Người Tình Oan Gia

Chương 7


Ngôi nhà của nhà họ Tưởng
giống như lâu đài, nằm bên hồ Ngọc
Trai trong dãy núi, phát ra khí thế
hùng vĩ.
Sáng sớm, ánh mặt trời nơi xa
chiếu rọi lên sân đánh Golf nhỏ, sân
cỏ xanh biếc, giống như tấm thảm to
lớn trải ra dưới bầu trời, cây gậy chơi
golf màu trắng, lóe sáng ở trong mặt
cỏ, cây cờ trắng nhỏ nhẹ nhàng bay
múa.
Ba nữ giúp việc mặc đồng phục
màu trắng, đang cầm khay bạc
trắng, bước nhanh về phía đại viện
nhà họ Tưởng, đi qua phòng khách
sang trọng và thanh lịch, lên cầu
thang xoắn ốc bằng gỗ gụ, lại
chuyền trở lại hành lang xa hoa treo
một bức tranh bằng gỗ gụ của danh
họa nổi tiếng thế giới theo phong
cách Châu Âu, lập tức nhìn thấy
quản gia, một ông già gần bảy mươi
tuổi, người mặc đồng phục quản gia
đuôi én màu đen, dẫn theo mười
người giúp việc, đứng ở cuối hành
lang trước cửa hai cánh cửa kim loại
màu trắng, mọi người đã được huấn
luyện nghiêm khắc, không nói một
tiếng, trên mặt tràn đây cẩn thận.
Người giúp việc đứng đầu cung
kính đi tới, nhìn về phía quản gia lặng
lẽ gật đầu, lúc quản gia đồng ý mới
xoay người nhẹ nhàng gõ cửa, cung
kính cúi thấp đầu gọi: “Cậu chủ…”
“Ừ.”“ Rốt cuộc âm thanh bên
trong truyền đến, trầm thấp có lực, lộ
ra khí thế rất lớn.
Quản gia vừa nghe, lập tức hơi
xoay người, hai tay mang bao tay
trắng, vịn trên hai cánh cửa, nhẹ đẩy ra.
Một luồng ánh sáng mặt trời
chiếu đến, phòng khách có phong
cách Châu Âu cổ điền, khắp nơi để
vật dụng quí giá, màn cửa sổ màu
trắng cao ba thuớc rơi xuống đất,
nhẹ nhàng bay múa.

Bên cửa sổ
đứng một người đàn ông cao gần
1m8, mặc áo sơ mi trắng quý giá,
quần tây đen, đưa lưng về phía cửa
chính, hơi cúi xuống, vừa cài cúc tay
áo sơ mi, vừa nhìn về phía con chó
cưng chạy nhanh trên sân cỏ, trên
mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Ông chủ, bà chủ đâu?“ Dưới
ánh nắng ban mai, Tưởng Quang
Long xoay người, lộ ra nửa gương
mặt hoàn mỹ, chậm rãi tao nhã nhận
lấy khăn lông nóng lau tay từ người

giúp việc đưa tới, sau đó đi ra khỏi
ban công ngồi xuống ghế, lạnh lùng hỏi.
Quản gia mỉm cười đứng bên
phải Tưởng Quang Long hơi gấp eo
nói: “Ông chủ đưa bà chủ đến chùa
Bạch Đà cầu phúc cho cô chủ.”
Tưởng Quang Long im lặng, chỉ
nâng cốc sữa tươi uống một hớp
nhỏ, điện thoại di động ở trong
phòng vang lên.
Quản gia lập tức đi vào phòng
khách, cầm diện thoại di động ở trên
bàn trà thủy tinh lên, cung kính đưa
đến trước mặt của Tưởng Quang
Long nói: “Cậu chủ, điện thoại của
cậu…”
Ánh mắt Tưởng Quang Long
chợt lóe, nhận lấy điện thoại di động,
nhìn dãy số xa lạ trên màn ảnh màu
đen, khẽ cau mày, suy nghĩ nửa
khắc, nhưng vẫn nhận điện thoại,
nghe đầu bên kia truyền tới một
tiếng tút, nhàn nhạt nói: “Alô…”
Nhã Tuệ cầm điện thoại di động,
cặp mắt sáng lên, cần thận liếc mắt
nhìn Lan đang ngủ say trên giường,
ngay lập tức đứng lên đi ra phòng
bệnh, đóng cửa lại, trong lòng không
khỏi khẽ run, nuốt cổ họng khô rang
khẽ nói: “Xin chào… Tưởng tiên
sinh…”
Tưởng Quang Long nghe giọng
nói xa lạ này tâm tình lập tức không
vui nói: “Ừ… Cô là…”
Nhã Tuệ nghe tiếng nói chậm
rãi, trái tim của cô không khỏi nhảy
một cái, vì bạn thân vẫn phải bạo gan
nói: “Ngài khỏe chứ, Tưởng tổng,
mạo muội gọi điện thoại cho ngài chỉ
vì có chuyện cấp bách muốn hỏi
ngài, ngài có biết một cô gái tên là
Lại Ngọc Lan không? Cô ấy xảy ra
chuyện, trong túi áo khoác, tôi tìm
thấy được danh thiếp của ngài.”
ởng Quang Long nhíu mày.
“Không biết…” Tưởng Quang
Long chậm rãi nói.
Nhã Tuệ sững sờ nhưng vẫn có
chút căng thằng nắm điện thoại, nói
với anh: “Nhưng tại sao… Cô ấy cầm
áo khoác của ngài?”
Tưởng Quang Long lạnh lùng
nắm điện thoại, hai mắt lộ ra ánh
sáng lạnh lẽo, nói: “Tôi không muốn
giải thích chuyện này.”
Nhã Tuệ nghe lời này, đáy lòng
chợt lạnh, nhưng đây là đầu mối duy
nhất cô không muốn buông tha,
ngay lập tức căng thằng nói với anh:
“Tưởng tiên sinh, tôi hiểu hôm nay
gọi điện thoại cho ngài thật quá mạo

