Người Tình Oan Gia

Chương 18


Phòng giám sát Khách sạn Á Châu!
Một cảnh sát phát hiện tia tử
ngoại quét ngang về phía sảnh tiệc
trong bán kính ba ngàn mét, phát
hiện tại cầu thang có một vị trí đang
phát ra cảm ứng nhiệt năng khả
nghi, hơn nữa thời gian đã hơn 30
phút! Anh ta lập tức cầm bộ đàm,
thông báo cho đồng nghiệp lầu dưới
sảnh tiệc, nói: “Phát hiện khác
thường! Cửa chính sảnh tiệc, phía
bên trái, nơi lối thoát hiểm, có cảm
ứng nhiệt năng khả nghi!”
Đặc cảnh tại đại sảnh lầu một
nghe xong, lập tức khẩn trương,
cùng hai người đồng nghiệp, đi lên
sảnh tiệc lầu hai, nhanh chóng chạy
tới cầu thang mở cánh cửa thép của
Lối thoát hiểm ra, hanh chóng rút
súng lục, một bước mở cửa chính,
nhắm bên trong kêu to: “Không
được nhúc nhích!”
Lại Ngọc Lan hoảng sợ, nhìn
chằm chằm mấy người đàn ông
trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn
giơ súng nhắm ngay mình, cô tức
khắc nhớ lại hình ảnh đáng sợ trong
cái đêm ba năm trước đây, trái tim
chợt run lên, bất chấp tất cả, hai tay
ôm đầu khàn giọng kêu to: Á.
Tiếng thét kinh hoảng bén nhọn
thoát ra hành lang thật dài!
Ánh mắt Tưởng Quang Long
mãnh liệt chớp lóe sau khi nghe tin
báo, đặt khăn ăn trên bàn, lạnh lùng
đứng lên, nhìn về phía Thủ tướng
khẽ khom người, cùng tân khách
toàn trường nói: “Xin lỗi các vị, vừa
rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nho
nhỏ, tôi cần đi xem xét.

Tôi xin lôi
hiện tại không tiếp được rượu cùng
các vị, lát sau sẽ trở lại dùng rượu tạ tội.”
Anh nói xong, sắc mặt cứng rắn,
xoay người sải bước đi ra sảnh tiệc
trong ánh mắt kinh nghi của mọi
người, mày anh nhíu lại, tất cả vệ sĩ,
Tào Ngọc và chúng quản lý cùng đi
dọc theo hành lang thật dài, từng
bước từng bước đi về phía trước,
nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh
của một cô gái nhỏ phát ra từ bên
trong: “Đừng giết tôi, Đừng giết tôi,
tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho tôi
đi! Tôi cầu xin các người, tôi cầu xin
các người
Tưởng Quang Long nghe tiếng
khóc này, sắc mặt càng ngày càng
nặng nề, bước nhanh về phía phát ra

âm thanh kia, đi cuối hành lang, rốt
cuộc nhìn thấy mấy đặc cảnh, tay
cầm súng lục, nhắm ngay một góc
thang lầu tại lối thoát hiểm, nắm cò
súng hết sức đề phòng, anh hai mắt
lạnh lẽo, đi qua mấy viên đặc cảnh,
vào cầu thang bộ, cuối cùng nhìn
thấy có một cô gái mặc đồng phục
khách sạn, đang ngồi xổm trên mặt
đất, khổ sở thút thít, “Cứu tôi! Cứu
tôi! Tôi không biết gì cả! Bỏ qua cho
tôi đi! Bỏ qua cho tôi!”
Ánh mắt Tưởng Quang Long
đông lại, nhìn cô gái trước mặt, cuối
cùng tức giận mở miệng: “Cô là ai?”
Lại Ngọc Lan vừa nghe giọng
nói này, bỗng nhiên ngầng đầu đôi
mắt đấm lệ nhìn chằm chằm người
trước mặt! Cô thật sự rất sợ! Tình
cảnh ba năm trước chẳng khác nào.
một lần nữa xuất hiện trước mặt cô,
xung quanh toàn những mũi súng
đang hướng về mình, như thể sắp
sửa đem cô đẩy xuống địa ngục một
lần nữa.
Lại Ngọc Lan ngước lên nhìn
thấy ánh mắt quen thuộc duy nhất
trong đám đông của người đối diện,
không kể cả bất cứ điều gì, lao vào
lồng ngực của anh ôm chầm lấy bờ
vai vững chãi đó, vùi mặt vào, như
thể anh chính là cứu cánh của đời
cô.

