên…"

"Anh hiểu được, đi thôi, nơi này không phải nơi ở lâu."

Ai — xem ra cô đành phải tìm cơ hội khác.

※※※

Cuối tháng 10, là ngày trùm thuốc phiện tổ chức đại hội chia hoa hồng cho những người đứng đầu, Chu Siêu nhất định sẽ tham dự.

Ngay từ đầu điều tra tổ chức này đến bây giờ, Sở Tương Bình rốt cục ngộ ra một cái kết luận, tổ chức này không có tổng bộ cố định, Chu Siêu làm việc giảo hoạt, cũng không lưu lại dấu chân để cho người ta thăm dò, bởi vì hắn cho mình chính là tổng bộ.

Nếu vũ khí có thể lấy con chip hình dạng nhỏ như đầu ngón tay để chứa đựng chương trình, đồng dạng, Chu Siêu cũng sẽ đem tất cả cơ mật quan trọng lưu trữ trong một con chip khác.

Nói cách khác, chỉ cần bắt được hắn, liền có thể tìm ra con chip kia.

Đại hội chia hoa hồng hôm đó toàn bộ viên chức quan trọng đến đông đủ, muốn một lưới bắt hết chỉ có nhân cơ hội này, cô phải mau chóng liên lạc cục trưởng sắp xếp tốt hành động truy bắt.

Trong tay nắm giữ tình báo thời gian địa điểm, cô lặng lẽ đi vào nơi dự định hội hợp với cục trưởng, nhìn xem thời gian cục trưởng hẳn là đến mới đúng.

Chợt, một cỗ cảm giác tồn tại khác thường đánh úp lại.

"Cục trưởng?" Cô khẽ gọi, xoay người nhìn phía cửa, người tới lại ở ngoài dự đoán của cô.

"Mày quả nhiên là nội gián." Hùng Bưu đôc ác trừng mắt cô, xả ra tươi cười bắt đến cá trong chậu, ra lệnh cho thủ hạ bao vây quanh cô, còn không vội vã bắt cô, mà là chuẩn bị dĩ dật đãi lao* (lấy mạnh đối phó yếu) vây khốn thú vật, phụ nữ sợ hãi sẽ làm hắn hưng phấn.

"Một năm trước mày rơi vào trong tay của tao, nhưng có Lôi Đình Lạc cứu mày, một năm sau hiện tại mày lại bị tao vây khốn, xem ai còn có thể cứu mày, người của tao nhiều như vậy, mày thoát được sao?"

"Để cho Lôi Đình Lạc biết, anh ấy sẽ không tha cho anh."

Hùng Bưu cười đến điên cuồng. "Tao muốn đối phó Lôi Đình Lạc, nếu không khổ cực theo dõi mày như vậy làm chi? Nếu Chu lão đại biết được người đàn bà của Lôi Đình Lạc là gian tế cảnh sát phái tới, hắn cũng khó trốn phạt nặng. Sợ sao? Hắc hắc, tao có thể pháp ngoại khai ân, chỉ cần đến lúc đó mày hướng Chu lão đại thừa nhận tất cả là mưu kế của Lôi Đình Lạc, căn cứ tâm tính thương hương tiếc ngọc, anh sẽ yêu thương em hết mực."

Tươi cười tục tĩu của người đàn ông hung ác trước mặt này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, tình huống này tựa hồ từng trải qua, nhưng cho dù nghĩ không ra tất cả đã qua, cô cũng hiểu được người này rất nguy hiểm, từ khẩu khí của hắn nghe tới, hắn đối với cô và Lôi Đình Lạc đã đến độ hận thấu xương.

Nếu thực bị hắn bắt được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Thừa dịp bất ngờ, Tương Bình dùng toàn lực công kích một người trong đó, muốn đột phá vòng vây, nhưng đối phương thật sự quá nhiều người, yếu khôn địch lại mạnh, sau khi cái cô bị một kích mạnh liền ngất đi.