muội, nhưng vì người bạn của tôi xảy
ra một chút chuyện cho nên tôi
muốn tìm hiểu tình huống một chút…
Tối hôm qua lúc cô ấy đang trở về
nhà đột nhiên bị…”
“Chuyện của cô ấy chẳng quan
hệ tới tôi, cô không cần nói với tôi
chuyện của cô ấy!” Tưởng Quang
Long nói thằng.
Nhã Tuệ sững sờ, đối mặt với
một người như vậy, có chút không
biết làm sao, nhưng vẫn bạo gan hỏi:
“Vậy… chai rượu đỏ cô đặt ở trong
phòng bệnh là của ngài sao? Chai
rượu đỏ kia đến từ nước Pháp…”
“Không phải của tôi.“ Tưởng
Quang Long bắt đầu không nhịn
được nói: “Đối với loại người như
thế, tôi không có lời gì để nói.

Nếu
không có chuyện gì, tắt máy.”
“Tưởng tiên sinh!” Nhã Tuệ gấp
đến độ nắm chặt điện thoại nói: “Xin
ngài chờ một chút, rất xin lỗi, tôi xin
lỗi ngài nhưng xin ngài đừng nóng
vội cúp điện thoại, bởi vì chuyện này
rất khẩn cấp, tôi thật sự không có
cách nào, nếu như tối hôm qua ngài
thật sự từng tiếp xúc với Lan, vậy xin
ngài…”
“Tôi không có hứng thú biết
chuyện của cô ấy.” Tưởng Quang
Long trực tiếp tắt điện thoại, nắm
chặt điện thoại di động, không còn
hơi sức quay đầu nhìn về phía sân cỏ
xanh biếc mênh mông, hai mắt xẹt
qua tia nghỉ ngờ, nhớ tới ánh mắt của
Lại Ngọc Lan ngày hôm qua lập lòe
bất định, còn có nét mặt cầu đi xe
bất cứ giá nào, luôn lộ ra kì quái, anh
đặt nhẹ điện thoại di động trên bàn
ăn, hai mắt lóe lên hình ảnh đêm qua,
sau khi ném tiền cho cô để cho cô
một mình ở lại trên đường tối tăm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Người giúp việc đi tới, nhìn về
phía Tưởng Quang Long cung kính
nói: “Cậu chủ.

Hà Tuệ Trinh tiểu thư
tìm đến ngài.”
Ánh mắt Tưởng Quang Long
ngưng tụ, trên mặt lạnh lùng, nổi lên
một chút cảm xúc không dễ phát
hiện, giống như đang do dự, cuối
cùng vẫn lạnh nhạt nói: “Tôi không
có thời gian.”