“Cứu, cứu tôi, tôi không muốn
chết.“ cô nức nở kêu lên.
Tưởng Quang Long ngỡ ngàng
nhìn bóng hình mềm nhũn trong lồng
ngực, cảm thấy rõ sự run rầy của cô,
trong lòng bất giác dâng lên một nỗi
thương cảm, chính anh cũng không
hiểu tại sao, chỉ biết theo bản năng
đưa tay ôm lấy bóng dáng đó, còn
nhè nhẹ võ về, tay kia khoát một cái,
giải tán đám vệ sĩ đang vô cùng
sửng sốt.
Cửa thang máy đại sảnh, ‘đinh’
một tiếng mở ra.
Ba gã vệ sĩ dẫn Trần Mạn Hồng
và Tào Văn Kiệt đi ra đại sảnh, qua
một con đường khác, trực tiếp bước
vào thang máy chuyên dụng của
Tổng Giám đốc!
Tất cả đồng nghiệp tại đại sảnh,
bao gồm nhân viên tiếp tân, nhân
viên lễ nghi, các trợ lý, thậm chí còn
có một vài người khách nghe được
tin cũng không khỏi nhìn về phía
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt, thì
thầm to nhỏ.

Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
thật cảm thấy mất hết cả mặt mũi
rồi, hận không thể đào một cái hang
chui xuống, nhất là Trần Mạn Hồng,
buổi chiều nay còn rất kiêu ngạo với
Tào Ngọc việc được Tổng giám đốc
khen ngợi, thật sự là…
“A!“ Vừa mới làm xong công
việc ở sảnh tiệc, Tào Ngọc hết sức
hả hê nhìn dáng vẻ ảo não của Trần
Mạn Hồng, cô cảm thấy buồn cười
nói: “Hôm nay Quản lý Trần thật là
quý nhân, buổi chiều còn được Tổng
Giám đốc khen ngợi, buổi tối cũng
đã trèo lên thang máy của Tổng
Giám đốc, đi uống cà phê với Tổng
Giám đốc rồi! Ha ha ha!”
Tào Văn Kiệt không ưa bộ dáng
của Tào Ngọc khi dễ Trần Mạn Hồng,
liền mở miệng nói: “Quản lý Tào! Nói
chuyện phải giữ miệng một chút!
Chúng tôi chỉ đi gặp Tổng Giám đốc
để tìm hiểu rõ tình huống đấy.

Chúng
tôi vẫn có thể sống sót trở về!”
“Ai biết được chứ? Cô để cho
nhân viên mình làm loạn như vậy,
Tổng Giám đốc không trách phạt
nặng mới là lạ đó!”
“Cô…” Trần Mạn Hồng hận đến
ngứa răng muốn xông tới.
“Đi thôi!“ Tào Văn Kiệt bất đắc
dĩ kéo Trần Mạn Hồng đi vào thang
máy chuyên dụng sang trọng của
Tổng Giám đốc, cửa thang máy vừa
đóng lại, Trần Mạn Hồng cũng đã tức
giận đứng ở trong thang máy giậm
chân nói: “Mất mặt chết mất! Tôi
không muốn sống nữa, rốt cuộc Lại
Ngọc Lan gây ra chuyện gì vậy chứ.
Đông Anh bước dọc theo hành
lang dài hơi tối, sắc mặt có chút bất
dắc dĩ đi tới, nhìn Trần Mạn Hồng và
Tào Văn Kiệt vừa ra khỏi thang máy,
mỉm cười nói: “Hai vị quản lý, mời đi
theo tôi”
Tào Văn Kiệt lại ngạc nhiên nhìn
Đông Anh, hỏi: “Thư kí Đông Anh,
nhân viên Lan của chúng tôi đã xảy
ra chuyện gì? Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
“Đúng vậy, hiện tại cô ấy ở
đâu?“ Trần Mạn Hồng cũng có chút
lo lắng, dù sao lúc ấy cô đã hứa với
Nhã Tuệ phải chăm sóc Lan thật tốt.
Đông Anh im lặng không lên