Hùng Bưu tiến lên xem xét cô, cô gái đã bất tỉnh vẫn làm người ta sắc dục say lòng.

"Toàn bộ đi ra ngoài coi chừng, không có mệnh lệnh của tao không cho phép tiến vào."

"Vâng!" bọn thủ hạ nhìn nhau, xem ra lão đại lại muốn hưởng thụ, không đợi một giờ là không được.

Đuổi những người khác ra, Hùng Bưu khẩn cấp muốn nếm thử sắc đẹp, chỉ là mới cởi một nửa quần áo, tháo dây lưng ra, hắn đột nhiên cảnh giác nghe được thanh âm lên đạn.

Sau ngăn tủ còn một người ẩn nắp, hắn lại không phát hiện! Hung ác trừng mắt người đi ra sau ngăn tủ, trầm giọng nói: "Mày là ai?"

"Cảnh sát, giơ tay lên." Cục trưởng chậm rãi đi ra, thật cao hứng tất cả trong kế hoạch của hắn, tình thế ở trong khống chế của hắn.

" Mày ẩn nấp lâu như vậy hiện tại mới đi ra, thì ra là chờ tao đuổi mọi người."

"Còn có chờ tên cầm thú mày này cởi quần áo, ngốc đến đem súng lục quăng khỏi người."

Hùng Bưu độc ác trừng mắt đối phương, uy hiếp nói: "Giết tao, mày cũng trốn không thoát."

"Ai nói muốn giết mày, tao đến nói điều kiện với mày."

"Nói điều kiện?" Hùng Bưu nheo mắt sắc bén.

"Người phụ nữ này giao cho mày, muốn chém giết muốn róc thịt tùy mày, bất quá trước đó tao muốn dùng cô ta bức bách Lôi Đình Lạc giao con chip ra." Ông ta không thèm quan tâm sống chết của Sở Tương Bình, con chip mới là mục đích cuối cùng của ông ta.

"Con chip? Mày nói con chip ở trên tay Lôi Đình Lạc?" Hùng Bưu vẻ mặt ngạc nhiên.

"Tao giúp mày trừ bỏ Lôi Đình Lạc, mày lập công, có thể tiếp nhận tất cả thế lực của Lôi Đình Lạc, tao chỉ muốn con chip, như thế nào?"

Hùng Bưu tự hỏi trong chốc lát, cười gian nói: "Chủ ý này nghe qua không tồi, không thể tưởng được tao gặp gỡ một cảnh sát biến chất, thật là thú vị."

"Thì ra là thế." Tương Bình chậm rãi mở mắt ra, hai người đàn ông đều kinh ngạc trừng mắt cô. Đòn nặng vừa rồi khiến cô nhớ tới một bộ phận trí nhớ.

Thì ra tất cả đều là âm mưu của cục trưởng, lợi dụng công quyền muốn cô ăn cắp con chip, kỳ thật mục đích cuối cùng của ông ta là muốn đem con chip bán cho Trung Quốc đại lục để thu hoạch ích lợi khổng lồ. Mà bí mật này trong lúc vô ý khiến cô phát hiện, bởi vậy ông ta mua sát thủ giết cô diệt khẩu, nhưng lại để cho cô trốn thoát.

Lúc này cục trưởng lộ ra tươi cười âm hiểm. "Cô có biết đã quá muộn rồi không, chờ tôi lấy được con chip, liền đưa cô quy thiên cùng lão cha cố chấp của cô."

"Cha ta cũng là do ông giết." Cô tức giận nhìn chằm chằm cục trưởng.

"A, cô nhớ tới không ít! Xem ra đành phải chặt một chân của cô cho cô không thể hành động, miễn cho thêm phiền toái."