Người giúp việc có chút chân
chờ nhìn Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long uống một
hớp sữa tươi nữa rồi đem khăn ăn
đặt ở trước bàn, đứng lên, người
giúp việc lập tức nhấc âu phục màu
đen đặt ở trên giá áo, đưa đến trước
mặt anh, giúp anh mặc vào.
Tưởng Quang Long tự mình cài
cúc áo âu phục, để cho người giúp
việc chỉnh sửa âu phục cho mình
mới lạnh nhạt đi ra ngoài, người giúp
việc lập tức nhấn cái nút bên cạnh
bàn, để tài xế lái xe đến sân lớn chờ
đợi.
Tưởng Quang Long vẫn lạnh
lùng đi xuống cầu thang xoắn ốc, ra
phòng khách, trực tiếp ngồi lên
chiếc Rolls Royce, nói với tài xế: “Lái xe”
Tài xế vẫn còn do dự trong chốc
lát, nhìn về phía bóng dáng màu
trắng trên mặt cỏ, không dám động
tay lái.
Tưởng Quang Long cũng không
miễn cưỡng, chỉ lạnh lùng ngồi ở sau
xe, im lặng bất động.
Trên mặt cỏ xanh biếc, một bóng
dáng trắng như tuyết, nhẹ nhàng
như mây bay.
Cô mặc váy dài chiffon màu
trắng, mái tóc xoăn mềm mại, mắt to
ngập nước, khẽ mím đôi môi anh đào
sáng bóng, gương mặt tiều tụy nhìn
về phía chiếc Rolls Royce màu đen,
lộ ra chút ần nhẫn và bất đắc dĩ.
Gió ngọt ngào mang theo nhàn
nhạt mùi thơm hoa hồng, bay vào
trong chiếc Rolls Royce, xẹt qua
gương mặt lạnh lùng kiên quyết của
Tưởng Quang Long, hai mắt anh vẫn
lộ ra không vui.
Hà Tuệ Trinh nhìn chiếc xe kia
không động chút nào, hai mắt lộ ra
một chút đau lòng và áy náy, liền
nắm chặt túi xách Chanel trong tay,
đạp mặt cỏ màu xanh biếc, chậm rãi
đi về phía chiếc xe.
Tưởng Quang Long ngồi trên xe,
cũng không nhúc nhích, hai mắt vấn
phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khuôn mặt Hà Tuệ Trinh cụp
xuống, nắm quai túi xách, lồng ngực
có chút phập phồng đi đến bên cạnh
cửa xe, hơi lo lắng nhìn bên trong xe,
Tưởng Quang Long vẫn ngồi ở trong
xe, sắc mặt nguội lạnh, cô có chút
căng thằng khẽ chớp hai mắt, do dự
một lát nhưng vẫn vươn tay kéo cửa
ra, ngồi ở bên cạnh anh…
Tưởng Quang Long khẽ chớp
mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tài xế thức thời lập tức lái xe.
“Tối hôm qua anh ta trở về?”
Tưởng Quang Long lạnh lùng hỏi.
“Ừm…” Hà Tuệ Trinh cúi đầu, có
chút căng thằng nắm túi xách, hai
mắt hơi ửng hồng, nói: “Em vốn cũng
định ra ngoài, không ngờ anh ấy đột
nhiên trở về, chuẩn bị cho em bữa tối
dưới nến, em… Không dám từ chối

anh ấy nữa… Thật xin lỗi…”
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
cứng ngắc, lộ ra ý giễu cợt nói: “Nếu
vậy tại sao sáng nay còn phải tới
đây?”
Hai mắt Hà Tuệ Trinh rưng rưng
lệ, có chút ủy khuất mím chặt môi,
dịu dàng nói: “Không nên nói như
Vậy, trong lòng em thật khó chịu.

Tối
hôm qua không có đi cùng anh
nhưng cả buổi tối em đều nhớ đến
anh.

Anh cũng biết em rất bất đắc dĩ.
Tưởng Quang Long không lên
tiếng, cả người tản mát ra thái độ từ
chối người xa ngàn dặm.
Trong lòng của Hà Tuệ Trinh đau
xót, nước mắt chảy xuống, xẹt qua
khuôn mặt như phấn trắng, chảy tới
cằm, giọt nước mắt của cô lớn như
hạt đậu, làm cho đàn ông không
cách nào kháng cự.
“Nếu tối hôm qua không đến,
hôm nay cũng không cần xuất hiện,
tốt nhất vĩnh viễn không nên xuất
hiện.“ Tưởng Quang Long lạnh lẽo
cứng rắn nghiêm mặt, nói.
Hà Tuệ Trinh khẽ cắn môi dưới,
uất ức cất giọng nói: “Đừng nói như
vậy, anh biết lòng của em…”
“Anh không biết!“ Hôm nay tâm
trạng của anh thật sự không tốt.
Hà Tuệ Trinh quay đầu sang,
nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tưởng
Quang Long một chút, vẫn lộ ra đẹp
trai chết người, anh chính là một
người tao nhã và tôn quý như vậy,
giống như một ông vua, không cho
người phản kháng, cũng không để
cho người từ chối, ánh mắt cô hơi
ảm đạm, nhẹ tay vịn cửa xe nói:
“Nếu anh không vui, vậy em đi trước.
Đừng buồn, em yêu anh, hãy tin em.
Hôm nào em sẽ tới tìm anh, lúc nảy
người giúp việc nói với em, anh
không ăn điềm tâm, chỉ uống một ly
sữa tươi, trở về khách sạn, bảo thư
ký chuẩn bị cho anh một chút…”
Tưởng Quang Long vẫn im lặng.
Hà Tuệ Trinh rưng rưng nhìn
anh, cảm thấy anh nguội lạnh, trong
lòng cũng đã chết chuẩn bị xuống
xe…
Tưởng Quang Long cắn răng,
đột nhiên nắm chặt cánh tay trắng
nõn của cô, kéo mạnh, cả người cô bị
kéo vào trong trong ngực kiên cố
của mình, tay lập tức ôm khuôn mặt
mềm mại của cô, cúi xuống hôn
mạnh trên môi của cô.
Hà Tuệ Trinh nhắm mắt, nước
mắt lăn xuống, ôm cổ anh, đón nhận
nụ hôn cuồng nhiệt cướp đoạt của
anh, cảm giác người đàn ông này
thật sự yêu mình, lòng của cô càng
đau, càng đau.

Bình Luận (0)
Comment