tiếng, đưa bọn họ đi tới ngoài cửa
lớn phòng Tổng Giám đốc, nhìn thấy
một bóng dáng đã đứng sẵn trong
phòng.
Trần Mạn Hồng có chút giật
mình ngầng đầu lên nhìn thấy Nhã
Tuệ cũng bị bắt lên, phạt đứng ở
trước cửa phòng làm việc của Tổng
Giám đốc, vẻ mặt cô lập tức đau khổ
nói: “Tôi biết ngay! Có tôi, làm sao
thiếu cô được?”
Tào Văn Kiệt cũng bất đắc dĩ
đứng ở một bên thở dài.
Cả người Nhã Tuệ cũng mềm
nhũn ra, không còn hơi sức nói: “Lần
này… Là tôi hại mọi người!”
Cá tính của Trần Mạn Hồng rất
nóng nảy, càng nghĩ càng sợ nói:
“Các người đoán xem, Tổng Giám
đốc có thể… Đem toàn bộ chúng ta
đưa tới cục cảnh sát hay không! Nếu
Lan thật sự là sát thủ chuẩn bị muốn
giết hại Tổng Giám đốc!”
“Nói bậy!” Nhã Tuệ lập tức quát
cô bạn thân: “Dĩ nhiên cô ấy không
phải là người như vậy, có thể là bị
hoảng sợ chuyện gì đó, nghe nói lúc
cảnh sát phát hiện ra cô ấy, cô ấy
còn đang núp trong bóng tối khóc
lóc thê thảm.” Cô biết rõ mặc dù Lan
đã mạnh mẽ hơn, nhưng cú sốc đó
vẫn ám ảnh cô ấy bao năm nay, làm
sao có thể hoàn toàn xóa bỏ.
Bọn người Trần Mạn Hồng nhìn
thấy Tổng Giám đốc di tới, lập tức
căng thẳng đứng ở một bên, không
dám lên tiếng nữa.
Tưởng Quang Long giống như
không nhìn thấy ba người bọn họ,
trực tiếp lạnh lùng khẽ buông lỏng
cúc áo âu phục, đi về phía Văn
phòng Tổng Giám đốc.
Hoắc Minh giống như con sư tử
bị nhồ lông, tóc dựng đứng tức giận
đi lên đứng trước mặt bọn họ, vươn
tay run rầy chỉ vào ba cái đồ vô dụng,
trách móc: “Nhìn xem tài cán của
các người đi! Lại dám làm ra loại
chuyện này, cho dù các người không
biết xấu hồ, nhưng không thể không
chú ý đến mặt mũi của tôi! Hiện tại
cả khách sạn đều nói các người là
đặc công, sát thủ, chú ý đến cái cô…
Cái cô… Cái cô… Lại Ngọc Lan,
chuẩn bị muốn mưu sát ai đó! Tôi
thật sự tức chết! Cho tới bây giờ
Khách sạn Á Châu chưa bao giờ xuất
hiện chuyện vô cùng nhục nhã như
vậy! Các người làm cho tôi mất hết
mặt mũi.”
“Thật xin lỗi…“ Bọn người Trần
Mạn Hồng, ngượng ngùng cúi người
xuống, đau lòng nói: “Là lỗi của
chúng tôi!”
“Xin lỗi! Xin lỗi có ích sao, hãy tự
mà giải quyết! Mặc kệ các người!”
Hoắc Minh lạnh lùng xoay người, tức
giận đi khỏi.
Cửa chính văn Phòng Tổng
Giám đốc rốt cuộc chậm rãi mở ra.

Sắc mặt của bọn họ tức khắc
trắng bệch, đồng thời ngầng đầu lên
nhìn thấy Tưởng Quang Long ngồi ở
trước cái bàn to lớn đang chăm chú
phê duyệt tài liệu, mặt cúi xuống
nhưng vẫn cảm giác cả người anh
phát ra khí thế khổng lồ, tới ba người
bọn họ cũng hoảng sợ đến không
thở nổi…
Tưởng Quang Long vẫn hết sức
nhẫn nại ngồi ở trên ghế sa lon nhìn
ba người bọn họ một hồi cuối cùng
mới chậm rãi mở miệng: “Đã nhiều
năm Khách sạn Á Châu vận hành
cũng không bao giờ có chuyện như
hôm nay, xảy ra sai lầm như vậy, làm
ảnh hưởng tân khách tôn quý nhất
của Khách sạn Á Châu chúng ta,
thậm chí… còn ảnh hưởng đến Thủ
tướng… Các người xem có phải như
vậy sẽ phá hủy công sức và danh
tiếng trong nhiều năm qua của
chúng ta hay không!”
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
hai người không dám lên tiếng, rốt
cuộc Nhã Tuệ không kềm chế được,
nói: “Tổng Giám đốc,
chuyện này, đều là lỗi của tôi, là tôi
quản người không tốt…”
Tưởng Quang Long nhìn Nhã
Tuệ thật lâu, cuối cùng nói:
“Tại sao Khách sạn Á Châu có
quy định cứng rắn? Bởi vì một viên
ngói một viên gạch nơi này cũng giá
trị xa xỉ, mỗi vị khách nơi này cũng vô
cùng tôn quý.

Mà hôm nay các người
có thể tiếp nhận một nhân viên
chẳng hợp cách như thế, để cho cô
ấy ở dưới sự chú ý của phương tiện
truyền thông, làm trò hề ở trên một
bữa tiệc quan trọng như vậy! Ai có
thể cho tôi một đáp án? Nói cho tôi
biết, các người thân là quản lý Khách
sạn Á Châu trong một ngàn người
mới chọn được một người, tương lai
là người lãnh đạo quan trọng của
khách sạn, tại sao sơ suất làm ra
chuyện như vậy? Có phải bởi vì các
người ôm chức đã lâu, cho nên mới
không coi ai ra gì như vậy hay
không? Nếu là như vậy, không bằng
các người từ chức đi!“ Sắc mặt của
Tưởng Quang Long cứng rắn nói.

“Đi
ra đi, tôi sẽ xem xét chuyện này, hãy
chờ thông báo!”
Bọn người Trần Mạn Hồng bị
Tưởng Quang Long nói vô cùng xấu
hồ, đau lòng liên tục cúi đầu, không
dám nói một tiếng nào, lục tục di ra.
Tưởng Quang Long vẫn lạnh
lùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắt
nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trên
gương mặt kiên nghị không nhìn ra
một chút cảm xúc.

Bình Luận (0)
Comment