Tiếng súng bén nhọn vang lên, Tương Bình nhắm chặt hai tròng mắt, kỳ quái là, cô hoàn toàn không có cảm giác đau, chờ cô chậm rãi mở to mắt tìm tòi đến tột cùng thì phát hiện ngã xuống đúng là cục trưởng, đùi ông ta chảy máu như rót.

Tình thế vượt ngoài dự đoán của mọi người, Lôi Đình Lạc đứng ở cửa, miệng súng của hắn còn bốc khói. Mà Hùng Bưu ngay cả cơ hội trốn đều không có, liền bị Lôi Đình Lạc hung hăng đánh bất tỉnh trên mặt đất.

"Mày—" cục trưởng sợ hãi trừng mắt hắn.

"Một năm trước tôi chưa kịp bảo vệ cô ấy, lúc này đây tôi sẽ không phạm sai lầm nữa." Ánh mắt Lôi Đình Lạc như băng, trong mắt ngưng tụ sát ý nồng hậu, việc này hắn sớm ngầm điều tra hồi lâu, người thương tổn Tương Bình đúng là người đàn ông mang mặt nạ chính nghĩa, trên thực tế lại làm hoạt động trái pháp luật này.

"Đừng giết tôi, không bằng chúng ta bàn điều kiện, bán đi con chip được thù lao tôi chia cho cậu một nửa, một nửa có năm mươi triệu, năm mươi triệu nha! Như thế nào?"

Lôi Đình Lạc làm bộ tự hỏi. "Giá này rất hấp dẫn người."

"Đúng vậy, đủ cho cậu hưởng phúc mấy đời, cô ta là cảnh sát nằm vùng, giết cô ta đối mọi người đều có chỗ tốt, cậu lập công, lại phát tài, chuyện tình tốt như vậy sẽ không có lần thứ hai nữa. Cô ta biết nhiều bí mật, tuyệt không thể để cho cô ta còn sống."

"Giữ lại cô ấy đích xác đối tổ chức là một vết thương trí mệnh, nhưng — giữ lại ông chỉ sợ là tai họa." Súng của hắn để ở trán cục trưởng, ánh mắt sắc bén chuyển thành vẻ lo lắng.

"Không cần!" Tương Bình không khống chế được kêu lên.

Súng không lưu tình chút nào phát ra tiếng vang, mắt Tương Bình choáng váng làm không rõ tình huống, thì ra cò súng bị bóp xuống, nhưng viên đạn không có, Lôi Đình Lạc căn bản chính là dùng hư chiêu. Về phần cục trưởng, sớm bị dọa trắng mặt ngất đi.

Lôi Đình Lạc đi vào trước mắt cô, vẻ mặt cười quỷ dị, nói: "Điều thứ nhất trong quy tắc nằm vùng — vĩnh viễn đừng làm cho kẻ địch biết em suy nghĩ cái gì."

Cô không dám tin trừng mắt nhìn hắn. "Có ý gì, anh. . . Là nằm vùng?"

"Đáp đúng, xin chỉ giáo nhiều, đồng nghiệp." Nụ cười của hắn sáng lạn như mặt trời sáng sớm.

"Không có khả năng, tư liệu của anh cảnh sát rõ ràng…"

"Thiên chân vạn xác, chẳng qua em là Đài Loan phái đi, mà anh vâng mệnh cơ quan tình báo nước Mĩ, thời gian nằm vùng lâu hơn em, tuy rằng đều vì chủ mình, nhưng mục đích cuối cùng đều là giống nhau."

Cô ngu ngơ sau một lúc lâu, lúng tôi lúng túng phun ra lời. "Nguyên lai anh đã sớm biết ngọn nguồn của em. . . ."

"Anh vẫn đều hiểu được, từ lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh liền hiểu được ."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Dĩ dật đãi lao: Kế "Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên "Quân Tranh" của bộ "Tôn Tử Binh Pháp": "Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt" nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là: "Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời". Sử dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn. Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ. Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược "Dĩ dật đãi lao".
Bình Luận (0)
Comment